Chương 56: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

---------------------------------------------------------------------------------

Tôi cảm thấy cả người như bốc hỏa nên nắm lấy tai con gấu bông đang ôm trên tay mà nắn bóp, dù tôi không cố ý làm thế. Arren cau mày nhìn con chim đậu trên cây và nói tôi nên dừng việc làm khổ con gấu bông.

'... Hơn nữa, chân của con gấu bông đang rơi xuống sàn kìa.'

'.........'

Và cuối cùng Argen cũng cầm con gấu bông đúng cách. Anh giả vờ như không quan tâm, nhưng vẻ mặt anh ấy thì không như vậy. Đương nhiên, tôi cũng như anh ấy. Hoàng đế, người đã đứng sau lưng chúng tôi, không nói một lời.

Đó là một sự tự do ngắn ngủi lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được.


Hoàng đế nói chúng tôi có thể cư xử thoải mái trong căn biệt thự này. Nhờ đó, chúng tôi có thể rời khỏi chỗ Hoàng đế, người đang bận rộn với công việc, và thăm quan căn biệt thự với hàng dài người hầu đang đứng xếp hàng.

Tôi nghe nói không ai ghé thăm nó được 3 năm, nhưng căn biệt thự vẫn rất sạch sẽ. Tôi và Argen cá cược với nhau xem có thể tìm được một căn phòng bừa bộn nào không. Và tất nhiên khi trời chập tối, tôi không thể tìm thấy một căn phòng nào như vậy.

Ngày hôm sau, tôi đã cố gắng làm điều gì đó đáng giá, nhưng tôi đã bỏ cuộc.Tôi đến đây chỉ để nghỉ ngơi và vui chơi, vậy nên tôi quyết định vứt bỏ mọi kế hoạch của mình và chơi bất cứ thứ gì mình muốn.

Khi tôi mở cửa sổ, không khí mát mẻ tràn vào, tôi có thể thoải mái hít thở thật sâu. Khi tôi đi ra ngoài, bãi cỏ được chăm sóc tốt. Và chúng tôi có thể thoải mái mái ngồi chơi đùa mà không ai cản trở.

Argen đặt con gấu bông xuống và ngồi lên bãi cỏ. Một con bướm đậu trên ngón chân của Arren. Chúng tôi quan sát con bướm năm màu to hơn nắm tay của mình, và khi nó bay đi, ngón chân Argen co lại.

".......Nhột quá."

Argen nhìn tôi và hỏi.

" Hôm qua em không ngủ ngon ? "

" Anh cũng vậy còn gì."

Tôi không thể ngủ ngon vì trái tim của tôi luôn đập thình thịch trong căn biệt thự mới của mình. Arhan nhắm mắt lại và chỉ ngón trỏ về phía khu rừng.

" Anh muốn vào đó."

" Ukm......Hoàng đế cũng nói sẽ không có nguy hiểm."

Tuy nhiên, tôi yêu cầu đi cùng vì anh ấy có thể bị lạc. Ngáp, tôi dựa lưng về phía con gấu bông của Argen, dù sao con gấu bông cũng lớn hơn cơ thể của tôi.

Arren nhìn tôi rồi bắt đầu dùng tay vuốt ve mái tóc vàng của tôi. Hôm nay là một ngày bình yên.


Hoàng đế rất bận. Chúng tôi cũng đã dành một khoảng thời gian để làm xong những việc tương tự như khi chúng tôi ở Hoàng cung, để tôi và Arren có thể đi xung quanh mà không cần người giám sát.

Vì vậy, chúng tôi quyết định sẽ đi vào rừng.

"Tại sao anh muốn vào khu rừng?"

Tôi nhìn khu rừng xanh tươi trước mắt.

" Lý do tương tự như em."

" Vậy cụ thể là gì ? "

"......"

Tôi nhìn Argen đang lơ đễnh bước đi trên cỏ.

" Không có."

"......Vậy sao."

Thực ra, không có lý do đặc biệt nào cho việc chúng tôi luôn bị thôi thúc muốn vào khu rừng. Có một sức hút mạnh mẽ nào đó cuốn hút tôi đến, khám phá và xem có gì trong đó. Vì vậy, tôi quyết định tìm kiếm. Cảm giác này giống như chiếc hộp Pandora, biết là không thể mở nó ra, nhưng bạn vẫn muốn mở nó. Tôi cảm nhận được mùi hương ngọt ngào.

" Anh không có lý do nào."

" Lần sau, khi Hoàng đế có thời gian, chúng ta hãy cùng ông ấy tới đây.

"......Không phải lần sau."

Arren nheo mắt, nói không cần. Anh ấy nhìn lên bầu trời.

" ........Hmm ? "

" Anh chỉ muốn đến đó ngay bây giờ."

Ah, tôi thở dài. Đôi mắt của anh ấy màu đỏ, còn của Hoàng đế màu lục, nhưng đôi khi tôi lại thấy hai đôi mắt ấy giống nhau.

" Mặc dù chúng ta vẫn còn vài ngày ở đây? "

"........"

" Tại sao anh nghĩ chúng ta không có cơ hội đến đây lần sau? "

Argen nhìn xung quanh với vẻ mặt khó hiểu. Nơi này không có một bóng người, nhưng cũng không có vẻ u ám.

"......Arien."

" Dạ ?"

" Với anh, đây như là cơ hội cuối cùng."

Dường như trong lòng anh ấy đã có quyết định rồi, nhưng khi nghe Argen nói như vậy, tôi dang tay ra, ôm chặt lấy cổ anh ấy.

"Đồ ngốc, hãy làm những gì anh muốn."


Argen là kiểu người không hay để ý đến xung quanh. Nói cách khác, anh ấy không mấy tích cực và quan tâm đến thứ mà anh ấy thích.

" Tại sao anh muốn vào rừng ?"

Tôi lại hỏi câu hỏi thiếu chuyên nghiệp đó với Argen một lần nữa, người đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khu rừng. Như thể nếu không có người xung quanh, anh ấy sẽ vào đó luôn vậy.

Ngồi xuống và đặt khuỷu tay lên đầu gối, tôi nghiêng đầu, mái tóc vàng của tôi xõa xuống. Tôi nhớ lại ngày hôm đó.

" Không biết."

" Anh trông có vẻ như muốn đi."

" Anh muốn."

" Vậy sao anh không bảo em đi cùng? "

"......Em nói như thể em muốn đi với anh."

Trước những lời nói đó, tôi nhướng mày và ngửa đầu ra sau, cố gắng nắm lấy cái gì đó trong không khí. Anh ấy lười biếng đứng dậy phủi váy.

"Em thật kỳ lạ khi nói câu hỏi đó."

" Vâng. Em biết."

Argen cười phá lên ở phía sau. Anh ấy bảo tôi cẩn thận không bị ngã, nhưng tôi không dễ ngã như vậy đâu.

" Em nói muốn đi với anh. Vậy ai sẽ đi với anh nếu em không đi cùng ?"

"......Em biết sai rồi."

" Có bao giờ chúng ta không đi cùng nhau ?"

"Nhưng Argen, đó là một khu rừng đấy. Có gì lạ khi em lo lắng ? "

"......."

" Lo lắng....... Em rất lo."

Argen nắm lấy tóc tôi, bây giờ đang xõa dài trên cơ thể tôi, và nắm chặt nó, có lẽ để ngăn cái miệng đang lẩm bẩm vô nghĩa của tôi. Đôi mắt tôi mở to, như thể hỏi tại sao, anh ấy nhăn mày lại, như một tờ giấy gấp nhăn nheo.

"Bây giờ có những người quan tâm đến em."

Anh ấy nói. Tôi nhớ những gì đã xảy ra.

Bây giờ anh ấy đã cao và có một thân hình tương đương với những đứa trẻ cùng tuổi, không còn nhỏ và đầy vết sẹo nữa.

Anh ấy nói tiếp.

"Em đã nói rằng không có ai lo lắng và bảo vệ chúng ta, nên đừng tỏ ra đau đớn và nén cảm xúc của mình lại."

Lúc đó, chúng tôi chỉ có thể chạy trốn và run rẩy. Nếu có gì xảy ra với chúng tôi thì đó cũng không phải là vấn đề lớn. Chúng tôi dù có đau đớn đến mức nào thù cũng không có ai ở đó, vậy nên nó thật vô nghĩa.

"Anh có nhớ tất cả những gì em nói hồi đó không?"

" Tất nhiên là anh nhớ."

" Tại sao anh không nói gì?"

" Không biết nữa. "

Khi tôi buông tay khỏi cổ Argen vì đau lòng, Arhan cũng buông bàn tay đang nắm tóc tôi.

" Vậy anh muốn gì trong khu rừng ? "

".......Anh muốn tìm nó."

" Tìm gì ?"

" Một cái hồ."

" Hồ ?"

Tôi nhắc lại một lần nữa, đôi mắt của Argen sáng lên. Hiếm khi thấy Argen năng động như vậy, tôi bật cười.

" Tại sao muốn tìm nó ? "

" Chỉ là.....anh nghe thấy em nhắc về nó.....Vậy em có muốn đi không ?"

" Chà, để xem nào."

Không giống như khu vườn ấm áp với những tia nắng, khu rừng có vẻ mát mẻ.

" Đi chứ ?"

".........."

" Chỗ cái hồ."

" Chúng ta có thể bị lạc."

" Trên bản đồ nó không xa lắm. Và nếu chúng ta thực sự năm tuổi thì khả năng cao sẽ bị lạc......."

Nó giống như đi dạo, có rất nhiều con đường rõ ràng, tôi chỉ cần quay lại con đường mà tôi đã đi. Argen nắm lấy tay tôi và lắc đầu như thể khẳng định không có vấn đề gì.

"......Nếu vậy thì em đồng ý."

" Cuối cùng thì em cũng đồng ý."

Trước sự thay đổi thái độ của tôi, Argen nói và tiến về phía trước. Tôi thích âm thanh của bãi cỏ khi chúng tôi di chuyển.

" Anh có biết đường không? "

" Anh đã nhớ đường rồi, nó nằmbên trái tại ngã ba, dọc theo con đường mòn này. "

Arien hỏi cậu có nhớ hướng đi đến hồ nước không, và cậu trả lời sảng khoái mà không nói nhiều. Argen tỏ ra không hài lòng, vì cậu đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Tôi bắt đầu đi dọc theo con đường mòn được duy trì tốt này. Tôi không biết giá trị của một biệt thự thuộc sở hữu của Hoàng tộc là bao nhiêu, nhưng tôi biết là nó đã được quản lý tốt như thế nào dù nó là một nơi đã 3 năm không được đến thăm. Tôi nhìn xuống nền đá nhẵn nhụi không một chiếc lá móng tay.