Chương 1: Mùa Đông

Mùa đông giá lạnh, âm thanh phát ra từ những dòng thác lạnh băng như tiếng sư tử rống chấn động cả sơn cốc, bông tuyết và những lá khô bay loạn xạ trong không trung, như chụp lấy cái thế giới lạnh lẽo này, tuyết phủ trắng đỉnh núi trơ trụi này, hơi lạnh thấu xương.

Đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đỏ di động một cách chậm rãi! Bóng hình này càng ngày càng lớn dần, thì ra là một đứa trẻ, người đầy máu đỏ trên người.

Đứa bé này tuổi khoảng sáu tuổi chiếc áo bông trên mình đã nát vụn.

Từ những vết thương ấy chảy ra những dòng máu đỏ tươi, nhuộm đỏ cái ống quần màu xám và cũng rắc đầy lên tuyết, lên mặt đất.

Trước trán, khuôn mặt và sau đầu đều hằn sâu những nhát kiếm đáng sợ, chảy xuống những dòng máu nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.

Nó bước đi khập khiễng, nơi chân vừa đi qua để lại một đường máu tươi kéo dài, nhưng trên khuôn mặt không hề lộ vẻ đau đớn nào cả.

Trên đôi môi của nó lộ ra vẻ kiên nhẫn, nghiêm nghị, cương quyết và thần sắc xuất chúng.

Trong đầu nó giờ là những suy nghĩ rối mù, nó và cả gia tộc bị sát hại và người sát hại lại chính là đại ca nó. Đến lúc này nó vẫn còn chết lặng trước cái nhìn của đại ca khi nhìn nó, một con quỷ nhìn còn mồi.

Mệt mỏi đã xâm chiếm tâm trí, khí lạnh đã xâm nhập vào thân thể, toàn thân đau đớn không chịu đựng nổi ngã xoài trên nền tuyết.

Nhưng nó không thể chết ở đây được, nó còn phải làm một việc đó là báo thù - đúng, là báo thù, nó sẽ giết con quái vật mang lốt người này, nó chưa nghĩ rằng phụ mẫu sao lại có thể sinh ra một con quái vật như thế.

Một niềm hy vọng đang giúp sức cho nó vực dậy.

Tại Tàn Sơn vách núi lởm chởm, khắp nơi đều rất nguy hiểm. Cách đó khoảng ba thước xa, chính là Quỷ Cốc nơi hiểm ác nhất của Tàn Sơn! Quỷ Cốc có đường kính không đầy mười trượng, dưới đáy cốc sâu thăm thẳm không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy một khoảng âm u. Trong cốc cũng chứa đựng vô vàn điều thần bí và cũng đã lưu truyền nhiều thần thoại quái dị.

Tuy rằng như thế, lại rất ít người dám vào cốc dò la sự thật. Ngẫu nhiên cũng có đôi vị gan góc và võ công cao cường, đi vào trong cốc và cũng biệt vô âm tích.

Nó mơ hồ bước đi hai bước và cũng đã đến sát bên Quỷ Cốc. Nhưng mà cũng không phát hiện ra điều gì, nó đưa chân trái lên và bước đi...

Lúc nó phát hiện ra thì không còn kịp nữa rồi, la lên một tiếng úi chao và thân hình như sao xét rơi thẳng xuống đáy cốc.

Thân thể nó trong nháy mắt rơi xuống một thủy đàm cực lớn rộng tới vài trượng, bởi vì tác dụng của quán tính, cả người chìm xuống rất sâu.

No thân thụ trọng thương, vốn tưởng rằng mình hẳn là phải chết, ai ngờ được phía dưới không ngờ lại có một tiểu đàm, ngược lại laị cứu một mạng.

Nhìn kỹ sơn cốc này, mới phát hiện đây là một tuyệt cốc, tứ phía là núi non, tất cả đều là sườn dốc, không có đường thoát.

Bên bờ tiểu đàm không ngờ lại có một người đang ngồi, thật sự là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, tại tuyệt cốc này không ngờ lại sẽ có người, thật sự là kỳ quái.

Chỉ thấy đó là một lão nhân tuổi có lẽ đã sống hơn nửa đời người, sắc mặt tái nhợt, thần quang trong song nhãn vô cùng ảm đạm, trong mắt mang vẻ tịch mịch nhè nhẹ nhìn tiểu đàm, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, giống như pho tượng

Nó cố lết cái thân thể đau đớn mệt mỏi vào bờ, lúc này một khao khát sống bừng cháy, nó muốn sống.

"Tiểu tử trong lòng ngươi vẫn còn một mối hận phải không? Bằng không ánh mắt ngươi sẽ không chấp nhất như vậy?"

Phải nó làm sao mà không hận được chứ! Nó phải giết con quái vật mang lốt người đó. Nó liền gật đầu.

Lão nhân nhìn nó, một đứa bé bị vô số vết thương trên người thử hỏi việc nó sống đến bây giờ có phải là ý trời chưa muốn nó chết?

Nghĩ rồi, lão nhân lấy trong ngực một ngọc hạp, si ngốc nhìn ngọc hạp được làm hết sức tinh xảo kia, trong ánh mắt toát lên nỗi nhớ nhè nhẹ

"Đây là do người ta thương yêu nhất trước kia, trước khi chết đã để lại cho ta thứ này, ở bên trong là một dược hoàn mà nàng phải dùng tính mạng để đánh đổi, ta vẫn không nỡ phục dụng. Hôm nay khi ta muốn dùng nó, thì đáng tiếc đã không còn hữu dụng nữa rồi, nó đối với ta đã trở nên vô dụng rồi. Ngươi đã muốn sống sót, ta cho ngươi, hy vọng đối với ngươi sẽ hữu dụng."

Nói xong từ từ mở ngọc hạp, từ bên trong lấy ra một bạch sắc đan dược, đút vào trong miệng nó.

Lập tức một nguồn khí kình trong người nó bùng phát, cái cảm giác nóng như lửa lạnh như băng đan xen vào tạo thành một cảm giác như muốn lóc thịt vậy. Nó gào lớn vật lộn trong đau đớn nhưng lão nhân vẫn không ra tay giúp mà chỉ nhìn.

Sau nửa canh giờ bị thống khổ hành hạ, cảm giác đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Trong kinh mạch, một cỗ chân khí nhu hòa chậm rãi lưu động, làm dịu kinh mạch đã nhận phải tỏnn thương và thân thể.

Nó từ từ hồi phục khí lực, cảm giác được biến hóa của thân thể, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, không thể tưởng được chỉ là một khỏa tiểu dược hoàn, không ngờ lại có thể cứu lại tính mạng của một kẻ sắp chết như nó, thật sự là thần kỳ.

Nhưng tưởng tượng lại lời nói của lão nhân, trong lòng nó có một loại cảm giác bứt rứt khó chịu, khỏa dược hoàn này trân quý vô cùng, do nữ tử thương yêu nhất của vị tiền bối này dùng tính mạng để đánh đổi, bây giờ lại đưa cho nó phục dụng, phần ân tình này thật không biết phải làm thế nào để báo đáp lão thế nào đây.

"Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ"

"Được rồi xem ra ngươi đã phục dụng đan dược đã xong. Nói đi, sao lại bị rơi xuống đây?"

Đông Trạch Vĩnh ngồi bên cạnh lão nhân, tự thuật lại sự tình mà nó đã trải qua. Lão nhân nghe xong rồi suy tư trong chốc lát.

"Ngươi muốn báo thù?"

Đông Trạch Vĩnh ánh mắt trở nên kiên định không chần chừ mà gật đầu, hắn biết đại ca hắn đã sa vào ma đạo và nếu một ngày đại ca hắn còn sống thì lúc đó sẽ còn chuyện gì nữa.

"Vãn bối nhất định phải làm việc này"

"Tiểu tử! Ngươi nên biết với võ công còn chưa tới nơi tới chốn của ngươi mà đấu lại với đại ca ngươi thì chỉ có con đường chết. Ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu cứ lao đầu vào thì chẳng khác gì một kẻ ngu muội"

"Vãn bối biết nhưng thù phụ mẫu không trả không được và với lại vãn bối rất muốn biết vì sao đại ca lại ra tay sát hại chính gia đình mình"

Lão nhân nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói.

"Ngươi cả đời này muốn báo thù có lẽ sẽ không có hy vọng gì, khi võ công của ngươi tăng tiến, võ công của đại ca ngươi cũng tăng tiến. Rất khó bắt kịp trừ khi ngươi..."

Nói đoạn lão nhân lại nhìn Đông Trạch Vĩnh với ánh mắt dò xét.

"Là một thiên tài"

"Á!!!!!"

Lão nhân đột nhiên chộp lấy cổ tay Đông Trạch Vĩnh rồi truyền vào nội công của mình dò xét mặc cho Đông Trạch Vĩnh đang la hét. Rất nhanh lão nhân bỏ tay rồi nói.

"Tiểu tử, có phải lúc nhỏ ngươi đã từng bị rắn cắn đúng không?"

Đông Trạch Vĩnh xoa cổ tay gật đầu. Lão nhân xoa trán trong khi miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Thật không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Ông trời vẫn chưa cho đoạn tuyệt hy vọng của ta"

"Tiểu tử!!!!" Lão nhân đột nhiên nói lớn "Ta sẽ giúp ngươi"

"Tiền bối có thể giúp vãn bối báo thù sao? Chỉ cần có thể báo thù, vãn bối điều gì cũng nguyện ý, cho dù có phải chết cũng không tiếc."

"Đừng có nói chuyện chết ở đây, ngươi đã học võ công của ta thì chỉ có tung hoàng tứ phương"

"Tiền...tiền...bối nói là dạy võ công cho vãn bối?"

Đông Trạch Vĩnh run rẩy lắp bắp nói.

"Phải, ta sẽ truyền cho ngươi mọi thứ mà ta biết"