Chương 2: Thâu Nghệ

“Tiểu tử, trước tiên ta sẽ dạy cho ngươi nội công Luân Thiên Phá Nguyên Khí”

Nói xong giơ song chưởng điểm vào Linh Đài Huyệt của Đông Trạch Vĩnh, tiếp đó đả vào ba mươi sáu đại huyệt và bảy mươi hai tiểu huyệt. Phút chốc tám luồng nhiệt lưu đã lan khắp thân hắn, thể lực hắn dần dần được tăng thêm.

Lão nhân vừa truyền công vừa nói.

“Hãy cảm nhận dòng khí chảy vào đan điền”

Đông Trạch Vĩnh theo lời ngồi xếp bằng, vận công điều tức, tẩy rửa linh đài, tịnh tâm cô lụy. Chả mấy chốc hắn cảm bắt đầu cảm nhận được dòng nội công chạy qua khắp người, dường như mỗi một vòng chu thiên là đan điền hắn lại mở rộng thêm chút ít.

“Tốt, cứ tiếp tục như thế”

Qua 72 vòng chu thiên, Đông Trạch Vĩnh thở ra một ngụm khí trắng có vẻ như hắn đã bắt đầu bước vào căn cơ Luân Thiên Phá Nguyên Khí. Cảm nhận được sức mạnh dào dạt trong người, hắn quay sang lão nhân.

“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy sức lực dường như đã tang lên rất nhiều lần”

“Tiểu tử ngốc, đó mới chỉ là bắt đầu sau này ngươi không bao giờ được quên phải luyện hằng ngày”

“Đồ nhi đã hiểu”

“Giờ thì đến phần tiếp theo, ta sẽ dạy cho ngươi kiếm pháp và đao pháp”

Nói đoạn, lão nhân liền nhặt lấy một đoạn cây với tư thế thong dong lạ thường nhưng chứa đầy uy nghi.

“Xem đây”

Dứt lời, lão nhân đột nhiên thân ảnh biến mất chỉ lại tàn ảnh, tay vùng cành cây chém ra hàng loạt kiếm khí xé rách mặt đất cùng nhiều vết nứt trên vách đá khiến ở đây như có động đất, kiếm pháp lão nhân nhanh, mạnh, dứt khoát, mỗi lần tung đòn có lẽ đều không cho kẻ địch hoàn thủ. Tốc độ càng lúc càng nhanh đến nỗi Đông Trạch Vĩnh cảm thấy đến cái bóng của lão nhân cũng không theo kịp.

“Tiểu tử, ngươi thấy đấy, kiếm pháp ta biến hóa tinh vi, cốt là tốc độ, lấy nhanh không cho địch thủ hoàn trả dẫu cho có bị hãm trong vòng vây trùng điệp của các cao thủ vẫn có thể thong dong ứng phó được hoặc ngươi có thể không cần di chuyển mà dựa vào tốc độ bản thân là vung kiếm cũng được. Kiếm pháp này được gọi Thiên Vương Bí Cửu”

“Tuyệt quá” Đông Trạch Vĩnh đứng trố mắt nhìn.

“Chưa xong, xem tiếp đây”

Tiếp đó, lão nhân là trình diễn đao pháp “Cuồng Ngục Quỷ U”, khác với “Thiên Vương Bí Cửu” đao pháp này ác độc vô cùng, xuất thủ đánh ra thế tất thương người, nói cái lý thì là bằng vào một cơn đại thịnh nộ ầm ầm như sóng thần tàn phá dữ dội ở ngoài biển khơi, không có gì có thể ngăn cản cho nên nếu là người tâm địa tốt thì không thể nào có khí thế để xuất thủ, lúc ấy thì dẫu cho có khổ công suốt một đời cũng khó mà thành được.

“Học đao pháp của lão phu, ngươi mắt phải thật tinh, lực phải thật sắc bén, nhìn thoáng qua thấy được ngay hết mọi chi tiết, xuất đao ào ạt tuôn ra ngàn dặm. Giờ thì bắt đầu với việc đầu tiên là vung kiếm và đao hai tay 1 vạn lần. Nhanh lên”

Trăng tròn rồi trăng khuyết, thấm thoát thời gian mười năm đã qua đi như một luồng gió thổi lá rơi qua đi nhanh chóng. Lúc này Đông Trạch Vĩnh cũng đã 16 tuổi. Hắn đã thâu nghệ toàn bộ của lão nhân tử kiếm, đao, chưởng, y thuật, với lại hôm nay cũng là ngày Đông Trạch Vĩnh quyết định rời khỏi Quỷ Cốc sau 2 năm kể từ ngày lão nhân đã qua đời. Trước lúc lâm chung, lão nhân có nhờ Đông Trạch Vĩnh điều tra cái chết của nữ tử mà lão nhân yêu thương nhưng tất cả lão nhân để lại chỉ là một cái trâm cài tóc đẹp đẽ cùng địa điểm Thánh Điện Cung Tâm.

Quỷ Cốc sâu thẳm và trống không, bỗng một cái bóng màu xám như tro xông thẳng vào mây xanh, từ Quỷ Cốc thăm thẳm bay lên.

Chỉ thấy Đông Trạch Vĩnh điểm nhẹ chân trái đã lướt đi hơn mười trượng xa, nhanh như điện xẹt lướt về phía đông.

Loại khinh công này quả làm cho người khác phải khiếp vía, phút chốc đã lướt đi xa.

Đáp xuống nền đất, Đông Trạch Vĩnh hướng mặt lên bầu trời xanh thẳm trên miệng lẩm bầm.

“Đã bao lâu rồi mình mới nhìn lại màu sắc bầu trời. Hừm, nên làm việc gì đầu tiên đây, việc sư phụ hay việc báo cừu?”

Suy nghĩ chốc lát Đông Trạch Vĩnh quyết định sẽ về lại mái nhà xưa. Trước tiên hắn muốn xây phần mộ thân phụ thân mẫu thông báo cho hai người biết việc hắn còn sống và sẽ báo thù cho Đông gia. Nghĩ đến đó, tốc độ di chuyển hắn càng lúc càng nhanh.

Đến xế chiều, hắn đã đến địa phận Đông gia. Nó…Đông Trạch Vĩnh khó có thể diễn tả cảm xúc của mình, nước mắt vô thức trào ra, hắn đã quay lại cái nơi mà gia đình bị sát hại.

Hắn mở nhẹ, cảnh bên trong đã tan hoang đổ nát, những vết thâm nền đất do máu tạo thành cũng không phai nhòa được. Đi đến sảnh chính, đứng trước bàn thờ tổ tiên, hắn quỳ xuống dập đầu 3 lần rồi nói.

“Thân phụ, thân mẫu, con đã trở về. Thù này con quyết phải trả bằng được”

Bỗng mội giọng nói nhẹ nhàng kèm theo tiếng khóc.

“Nhị thiếu gia, có phải là người không?”

Đằng sau hắn là một thiếu nữ mặc áo lụa hồng, làn tóc đen nhánh và mềm dịu, đôi mắt sáng như trăng rằm, đôi mắt đang chảy nước.

Đông Trạch Vĩnh hơi khó hiểu nhìn thiếu nữ.

“Nàng là ai?”