Chương 1: Ám Dạ Thiên Tôn.

Lý Huyền Tử trên cốt tọa lạnh lẽo mỉm cười nhìn một lượt những kẻ tự nhận bản thân là chính đạo đang gục ngã phía dưới. Kẻ chết thảm, kẻ hấp hối, kẻ lại sợ hãi nắm chặt lấy binh khí không dám bước tới, thân thể run rẩy trước uy áp kinh người đang tỏa ra từ nhãn thần của hắn.

Phải rồi... chính đạo tứ đại nhất tông liên hợp hòng diệt sạch lẫn hắn và cả ma tông, kết quả thì sao? Bốn đại trưởng lão đại thừa đỉnh phong đều lần lượt gục ngã, không chết cũng trở thành tàn phế, đan điền vỡ nát, cả đời này chỉ sợ con đường thành tiên liền chấm dứt trong gang tấc.

Khoác trên mình cổ y hắc sắc, Lý Huyền Tử lười biếng đứng dậy, khuôn mặt tuyệt mỹ được ánh trăng soi rọi tô lên nồng đậm vẻ mờ ảo, bước qua trăm vạn xác chết của chính đạo đệ tử, hắn đặt tay lên ban công bằng gỗ, im lặng không rõ ràng, đôi mắt hờ hững ngắm nhìn lên thiên nguyệt đầy vẻ trào phúng.

Mất một hồi, hắn mới lên tiếng...

"Chính đạo... vẫn luôn là như vậy... bẩn thỉu..."

"Các ngươi thật khiến ta nhớ lại bản thân năm đó... vốn dĩ chỉ là một tên tạp đồ tại Huyền Thiên Tông..."

"Ta cũng đã từng có ước mơ hành hiệp trượng nghĩa, diệt gian trừ bạo... mà thật không ngờ... sau chừng đó năm lại trở thành bộ dạng này..."

Hắn tà tà cười, huyết sắc đồng tử trở lên lăng lệ đáng sợ. Chính đạo bên ngoài giả trang đạo mạo, bên trong lại là minh tranh ám đấu, vì ghế tông chủ mà huynh đệ mười năm thân thiết có thể ám hại nhau, không ngần ngại xuống tay giết chết đi lẫn nhau... ngay cả hắn và nữ nhân của mình năm đó mặc dù không quan tâm tới tông chủ chi vị nhưng sau cũng vẫn là bị cuốn sâu vào vòng xoáy tranh cướp. Để rồi... hắn bị đoạt đi tất cả từ tu vị cho tới nữ nhân của mình. Hắn đau khổ, hắn hận thù, từ bỏ đi cái lý tưởng chính đạo mà dấn thân vào ma đạo nguy hiểm. Trăm năm không ngắn không dài, từ một tên vô danh tiểu tốt, liền thống nhất tam đại ma tông, trở thành Ám Dạ Thiên tôn lãnh huyết vô tình, sẵn sàng ra tay giết người, không lưu tình, không thương cảm.

Trong thâm hắn lúc này không khỏi hiện lên nụ cười của một thiếu nữ, trăm năm sa vào ma đạo, mọi thứ có thể quên đi nhưng nụ cười đó vĩnh viễn không thể phai mờ. Đó là hận thù sôi sục, nó đã hóa thành tâm ma ám ảnh hắn, để hắn nung nấu ý định tuyệt diệt chính đạo. Nhưng có vẻ như ông trời có mắt, hắn không cần ra tay bọn chúng đã muốn chết tìm tới. Trước khi chết còn luôn miệng thay trời hành đạo, sớm đã biết bản thân bị đem ra làm khiên thịt, vì sao lại cuồng tín vào hai chữ chính đạo như vậy?

"Nhưng... nó đã chấm dứt rồi..."

Hắn cuồng tiếu, chân đạp không bước lên, áp lực kinh khủng từ cơ thể hắn tỏa ra khiến thiên địa rung chuyển dữ dội.

"Hắn... muốn độ kiếp!!"

Một kẻ kinh hãi hét lớn, lúc này từ trên trời, lôi kiếp đã rền vang, cuồng phong mạnh mẽ lưu chuyển, tạo thành một vòng xoáy xung quanh cơ thể hắn, linh khí của trời đất bị hắn điên cuồng hấp thụ, vận chuyển đi.

Oành một tiếng lớn, đạo lôi kiếp đầu tiên bổ vào cơ thể hắn, bằng tất cả linh khí trong cơ thể, Lý Huyền Tử may mắn đỡ được một đạo lôi kiếp. Thời điểm đạo lôi kiếp thứ hai sắp đánh xuống, từ bên trong não hải, tâm ma đã xuất hiện mà quấy phá hắn, hình ảnh người con gái kia không còn chút hơi thở nằm trong vòng tay hắn hiện ra, theo đó là từng tiếng trách móc hắn qua yếu đuối, nữ nhân của mình đều không bảo vệ được. Lý Huyền Tử cắn răng, mặc dù biết đó là tâm ma nhưng hắn không thể không quan tâm tới nó, tâm ma trăm năm nói chống lại sao có thể dễ dàng chống lại?

Lý Huyền Tử lúc này cảm giác được bản thân không xong rồi...

Với tâm ma quấy phá... hắn biết bản thân chắc chắn sẽ chết nhưng điều đó không còn quan trọng... có thể chết đi... là điều hắn mong muốn bấy lâu. Thù đã trả, chính đạo tan tác bồi táng theo nữ nhân của mình, còn gì để vấn vương với hồng trần?

Đạo lôi kiếp lam sắc bổ xuống, Lý Huyền Tử không còn đủ khả năng chống trả, bị lôi kiếp đánh trúng, nhục thể lẫn thần hồn câu diệt ngay lập tức.

Tu chân giới...

Ám Dạ Thiên Tôn, Lý Huyền Tử...

Độ kiếp thất bại...