Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sinh nhật của Nhị hoàng tử đã kết thúc. Khoảnh khắc tưởng như nằm mơ, như cảnh trong truyện cổ tích đã kết thúc. Tôi không thể xem bữa tiệc sinh nhật của Nhị hoàng tử năm nay, nhưng không có nhiều điều hối tiếc về nó. Khi tôi nhớ lại rằng chúng tôi đã nói chuyện với một người lớn khác, trái tim tôi đập rộn ràng như thể tôi là một đứa trẻ lên năm thực sự. Với Argen cũng vậy, nên cuối cùng, tôi nói về nó để giải tỏa tâm trạng. Chủ đề của cuộc trò chuyện là những gì mà Nhị hoàng tử, được rất nhiều người chúc phúc,về bữa tiệc to lớn mà sinh nhật của chúng tôi khôngthể so sánh.
" Họ đã chơi cả ngày, vậy họ sẽ không được nghỉ ngơi sao ? "
"Làm sao chúng ta biết được những gì các quý tộc làm gì sau bữa tiệc?"
" Đúng. "
" Đúng sao ? "
" Đúng."
Chúng tôi đã cố gắng thay đổi chủ đề, nhưng cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi mỗi người chúng tôi mang một tay áo của bộ đồng phục nặng nề. Có rất nhiều phụ kiện mà tôi cứ kéo nó xuống sàn. Mặc dù có sức trèo xuống cây, nhưng dường như tôi không còn sức để vén quần áo lên.
" Nhị hoàng tử trông như thế nào ? "
"Tại sao anhđột nhiên hỏi như vậy ? "
" Trước đó anh đã nhìn thấy mái tóc vàng."
Huh ? Khi tôi không hiểu, Argen chỉ vàocho lâu đài của Nhị hoàng tử
" Vào lúc bữa tiệc gần kết thúc, anh thoáng thấy một cô gái tóc vàng. Anh không chắc vì tôi chỉ nhìn thấy tóc ".
Điều đó có thể xảy ra bởi vì thị lực của chúng tôi rất tốt, tốt hơn nhiều so với người bình thườn. Đột nhiên, khi Argen nói về Nhị hoàng tử, tôi bẳt đầu tò mò. Mà thực tế, không chỉ Nhị hoàng tử, tôi cũng tò mò về các anh trai hoàng tộc khác. Ít nhất thì họ có cùng dòng máu với chúng tôi, nhưng họ không quan tâm đến chúng tôi hay chúng tôi trông như thế nào.
" Hoàng đế sẽ trông như thế nào ? "
Dường như Argen có cùng suy nghĩ với tôi, anh ấy thì thầm bằng một giọng rất nhỏ và trầm, và tôi khẽ rung lông mi.
" ông ta sẽ không giống chúng ta chứ?"
" Anh nghĩ vậy ?"
" Chắc chắn.Lulahel sẽ rất thích nếu chúng tôi giống ông ấy."
" Và chúng ta sẽ được tha."
Lulahel là kiểu người sẽ làm bất cứ điều gì nếu no liên quan đến hoàng đế. Khi chúng tôi khoảng 4 tuổi, Lulahel cố giết Argen và tôi, nhưng chúng tôi sống sót vì chúng tôi có mái tóc vàng - vì chúng tôi có mái tóc vàng giống hoàng đế. Nếu không có mái tóc vàng rực rỡ này, tôi đã chết ngay ngày tôi được sinh ra vì bị nghi ngờ về huyết thống.
" ..... Tóc vàng hoe ! "
" Huh ? "
Tôi nắm lấy mái tóc vàng tung bay trước mắt và bối rối nhìn Argen. Tôi bối rối không hiểu tại sao Argen lại nói vậy, khi tôi nhìn vào sợi tóc trên tay mình.
" Anh ta đã nhìn thấy mái tóc vàng của chúng ta."
Sau đó, một cơn gió se lạnh đột ngột lướt qua.Tóc vàng là biểu tượng của hoàng tộc. Đúng là khi tôi và Argen không nói được lời nào với nhau và chỉ có đôi môi đỏ bừng vì xấu hổ.
"Ahhh!"
Một tiếng hét lớn nâng đôi vai cứng ngắc của chúng tôi. Tôi quay đầu về hướng phát ra âm thanh. Với trái tim dần ớn lạnh, tôi từ từ tiến về phía âm thanh thì thầm đang diễn ra, nơi tôi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc và một khung cảnh náo nhiệt. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng những người hầu gái của lâu đài Derolina đều vây quanh cái ao.Tôi rùng mình và cố gắng phớt lờ nó, trong khi nghĩ nó phải liên quan đến Lulahel, nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc đến gần hơn với bầu không khí khác thường.
"Tiểu thư Lulahel! Nữ hoàng của tôi!!"
"Hãy để tôi đi! Argh! "
Lulahel rút cánh tay đang bị nắm chặt bởi những người hầu gái đang cố gắng ngăn cô ta lại. Cô ấy đã uống nhiều như thường lệ. Đó là chuyện thường ngày, nhưng điều khác biệt so với mọi khi là Lulahel cầm một con dao trên tay và tay áo bên trái của cô dính đầy máu. Chúng tôi tiến gần hơn đến việc tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lulahel, người mất thăng bằng, loạng choạng và vùng vẫy với hai tay vì gót chân của cô vướng vào hòn đá của ao. Sau đó cô ấy ngã trên những cành cây gãy rời không sạch sẽ.
Puck-
Tiếng da thịt bị một cây xiên đâm vào, tôi không thể buông tay Argen ra mà run rẩy. Tôi đã thấy một thứ mà lẽ ra tôi không nên thấy.
"Nữ hoàng của tôi!"
"Argh!"
Tôi không thể tin được.
Hôm đó Lulahel chết.
Chúng tôi không biết sẽ xảy ra cho đến ngày Hoàng đế quan tâm đến chúng tôi. Đó hoàn toàn không phải là một sự quan tâm, nhưng chúng tôi không thể làm gì với những hiệp sĩ mặc áo giáp vàng đến vào lúc bình minh.
'... .. Em nghẹt thở.'
"Chỉ cần ở trong đó một chút."
Lulahel đã chết ngày hôm qua. Vụ án 'tự sát' của Lulahel được mang đến được cung điện của hoàng đế sớm hơn dự kiến. Một trong những người hầu đến thăm Hoàng đế để trình báo. Nó đã gây ra một sự xáo trộn như vậy chỉ trong một đêm. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy nhiều hiệp sĩ trong lâu đài Derolina. Chúng tôi chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy kể từ khi chúng tôi được tái sinh. Tất cả các hiệp sĩ đều trông rất to lớn vì họ mặc áo giáp vàng lớn. Trông chúng to lớn đến nỗi tôi có thể chết nếu chúng vô tình dùng chân đá vào người tôi.
"Ôi không..."
Nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn các hiệp sĩ đang bước vào, hai chúng tôi chỉ có thể nảy ra ý định bỏ chạy. Dù Lulahel có tồi tệ đến đâu, cô ấy vẫn là người bảo vệ chúng tôi, mặc dù cô ấy chỉ trút giận lên chúng tôi. Khi tôi còn nhỏ, những người giúp việc nói rằng những đứa trẻ ngoài giá thú bị giết khi chúng được sinh ra, nhưng câu hỏi là tại sao chúng tôi - với mái tóc vàng - vẫn còn sống. Đế quốc coi những đứa con ngoài giá thú là nỗi ô nhục, tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng Hoàng đế sẽ để yên những đứa con ngoài giá thú, kẻ có thể làm suy yếu uy quyền của Hoàng đế chứ không phải ai khác vì đa số quý tộc không biết đến sự tồn tại của chúng tôi. Chúng ta là con ngoài giá thú của hoàng đế. Nhưng điều gì sẽ xảy ra với chúng ta saukhi người mẹ của chúng ta đã chết? Tôi nghe nói rằng hàng chục sinh mạng có thể ra đi tùy thuộc vào tâm trạng của hoàng đế.Tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ sống sót.
' Nếu ông ấy cho chúng tôi ra ngoài, tôi sẽ chỉ sống lặng lẽ.'
Chúng tôi quyết định bỏ chạy, nhưng nơi duy nhất chúng tôi có thể trốn là đằng sau chiếc khung treo cạnh giường, nơi chúng tôi thường dùng để trốn Lulahel. Làm gì có chuyện họ không tìm thấy chúng tôi nếu họ quyết tâm tìm kiếm, nhưng chúng tôi cũng trốn và theo dõi họ. Ngay khi chúng tôi vừa bước vào khung, cánh cửa bật mở và tôi có thể nghe thấy âm thanh của bộ giáp gồ ghề.
' Em bị ốm à ? '
' Tôi cảm thấy buồn nôn. '
Đó là bởi vì tôi đã nhìn thấy một người chết ngày hôm qua. Tôi bị sốt suốt đêm và phải trốn từ sáng sớm nên tình trạng rất kinh khủng. Mỗi lần âm thanh đó gõ vào tai tôi, nó như cùm lại trái tim tôi.Điều đó cũng tương tự đối với Argen, người đã nhìn vào mắt tôi với khuôn mặt đẫm mồ hôi.
' Chúng ta đi ra ngoài xem tình hình một chút, vậy nên bây giờ cứ ở trong đây.'
'.........'
Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc nhìn xem các hiệp sĩ đang làm gì khi ở bên trong một khoảng trống nhỏ như vậy. Chúng tôi vô cùng sợ hãi. Tôi thậm chí đã rất khó khăn để giữ tỉnh táo vì tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ.
" Tôi không nghĩ họ ở đây ! "
Cả hai chúng tôi đang cảnh giác nín thở, khi một hiệp sĩ hét lớn. Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên. Nói cách khác, sự im lặng đã lắng xuống đủ để nghe thấy tiếng tặc lưỡi.
"Tôi không nói lại lần nữa. Tìm họ bây giờ ".
Có một giọng nói lạnh lùng, không có chút thương xót nào.
" Bệ hạ... .. Tôi đã tìm quanh lâu đài, nhưng hoàng tử và công chúa không ở đâu cả ......"
"Tôi đã nói là tôi sẽ không nói lại...."
Bệ hạ ?
Đôi mắt của tôi, vốn đã nhắm lại, cũng trở nên tròn xoe.Khi tôi nhìn Argen, mắt anh ấy mở to đến mức tôi có thể nhìn thấy con ngươi đỏ của anh ấy.
'... .. Ông ấy là hoàng đế, phải không? '
' Ông ấy là hoàng đế ...'
' Có thật không ? '
' Tôi đoán nó là sự thật. '
Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
" Theo sự chỉ huy của ngài."
Người hiệp sĩ, người đã trả lời với một giọng lớn, và lịch sự. Một lần nữa vang lên tiếng kim loại lạch cạch, có vẻ như hắn đang khuỵu gối trước vị Hoàng đế cường tráng khỏe mạnh.
" Bệ hạ vạn tuế ! "
Tôi nín thở và dỏng tai lên nghe. Khi họ chuẩn bị rời khỏi phòng lần nữa, có người đột ngột tiến vào và gọi Hoàng đế.Tôi không biết tại sao anh ta lại đến vào lúc này hay đó là ai, nhưng tôi cắn chặt môi và cẩn thận lau mồ hôi.
" Tôi đã dò hỏi những người phục vụ và những người giúp việc sống ở đây, nhưng họ dường như không biết tung tích của hai vị điện hạ. Cụ thể, họ nói rằng họ đã không nhìn thấy các điện hạ sau khi ăn sáng ngày hôm qua ".
Tôi không thể nghe rõ giọng anh ta ở doạn giữa, nhưng có thể nghe rõ ràng rằng anh ta đã 'tra tấn' các nữ hầu và người giúp việc.
" Ngươi nói rằng những người hầu mà ta cử đến để chăm sóc hoàng tử và công chúa thậm chí không biết chủ nhân của họ ở đâu ..."
Chàng hiệp sĩ mở miệng, dường như anh ta còn muốn nói gì nữa, nhưng Hoàng đế đã ngăn anh ta lại.
"Nực cười."
Dường như tất cả các quý tộc trong mọi lời đều có tính uy quyền và người đàn ông tôi gặp đêm qua cũng như vậy. Tôi không thể tin rằng những hiệp sĩ mặc áo giáp vàng mà tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ lại đứng hình những lời của cha chúng tôi. Hoàng đế - chủ nhân của các hiệp sĩ hoàng gia mạnh mẽ - bây giờ đã 29 tuổi. Chúng tôi nghe từ những người hầu gái khi chúng tôi còn nhỏ, nhưng tôi thực sự ngạc nhiên khi biết tuổi của hoàng đế, người đã có năm người con. Ông kết hôn năm 16 tuổi sau khi vào học viện, và ông có đứa con đầu lòng của mình – Thái tử - ở tuổi 18. Vì vậy, Thái tử bây giờ được 11 tuổi, Nhị hoàng tử là 10 tuổi và Tam hoàng tử là 7 tuổi.
Hoàng hậu qua đời khi sinh Tam hoàng tử.
Và hai năm sau, Lulahel sinh ra chúng tôi. Tôi sợ rằng một hành động nhỏ của vị hoàng đế trẻ tuổi có thể dập tắt cuộc sống nhỏ bé của chúng tôi ngay lập tức.