Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi không biết đã trôi qua là bao nhiêu lâu, nhưng tôi và Argen rất căng thẳng . Tệ hơn nữa, có một tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài.
" Đồ vô dụng."
" Bệ hạ vạn tuế ! Hãy thứ lỗi cho thần một lần, thưa Bệ hạ. "
Cuối cùng, hiệp sĩ không thể tìm thấy chúng tôi, và Hoàng đế đã rất tức giận với anh ta. Tôi tự hỏi tại sao anh ấy không nhìn vào khung tranh khi nhìn qua giường.Tôi không thể tin rằng họ đã không chú ý đến khung trên tường mặc dù căn phòng được mở một nửa. Thật may mắn cho chúng tôi nhưng cũng thật lạ lùng.
" Tôi sẽ không đợi lâu hơn khi mặt trời bắt đầu lặn."
Tôi nghĩ điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ quay trở về khi mặt trời lặn, vì vậy tôi đã kéo mái tóc của mình ra sau một cách cẩn thận nhất có thể. Tôi cảm thấy sự căng thẳng của Argen - đang ngồi đối diện với tôi.
' Tại sao họ lại khó khăn trong việc tìm kiếm chúng ta ? '
' Hoàng cung canh phòng rất kỹ, và ta mới 5 tuổi. Chúng ta sẽ đi đâu ? '
Hoàng đế đứng giữa phòng của chúng tôi, dành nhiều thời gian ở đây đến nỗi tôi nghĩ rằng mục đích của ông ta ở đây là để giết chúng tôi.
' Trước hết, chúng ta hãy đợi cho đến khi mặt trời lặn.'
Hoàng đế cũng nói là trở về khi hoàng hôn. Cho dù không tìm được chúng ta, nửa đêm bọn họ sẽ không trở về sao? Không gian trong khung hình này luôn là nơi trốn tránh của Lulahel, nhưng không ngờ có ngày chúng ta lại phải trốn tránh Hoàng đế. Tuy nhiên, không giống như Lulahel, người chỉ mang đến cho chúng ta những vết thương và nỗi đau, hoàng đế có một loại căng thẳng khác, vì ông ta có thể lấy đi mạng sống của chúng tôi. Mồ hôi trên hàng mi dài của tôi làm cho tầm nhìn của tôi mờ đi mỗi khi tôi chớp mắt. Nếu anh ấy để chúng tôi một mình như thường lệ... Chúng tôi không định bỏ trốn ngay bây giờ.
'..... Em cảm thấy buồn nôn.'
' Em ổn không ?.'
' Em nghĩ là ổn......'
' Em đã ngăn anh nhìn thấy Lulahel chết. Nhờ em mà anh không thấy gì cả. '
Argen nói một cách thờ ơ rằng: thật kỳ lạ khi vẫn có thể tôi đang ở trong tình trạng tốt sau khi nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Tôi cảm thấy mình là một gánh nặng vì tôi là người duy nhất bị bệnh. Tuy nhiên, như Argen đã nói, sẽ khá lạ nếu tôi vẫn ổn sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó. Thay vì ngồi yên, tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện vô nghĩa với Argen vì tôi nghĩ rằng thời gian sẽ trôi nhanh hơn nếu tôi làm điều gì đó.Cuộc trò chuyện kéo dài cho đến khi màn đêm buông xuống, sau khi Hoàng đếra ngoài. Tôi đã nghĩ hoàng đế của một đất nước sẽ rất bận rộn, nhưng tôi tự hỏi liệu có ổn không khi cứ như vậy cả ngày. Đề phòng, kể cả sau khi Hoàng đế và các hiệp sĩ vây quanh ông tađi ra ngoài, chúng tôi đã trốn rất lâu.
Cho đến khi mặt trời lặn và bóng tối ập đến. Khi không còn dấu hiệu của bất kỳ ai, chúng tôi nhấc khung và thoát ra khỏi không gian mà chúng tôi trốn suốt cả ngày.Không giống như bên trong, nơi nóng bức và ngột ngạt, không khí lạnh bên ngoài chào đón chúng tôi.
" Nhanh lên."
Tiếng nói nhỏ đến mức tôi tự hỏi liệu nó có thể nghe thấy được không. Argen dang tay ra và nắm lấy tôi vì tôi không thể cử động được cơ thể của mình, tôi gần như không thể di chuyển và gật đầu. Chúng tôi không nói bất cứ điều gì vì điểm đến của chúng tôi đã được quyết định – nơi bí mật chỉ có hai chúng tôi biết và người lớn rất khó vào. Đó là một nơi có trái cây và nước gần đó để giữ ẩm cho cổ họng của chúng tôi.Chúng tôi định bỏ chạy, nhưng trước tiên chúng tôi cần một nơi để lấp đầy dạ dày và bổ sung thể lực. Để tránh con mắt của các hiệp sĩ, chúng tôi thoát khỏi lâu đài bằng một con đường mà chỉ chúng tôi biết. Chúng tôi đã mất gần một giờ để cố gắng trốn thoát, nhưng vấn đề là sau khi chúng tôi rời lâu đài. Các hiệp sĩ đang tìm kiếm chúng tôi với một thanh kiếm trong tay và đèn ma thuật trong tay kia.Con đường dẫn đến khu vườn bí mật của chúng tôi đã bị chặn lại.
' Anh nghĩ họ vẫn chưa bỏ cuộc.'
Đèn sáng lên nhiều như những con đom đóm, vì vậy tôi không nhận thấy chúng ở đó cho đến ngay trước khi tôi đi xung quanh các hiệp sĩ. Họ đang di chuyển với đà rằng sẽ không thành vấn đề nếu tất cả khu rừng xung quanh nơi này bị phá bỏ. Chúng tôi đã bắt gặp cảnh các hiệp sĩ chặt cây và làm hỏng con đường dẫn đến khu vườn bí mật của chúng tôi. Tôi nhìn cảnh đó với sự chú ý đến nghẹt thở, nhưng tôi không thể tránh khỏi ánh mắt của người hiệp sĩ đã chiến đấu trên chiến trường. Anh ta nhanh chóng di chuyển vị trí thanh kiếm của mình đang cắt cỏ như thể anh ta đã cảm nhận được ánh mắt và hơi thở của chúng tôi.
"Ai ở đó! "
Thanh kiếm của hiệp sĩ hướng vào chúng tôi. Cùng lắm là chúng tôi chỉ thấy những con dao làm bếp dùng để sơ chế nguyên liệu, nên không đời nào chúng tôi chịu đựng một thanh kiếm được làm ra để hại và chém người. Lưỡi kiếm săc bén trước mắt tôi khiền tôi như ngẹt thở. Cố gắng chịu đựng đã là một biện pháp bất khả thi, vì cổ tôi như bị bóp nghẹt và hơi thở của tôi bị siết chặt, cuối cùng tôi ngã xuống đất trong tình trạng khủng khiếp và Argen cũng ngã xuống bên cạnh tôi. Lưỡi kiếm còn kinh khủng hơn khi tỏa sáng dưới ánh trăng.Có những vết sẹo dài trên cẳng tay tôi và trên mắt cá chân của Argen. Tôi không thể nhớ là khi nào, nhưng đó là vết thương mà Lulahel để lại cho chúng tôi khi chúng tôi còn nhỏbằng một con dao rọc giấy. Nhưng nhìn một lưỡi kiếm còn nguy hiểm hơn một con dao rọc giấy, vì vậy chúng tôi không thể ổn được. Người hiệp sĩ muộn màng xác nhận danh tính của chúng tôi đã nhanh chóng rút kiếm đi, nhưng chúng tôi đã ở trong trạng thái hoảng sợ.
" Hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ ! "
Giọng của hiệp sĩ đã quỳ gối trước mặt hoàng đế vang lên từ phía sau. Nó quá lớn đến nỗi chúng tôi không thể nghe thấy những hiệp sĩ nhắm kiếm của họ vào chúng tôi.
" Sao họ lại ở đây? Còn làm gì mà không nhanh tay giúp họ! "
Ở đâu đó nghe có vẻ lịch sự, nhưng tình hình chúng ta đang đối mặt bây giờ hơi ảm đạm để phân biệt nó. Không nói một lời, một hiệp sĩ đã tìm đến chúng tôi.
"Đi thôi!"
Argen phun ra những gì Lulahel thường nói với những người hầu của mình. Người hiệp sĩ đưa tay ra, nhưng ngay trước khi tiếp xúc, anh ta đã vungtay với tất cả sức mạnh của mình. Người hiệp sĩ bắt tay với tất cả sức mạnh của mình ngay trước khi nó chạm tới.Nhưng đó chỉ là trong chốc lát.Tôi nghe thấy tiếng ai đó đang đi bộ và mọi người đều im lặng trước tiếng bước chân làm yên lặng khung cảnh ồn ào.Tôi nâng con ngươi run rẩy của mình lên khi ngã xuống đất và nhìn thấy một người đàn ông đang đến gần tôi.
Một người đàn ông với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục mà tôi chưa từng thấy trước đây... ..
" Mang chúng trở về."
Cha của chúng tôi - Hoàng đế - đã ra lệnh cho các hiệp sĩ.
Tại thời điểm này, thế giới dường như đã ngừng lại.Argen và tôi sợ nhất là chết dưới tay Hoàng đế. Khi còn nhỏ, những người giúp việc đã nói không biết bao nhiêu lần. Người ta nói rằng những đứa trẻ ngoài giá thú bị giết ngay khi chúng vừa được sinh ra. Địa vị càng cao, gia đình càng bí mật, êm ấm. Nhưng họ nói rằng chính nhờ ân sủng của ngài mà chúng tôi, những đứa con hoang của Hoàng đế, được sống. Chúng tôi không nghĩ đó là ân sủng, nhưng có vẻ lạ đối với người khác là chúng tôi vẫn còn sống. Tôi biết rằng bỏ chạy là lựa chọn tồi tệ nhất vì đôi chân của một người đàn ông trưởng thành có thể đuổi kịp tôi trong vài bước dù tôi có chạy với thân hình của một đứa trẻ nhanh đến đâu.
' Chúng ta nên làm gì ? '
Argen hỏi tôi, nhưng tôi không thể trả lời. Đó là vì tôi quá chóng mặt và cơ thể tôi lơ lửng trong không khí ngay lúc tôi cố gắng trả lời. Bây giờ Hoàng đế đã ra , các hiệp sĩ dễ dàng ôm chúng tôi mà không hề do dự.Nó nhẹ như nâng một con mèo bằng gáy. Nó ổn định đến mức tôi không biết rằng cơ thể mình đã được nâng lên nếu tầm nhìn của tôi không đột ngột thay đổi.
"Uh."
Tôi muốn nói chuyện, nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế chạm vào tôi, cơ thể tôi trở nên cứng đờ khiến tôi không biết phải làm sao.
"Mang chúng đến."
Argen tiếp tục cố gắng để gạt tay anh ta ra, nhưng bây giờ lệnh của hoàng đế đã được đưa ra, anh ấy buộc phải bị bắt bởi một hiệp sĩ mạnh mẽ. Tôi được giữ ổn định và không khó chịu, nhưng trái tim tôi tiếp tục căng thẳng. Hai hiệp sĩ đưa chúng tôi đến trước mặt hoàng đế theo lệnh của ngài. Bộ giáp sắt chạm vào cơ thể tôi, truyền đén sựsự lạnh lẽo. Bộ giáp lạnh đến mức tôi bị nấc cụt. Tôi nín thở để âm thanh không lọt ra ngoài.Chúng tôi không thể dễ dàng đoán được sẽ đáng sợ như thế nào nếu những đứa trẻ 5 tuổi, cả đời chỉ gặp những người trong lâu đài Derolina, nằm trong lòng số các hiệp sĩ cầm kiếm.
Chạy đi và khóc ? Thật không may, chúng tôi không thể làm những điều ngu ngốc như vậy bởi vì chúng tôi không phải là những đứa trẻ 5 tuổi bình thường. Tôi chỉ biết nín thở trong tình cảnh có thể chết trong vòng tay của các hiệp sĩ.
' Arien, em có ổn không ? '
'..... Em không sao.'
'Có thật không?'
Argen tức giận hỏi với hàm răng nghiến chặt.
' Hãy tự chăm sóc chính mình.'
Hiệp sĩ, anh không thể buông thanh kiếm trong tay đó ra sao? Bất cứ khi nào anh di chuyển, nó đều chiếu sáng dưới ánh trăng và ánh sáng huyền ảo. Liệu co một ý nghĩ độc ác nảy ra trong đầu rằng anh ta có thể đâm chúng ta ngay lập tức bằng thanh kiếm sắc nhọn. Đồng thời, Lurahel, người đã chết đêm qua với vẻ ngoài ghê rợn, cũng hiện lên trong tâm trí tôi. Cô ấy là người đã để lại cho chúng tôi một dấu ấn không thể xóa nhòa, nhưng dù tôi có ghét cô ấy thế nào đi chăng nữa, thật là ảo tưởng khi nói rằng tôi sẽ ổn sau khi chứng kiến ai đó chết.Máu bắn tung tóe và những tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn giữa tiếng hét. Cuối cùng, nó sẽ kết thúc khi bạn chết. Không ai thương tiếc cho cái chết của Lulahel vì cô ấy là một thường dân được nhận nuôi, người đã tiêu xài hoang phí và không biết gì khác ngoài việc làm đẹp. Đó làhệ quả sau những gì cô ấy đã làm, nhưng nói cách khác, đó là chúng tôi cũng không có ai để thương tiếc cho chúng tôi sau khi chúng tôi chết. Chúng tôi không có thời gian, cơ hội, số phận, hay cuộc gặp gỡ.
"Nó nhỏ."
Chính những lời nói của Hoàng đế đã đưa tôi và Argen, những người đang chìm trong suy nghĩ, trở về với thực tại.Đó là một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp như muốn nói với bạn rằng hãy giết nó ngay lập tức. Anh ấy đang nhìn chúng tôi với đôi mắt trũng sâu uể oải. Anh ấy nhìn xuống chúng tôi trong một thời gian dài khiến chúng tôi thậm chí không thể thở được.
"Hãy đưa họ đi."
"Theo như ý ngài ."
Hoàng đế quay lưng lại với chúng tôi. Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy bóng lưng của anh ấy, cổ tôi dường như mới nới lỏng ra.Nhưng sự bình tĩnh rất ngắn. Chúng tôi vẫn bị các hiệp sĩ giữ lại một cách bất lực và chúng tôi là những đứa trẻ thậm chí không thể kháng cự.