Đông Trạch Vĩnh tròn mắt nhìn thiếu nữ trước mặt nhưng chẳng mất đến vài giây hắn đã nhận ra người đó là ai, Tiểu Mạn vốn là hầu nữ riêng của hắn, tình cảm hai người lúc nhỏ như tỷ đệ ruột thịt và hắn cũng luôn gọi là Mạn tỷ. Chỉ là mười năm trước, Đông gia bị thảm sát lúc đó hắn đã nghĩ tất cả ngoại trừ hắn đã chết hết không ngờ Mạn tỷ lại sống sót.
“Mạn tỷ, làm sao…làm sao tỷ…tỷ có thể…ta đã nghĩ tỷ đã chết rồi”
Đông Trạch Vĩnh khó nói nên lời chỉ biết lắp bắp hỏi trong khi tay nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Mạn. Mặc cho sức nắm của hắn khiến Tiểu Mạn có đau đớn nhưng nàng vẫn nở nụ cười kèm nước mắt.
“Thiếu gia! Người cứ bình tĩnh”
Nói xong, Tiểu Mạn liếc ra đằng sau rồi nói.
“Chỗ này không tiện, thiếu gia đi theo ta”
Hai người rời Đông gia và men theo một con đường nhỏ khác cách đó vài mét. Trời dần chuyển sang hoàng hôn, Tiểu Mạn dẫn Đông Trạch Vĩnh đến một ngôi nhà nhỏ nơi nàng sống từ đó đến giờ.
Đông Trạch Vĩnh ngồi yên vị trên một cái giường gỗ rồi nhìn xung quanh trong khi Tiểu Mạn đi lấy nước.
“Thiếu gia, người uống chút nước rồi một lát nữa cơm chín rồi”
Đông Trạch Vĩnh nhận bát nước uống một ngụm rồi nói.
“Mạn tỷ thật khổ cho tỷ mấy năm qua”
Tiểu Mạn gật đầu.
“Cũng có chút khó khăn lúc đầu nhưng giờ thì đỡ phần nào rồi, ở làng bên kia ta cũng có chút vốn buôn bán nên cũng dư dả” Tiểu Mạn ngập ngừng nhìn hắn lại nói tiếp
“Thiếu gia, mấy năm qua người đã đi đâu ta cũng tưởng người đã chết rồi”
“Cũng không có gì, may mắn được người ta cứu giúp. Mà từ lúc đó tỷ luôn đến Đông gia sao?”
“Đông bá phụ có ơn với ta nên mỗi tuần ta đều đến thắp hương chỉ tiếc ta thân một mình khó có thể sửa sang lại. Mà thiếu gia người có biết tin gì chưa?”
“Tin gì vậy?”
“Đại thiếu gia đã chết rồi”
“Cái gì?”
Cái bát nước vỡ tan tành cũng sự bất ngờ Đông Trạch Vĩnh, hắn vồn vã hỏi lại.
“Hắn chết? Nhưng bởi ai?”
“Lúc tin tức Đông gia bị sát hại thì minh chủ chính phái đã phái người đến xem xét và đại thiếu gia bị Ngũ Tinh Giáo – Bá Thiên Duy đánh bại. Thiếu gia, sự việc đó toàn giang hồ đều biết, người không nghe sao? Thiếu gia…Thiếu gia”
Đông Trạch Vĩnh ngồi thần người mặc cho Tiểu Mạn gọi, hắn lúc này cảm xúc khó tả, có chút vui nhưng tiếc hận là nhiều, người mà hắn muốn giết muốn trả thù lại chết vào tay người khác, vậy mười năm qua hắn đã làm cái gì thế này, nuôi mối hận rồi kẻ mình hận đã chết trước khi tìm ra.
“Thiếu gia!!!!!!”
Tiểu Mạn quát to khiến hắn bừng tỉnh trở lại, nhìn thấy Đông Trạch Vĩnh có buồn bã, nàng hiểu lầm có lẽ hắn tiếc cho đại ca tuy rằng một phần là đúng nhưng không đủ để thay đổi nhưng suy nghĩ trong Đông Trạch Vĩnh.
“À xin lỗi, ta nghĩ vẫn vơ một chút”
“Vậy thiếu gia đã có dự tính gì chưa?”
Nói đến đây hắn mới sực tỉnh, nếu như kẻ mà mình muốn giết giờ đã chết thì nên làm gì? Việc sư phụ cũng chỉ một đầu mối nên khó có thể thực hiện luôn. Hắn lắc đầu nhìn Tiểu Mạn.
“Ta cũng chưa biết”
“À thế này đi, ta cũng sắp chuyển đi. Nếu thiếu gia không ngại có thể tham gia”
-----------------------------------------------------------------------------------------
Hai năm sau, tại quán ăn dưới chân núi Thạch Long, mặc dù là ở trong rừng nhưng vẫn kha khá các hiệp khách, thương gia, người dân thường tạt qua nên sinh ý cũng khá khẩm.
“Chủ quán, cho gọi món nào”
Uỳnh…Uỵch…
Tiếng bước chân nặng trĩu phát ra từ trong phòng bếp, một thân hình tròn vo béo mập hai tay bừng hai xửng bánh bao, trên đầu là một bát mì nóng nghi ngút nhanh chóng đưa đồ ăn tới người gọi.
“Có ngay đây! Khách quan dùng gì ạ?”
“Một vò rượu và một đĩa màn thầu”
“Dạ có ngay”
Ghi xong yêu cầu vào giấy, tên heo mập này hít một hơi rồi hét lớn về phía phòng bếp.
“Hai mỳyyyyy gàaaaaaa!!!!!!!!!”
“Có ngay!!!!!!!” Tiếng thiếu nữ phát ra từ trong phòng bếp vọng ra kèm đó là tiếng dao cộp cộp, Heo mập quay lại cười tươi híp mắt, tay lấy cái khăn lau nhanh cái bàn, tay còn lại rót trà vừa nói trông rất chuyên nghiệp nhanh nhảu: “Trong lúc đợi, hai vị hãy thử trà Ô Long mà quán mới nhập”
Cửa quán mở ra xuất hiện một nhóm gồm 4 người một đại hán lực lưỡng to lớn dị thường trên mắt có vết sẹo dọc mắt và ba người đội nón đen. Heo mập nhanh chóng chạy ra tiếp đón.
“Kính mời khách quan. Các vị dùng gì ạ?”
“Cho bốn li trà đá không lấy đá”
“Có ngay ạ”
Có vẻ như bàn ba người, một cô gái xem chừng là tiểu thư và hai người còn lại chắc là hộ vệ khi nhìn thấy bốn người kia vào lập tức đứng dậy thanh toán rời đi, hán tử mắt sẹo ánh mắt âm trầm nhìn ba người rời đi rồi cũng lập tức đứng dậy, hắn đi qua vô tình làm rơi miếng màn thầu của một thiếu hiệp đang gắp.
“Này mặt sẹo, ngươi vừa làm rơi đồ ăn của ta”
“Tiểu tử ngươi muốn chết phải không?”
Lập tức khí thế ba kẻ trùm nón chuẩn bị bộc phát, tay nắm lấy chuôi kiếm, người trong quán cũng ngưng lại nhìn xem chừng sắp có đánh nhau to nhưng hán tử mặt sẹo giơ tay ra hiệu.
“Không cần, cho hắn vài đồng”
“Hừ, hôm nay là ngày may mắn của ngươi, liệu mà về thắp hương đi” Một kẻ móc trong áo ném vài đồng xu dưới đất rất khinh thường.
Quán ăn lại trở về bình thường.
“Heo mập, có người bỏ quên đồ” Tiếng vọng ra lại từ phòng bếp kèm đó là một hộp được bọc khăn vải.
“Gì vậy?”
“Là đồ của vị tiểu thư vừa rời đi lúc nãy. Sao bây giờ, họ đã trả tiền rồi. Hay là, huynh cứ mang theo xem có gặp được họ không? Vừa rời đi nên chắc chưa đi xa”
Tại đâu đó trong rừng xuất hiện những tiếng kim loại va chạm, và dễ dàng nhận ra đó là hai nhóm vừa rời khỏi quán ăn không lâu, nhóm tên mặt sẹo và vị tiểu thư nhưng có vẻ bên phía vị tiểu thư kia đang thất thế rõ ràng.
“Còn điều gì trăng trối nữa không? Nếu không thì chuẩn bị chết đi”
Đại hán tay tạo thành trảo quyền kêu răng rắc thật kinh dị, với cơ thể cơ bắp to lớn ăn một trảo này thì chỉ có chết không kịp ngáp. Vị tiểu thư run rẩy chân không tài nào nhích nổi mà chỉ đứng như cây cắm rễ dường như nàng ta không cam chịu chết tại đây.
“A! Tìm thấy rồi”
Tên mặt sẹo ngoái lại nhìn hóa ra là tên heo mập ở quán ăn. Heo mập lon ton chạy đến vị tiểu thư không quan tâm đến sự việc đang xảy ra.
“Tại hạ tìm tiểu thư mệt gần chết đó. Đây, đồ của tiểu thư đặt để quên”
Vị tiểu thư run giọng nói.
“Ca..cảm..ơn”
Heo mập giơ tay cáo từ chạy về quán nhưng hai tên đội nón đen đã chặn đường.
“Ế? Có chuyện gì sao các vị?”
“Tự dưng có con lợn đi qua đây để chúng ta làm thịt này”
“Này con lợn kia có phải tối qua ngươi ngủ gặp hội người mù tưởng mình vô hình hả?”
“Ơ”
Vụtttt~~~~~~
Từ phía đằng sau một vật thể bay với tốc độ nhanh xoẹt qua một tên đội nón.
“Là ai?”
Hóa ra là vị thiếu hiệp ở quán ăn lúc nãy, vị thiếu hiệp này lầm bầm: “Thôi chết mịa đáng lẽ phải trúng tên cầm kiếm chứ, chắc lâu ngày không luyện giờ bị mai một”
“È hèm các ngươi trong lúc ta chưa động thủ thì mau chóng cút đi”
Ánh mắt mọi người ngưng trọng nhìn vị thiếu hiệp tung những đồng tiền xu rồi sử dụng pháp ám khí bắn như chớp.
“Tất cả số tiền này ta bố thí lại cho các ngươi”
Nhưng dễ dàng ba người đội nón đen hóa giải thủ pháp ám khí, ánh mắt ba người dữ dằn nhìn thiếu hiệp.
“Tiểu tử thối ngươi muốn chết phải không?”
“Các ngươi lui ra” Đại hán lực lưỡng lên tiếng nhẹ nhàng rồi nhìn thanh niên như một con thú săn mồi.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà tự tin vãi chưởng thế hả? Nếu thích ta sẽ solo 1-1”
Thiếu hiệp lững thững cởi cặp nải xoay xoay hai cánh tay lẩm bẩm.
“Lại phải động thủ thật à? Cứ nghĩ giải quyết êm đẹp”
“Nào tất cả các người vô hết đi ta chấp hết”
Thiếu hiệp xuất quyền nhanh như chớp một quyền đánh thẳng vào ngực đại hán tiếp lại thêm một cú đấm móc hạ gục nhanh chóng đại hán.
“Xong thằng trâu tró, tiếp theo là ai đây”
Nhưng điều mà thiếu hiệp không ngờ tới là đại hán không hề bị đáng gục.
“Đừng đi nhanh thế chứ”
Ba người gồm vị tiểu thư và hai hộ vệ trố mắt nhìn đại hán đang nắm đầu thanh niên, hắn không hề bị tổn thương sau khi ăn trọn hai quyền kình, đại hán một tay nắm đầu tay còn lại nắm cánh tay rồi bóp chặt khiến vị thiếu hiệp nghiến răng trong đau đớn.
“Tiểu tử, ngươi đã bao giờ nghe đến Hùng Đô cao thủ "Kim Cang Thể" chưa hả? Nếu ngươi chưa biết thì ta xin tự giới thiệu ta chính là Hùng Đô”
Tiếp đó là một tràng xương gãy răng rắc đến rợn người.
“Hể!!!! Cái đếu gì vậy? Đùa nhau à? Tự tin vãi lều ra rốt cuộc bị đấm phát chết luôn”
“Ây Ây các ngươi thiệt là”
Tiếng của heo mập vang lên, mọi người quay lại nhìn hắn sau khi ăn trọn ám khí đã tỉnh lại.
“Đánh người ta đến ra nông nỗi này! Chậc…chậc. Có nhân từ không vậy?”
Heo mập với phong thái ung dung bỗng thân ảnh biến mất, tất cả đều trố mắt nhìn xung quanh. Đây là chuyện quái quỉ gì thế này.
“Quá nhanh quá nguy hiểm cậu ta vừa làm gì thế?”
Hùng Đô nhìn heo mập có dự cảm không lành ra lệnh cho hai tên còn lại.
“Giết hắn”
Hai tên thuộc hạ xuất kiếm lao đến, thân ảnh heo mập như tàn ảnh biến ảnh rồi xuất hiện sau lưng hai người, chỉ bằng hai chiêu đã hạ gục tất cả.
“Bắt được người rồi thằng mập”
Hùng Đô nhanh chóng không cho heo mập phòng bị lập tức ôm trọn cả người hắn nghiền nát nhưng hai tay Hùng Đô đã bị nắm chặt vặn ngược về phía sau.
“Mình không thể thở được”
“Kim Cang Thể hả? Đáng lẽ ra ngươi nên duy trì trạng thái Kim Cang Thể. Giờ thì nhận lấy, Hắc Thiên Địa - Chân Nguyên Cước”
Cú đá heo mập đánh vào đầu Hùng Đô khiến hắn đập mặt xuống đất theo đó là tạo thành vết rách xuyên cả ngọn núi.
Ba người nhìn há cả mồm không còn từ nào để diễn tả một người tưởng chừng như vô hại mà lại bá đạo.
Vị tiểu thư nhìn thanh niên mập lẩm bẩm với vẻ mặt không thể tin mắt trân trân nhìn heo mập đang ba chân bốn cẳng chạy mất hút.
“Là Hắc Thiên Địa? Làm sao mà người kia là biết được võ công của chúa tể hỗn loạn Giang Quy Phong”
Nhưng tất cả chỉ là câu hỏi trong vị tiểu thư nhưng không thể biết được.