Chương 4: Bạch Diện Kiếm Quỷ

Một người, chỉ với một người duy nhất.

“Huyết Nhận” là một trong những băng sát thủ đáng sợ trong võ lâm đã bị diệt hoàn toàn bởi một người. Hắn với mái tóc dài đung đưa trong cơn gió, ánh mắt sắc bén luôn chứa đựng sự đáng sợ, tuổi đời còn rất trẻ mà đã có một thân bản lĩnh đáng gờm, hắn là: Bạch Diện Kiếm Quỷ- Chu Lãng.

Tại sao hắn lại làm việc này? Chẳng ai biết…Có chăng hắn có mối thù với “Huyết Nhận” hoặc đơn giản là một công việc người ta giao cho hắn. Ít ai biết được hắn và tung tích luôn ẩn hiện một cách lung tung. Một trong những điều khiến hắn được biết nhiều là việc hắn giết một trong thập đại cao thủ: Kiếm Thần- Tống Hành Thư. Chỉ với một nhát chém duy nhất vào tử huyệt và Tống Hành Thư chết nhưng cái đặc biệt khiến Chu Lãng nổi tiếng là hắn giết người nhưng khiến người bị giết không nhận thức được mình đã bị chém cho đến khi mất ý thức.

Toàn thể chính phái chấn động, hắn đã khiến những hộ vệ Tống Hành Thư có một thất bại còn hơn cả thảm hại.

Nhưng ngoài hắn ra thì chả ai có thể giết Tống Hành Thư với một đòn duy nhất. Thủ phạm thì tất nhiên không thể tìm ra và một lần nữa vụ án lại chìm vào bí ẩn.

Tin tức về cái chết Tống Hành Thư đã lan tràn khắp giang hồ bởi ông ta là một người nổi tiếng nhưng chắc chắn đây chỉ là một trong số các nạn nhân của Chu Lãng.

Như mọi ngày thường, Chu Lãng sau khi làm nhiệm vụ mà hắn bắt tay với một bang phái nào đó để đổi lại tin tức về thủ phạm giết gia đình hắn, Chu Lãng về nhà ở đó hắn sống với một lão già người đã nuôi nấng hắn sau khi cả gia đình hắn bị giết. Lão gia ngẩng mặt nhìn Chu Lãng, tay lão cũng dừng luôn việc bổ củi, ánh mắt hiện lên sự buồn bã.

“Một lần nữa ta lại ngửi thấy mùi máu trên người thiếu gia. Đến bao giờ cậu mới dừng việc này hả?”

“Ông hỏi nhiều quá đấy”

“Làm ơn dừng lại. Đây không phải là điều lão gia muốn cậu làm”

“Hãy sống một cuộc sống bình thường đó là cách để lão gia và phu nhân yên lòng. Và trong khi chúng ta ở đây thì cậu hãy ngưng việc đi gặp “Chúng” nữa được không? Dưới danh nghĩa là giúp cậu báo thù nhưng thực chất chúng đang lợi dụng cậu”

Chu Lãng tay nắm chặt thanh kiếm.

“Không có “Chúng” thì ta không bao giờ bắt đầu được việc này và nếu có bất kỳ ai nói câu đó trước mặt ta thì đầu chúng đã rơi rồi”

“Vậy thì điều đó là tốt nhất cho lão già này. Thiếu gia, cậu đã trở thành con quỷ giết người hoàn toàn là do lỗi lão già này vì đã nuôi cậu không đúng như mong muốn của lão gia. Thế nên nếu lão già này chết dưới lưỡi kiếm thiếu gia thì ít nhất cái thân già này có thể có được thông cảm lão gia và phu nhân dưới suối vàng”

“Ta không muốn nói chuyện này. Tối nay ăn gì?”

“Nhộng xào và rau muống”

“Dẹp~~~~”

“Thôi được rồi, tôi đi chuẩn bị thịt thỏ nướng cậu thích”

“Có nhà không?”

Cánh cửa mở ra, một nhóm năm người mặc đồ đen kín cả mặt đi vào, kẻ nào cũng dữ tợn qua ánh mắt của chúng. Lão già nhìn liếc rồi nhổ toẹt nước miếng tỏ ý khinh bỉ khiến một số kẻ trong đó sôi máu.

“Mẹ nó chứ”

“Kệ lão già đó đi”

Trong nhà sau khi tất cả đã yên vị, một kẻ trong nhóm lấy ra một bức vẽ đưa cho Chu Lãng.

“Bọn ta đã tìm được danh tính kẻ giết gia đình ngươi. Huyết Ma – Kinh Thế Vân một trong tam Ma của Huyết Nhận nhưng hắn đã xóa sạch quá khứ và giờ làm đại sư đáng kính với pháp danh Vô Thực”

Chu Lãng nắm chặt bức vẽ, khí kình bức phát khiến xung quanh hỗn loạn.

“Hắn đang ở đâu?”

“Gần đây thôi, núi Thạch Long”

-----------------------------------------------------------------

“A! Là đại sư Vô Thực”

“A di đà phật”

Vị đại sư luôn được mọi người kính trọng này là Vô Thực, vóc người thẳng mặc dù đã cao tuổi, eo lưng thẳng tắp, đôi mắt thần quang nội liễm, tóc mi đã toàn bộ trắng, một bộ râu phiêu trước ngực, thật có dáng dấp tiên phong đạo cốt, đại sư Vô Thực đã làm phương trượng ở chùa Bạch Long đã được 20 năm nhưng người dân ở đây luôn ca tụng là một vị Phật sống. Luôn giúp đỡ mọi người là tôn chỉ ở chùa Bạch Long. Có nghe từ mấy già làng kể 30 năm trước chiến tranh tà - chính nổ ra khiến nhiều người lầm than, nạn đói, bệnh tật cứ diễn ra liên miên thế mà Vô Thực đại sư cùng vài đệ tử của mình tìm ra cách cứu giúp nhiều người qua cơn hoạn nạn.

Chả là hôm nay là ngày hành khuất nên đại sư Vô Thực sẽ đi chuyến này. Đến đoạn gốc cây đa lớn, đại sư cùng vài người nữa nghỉ ngơi ở đây.

“Đại sư Vô Thực, lão hòa thượng làm gì đây vậy”

Vô Thực đại sư mỉm cười nhẹ nhàng giơ tay nhìn chàng thiếu niên trước mặt.

“A di đà phật, hôm nay là ngày hành khuất nên ta đi một chuyến thay các đệ tử. Tiểu nhị Giang Long đi giao hàng về sao?”

“Đúng rồi”

“Lão hòa thượng! Mấy cái bánh bao con mang đại sư thấy thế nào?”

“Ấy ấy nhỏ tiếng chút coi. Ta đang giả bộ nhịn ăn, ngươi cứ nói to thế này đến tai người khác thì xấu hổ ta mất”

“Hì hì, con đi trước đây”

“Ừ, hẹn gặp lại”

Cách vài bước chân gần chỗ nghỉ đại sư Vô Thực, Chu Lãng đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt hắn giờ đây đã tóe ra ngọn lửa hận thù, trường kiếm trong tay rung rùng nhè nhẹ.

“Huyết Ma- Kinh Thế Vân, ta, Chu Lãng, con trai Chu Đằng sẽ thay trời hành đạo những gì ngươi đã làm”

Chu Lãng tay nắm chặt chuôi kiếm tuốt ra với tốc kinh hoàng không thể nào mà nhìn bằng mắt thường. Lưỡi kiếm hướng đến cổ đại sư Vô Thực nhưng không hiểu sao lưỡi kiếm hắn đột nhiên khựng lại khoảng cách giữa lưỡi kiếm và râu chỉ cách vào mm. Trong lúc này thời gian như chậm lại, Chu Lãng nhanh chóng nhận ra tay áo hắn đã bị một người nắm lại. Người nắm lấy tay áo Chu Lãng là Giang Long.

“Ngươi là sát thủ?” Giang Long nhíu mày

Ánh mắt khó có thể tin của Chu Lãng nhìn Giang Long tốc độ vốn là thứ mà hắn tự hào nhất giờ đây lại có người bắt kịp nhưng hắn thấy đây không phải là thời điểm thích hợp, Chu Lãng vung kiếm cắt đứt mảng áo và dậm chân khinh công biến mất.

Đại sư Vô Thực như cảm giác có người đứng gần.

“Này, vừa rồi có phải…Mà Chu Đằng hình như đã nghe đâu rồi thì phải?”

“Đại sư, vừa rồi xém tý nữa đại sư ngắm gà”

“Hở, ta tưởng cậu đi rồi”

“Có một tên sát thủ vừa tính giết đại sư. Ông thù oán với ai sao?”

“Ta? Tại sao?”

“Đùa sao? Mà thôi…ông cũng nên cẩn thận”

Giang Long nói đoạn rồi nhìn bàn tay mình xuất hiện một vết cắt đang rỉ máu.

“Tên sát thủ này khá mạnh đấy”

“Hề…hề vậy ta đang giúp người nào đó có công ăn việc làm sao? Ta đoán cái đầu này không có giá trị lắm đâu. Đừng lo cho ta, cậu nên đi về quán nhanh đi không con bé nó lại la”

“Tốt nhất là đại sư để ý một chút”

P/s: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cảnh chiến đấu hơi yếu nên mọi người thông cảm ta sẽ sửa dần dần