Chương 55: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

---------------------------------------------------------------------------------

" Đêm qua Ngài có giấc ngủ thoải mái không, Công chúa ?"

".......Ah.....Ta đã có giấc ngủ ngon."

" Thật vui vì ngài có giấc ngủ ngon. Ngài có thể ghé thăm nơi này bất cứ lúc nào nếu Ngài muốn."

Sau khi nói chuyện với tôi, ông ấy nói chuyện gì đó với Hoàng đế rồi lui ra ngoài.

" Con có đói không ? Ngồi xuống đi."

Ông ấy hỏi tôi và đặt tôi xuống bàn đã được dọn sẵn.

".....Có phải con lớn hơn không."

".....Dạ."

" Trông con cao hơn."

" Có thật không ạ?"

" Một chút."

Đã được một thời gian từ khi chúng tôi ' bộc phát ', cuối cùng thì cơ thể tôi cũng có chút phát triển. Hoàng đế mỉm cười và đưa cho tôi cái thìa.

" Bởi vì con mang dòng máu Hoàng tộc. Dù không thể phát triển như những người khác, nhưng so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì nhanh hơn. "

"......Vâng."

Arhen vẫn tiếp tục ngủ và dường như là không có vẻ gì muốn dậy. Nhờ đó, tôi có thể có một cuộc trò chuyện đơn độc với Hoàng đế. May là chủ đề ông ấy đưa ra không khó lắm.

" Với trình độ đó, con có thể dễ dàng vào Học viện."

" Học viện ?"

" Khi 16 tuổi, ta vào Học viện học."

Lần đầu tiên tôi nghe câu chuyện của Hoàng đế. Đôi mắt tôi sáng lên.

" Bố đến Học viện học thật sao ?"

Hoàng đế nhếch mép cười và gật đầu. Mỗi khi tôi gọi ông ấy là bố, khóe miệng của ông ấy lại vểnh lên, có vẻ như ông ấy rất vui khi nghe toi gọi như vậy.

" Đó là nơi con cái các quý tộc tụ tập và học hỏi. Với con thì chuyện này vẫn còn hơi sớm."

Tôi biết điều đó, vì vậy tôi xé chiếc bánh mì đang tỏa ra hơi nóng, nhúng và nước hầm và bỏ vào miệng.

" Thông thường mọi người nhập học từ năm 16 tuổi và chương trình học kéo dài bốn năm, nhưng nếu con là người của Hoàng tộc hoặc là người thừa kế của một gia tộc, nếu chứng minh được năng lựac của mình thì con có thể tốt nghiệp sớm."

" Argen có thể nhập học với con không ? "

" Tất nhiên rồi, nếu con muốn."

Chà, điều đó vẫn còn khá là sớm. Đó là chuyện của 11 năm sau. Tuy vậy, tôi khá là mong chờ thời điểm nhập học ở Học viện.

" Ở lâu đài Derolina, có rất nhiều sách dài cho thiếu nhi, con đã đọc hết chúng.....Vì vậy con biết khá nhiều về Học viện,"

"........."

" Đó là nơi mà tất cả mọi người phải mặc đồng phục, đúng không ạ ? Con nghe nói mọi người phải tham gia các kì thi, nghiên cứu và học phép thuật, kiếm thuật và nhiều thứ khác."

Nó cũng không khác gì trường học ở thế giới cũ. Nghe nói đồng phục học sinh ở Học viện rất đẹp. Bây giờ tôi không cần phải mặc đồng phục học sinh, nhưng nếu đén tuổi và nhập học, tôi sẽ được mặc nó nhỉ ? Tôi vừa nghĩ về những bộ đồng phục mà tôi sẽ mặc trong tương lai vừa đưa thìa soup vào miệng. Dòng nước ấm chảy trong miệng làm ấm cổ họng tôi

" Chà......mặc dù.....Hahahaha.....Ta sẽ mua cuốn sách đó khi trở lại Hoàng cung, Hãy nói cho ta biết nếu con muốn món đồ chơi nào mà con muốn."

" Dạ ?"

" Ta muốn con cho ta biết mọi điều mà con muốn."

Tôi suy nghĩ cẩn thận nhũng điều mà Hoàng đế nói. So với lâu đài Derolina, Hoàng cung không thiếu bất cứa thứa gì. Nó có nhiều thứac ăn, không thiếu đồ chơi, luôn uôn ấm áp và có tình yêu. Vì vậy tôi rất băn khoăn suy nghĩ.

" Cái đó...."

" Hmm ? "

" Biển."

Argen nói rằng anh ấy muốn ra biển, và tôi cũng vậy. Tôi háo hức nói.

" Con muốn đến bãi biển, Tôi sẽ nhặt vỏ sò trên bãi cát."

Và rất, rất lâu sau.... À cũng không lâu lắm.....Người ta nói rằng vùng biển mà chúng tôi đã đến lần đầu tiên trong đời đã bị Hoàng đế mua lại sau khi nghe thấy lời nói hôm nay của tôi.


Argen, người dậy muộn, đã dùng xong bữa sáng và đang ngồi trên xe ngựa, Tôi háo hức với cái biệt thự với cái hồ lớn mà tôi sẽ tới vào ngày hôm nay.

" Sẽ mất chút thời gian."

Dù hơi tiếc vì chỉ ở trong trang viên của Hầu tước một ngày, nhưng tôi không giấu tâm trạng đó lâu lắm, vì mục tiêu mà chúng tôi đang đến còn tốt hơn. Tôi hít thở không khí ban mai trong lành và thở ra. Hóa ra không khí buổi sáng không có năng lượng thần thánh mà Eiji nói là như thế này.

" Anh thế nào ?"

"......Anh ngủ ngon."

Argen há to miệng và ngáp như lần nữa. Trông anh ấy bây giờ không khsc gì con mèo lười biếng cả.

'......Anh không ngủ đủ à ? '

' Không. Chỉ là hôm qua anh đã khóc khá nhiều khi mách lẻo với Hoàng đế về con trai của Hầu tước thôi,'

' Ờ.....'

' Có lẽ điều đó là sai lầm.'

Sáng nay, như để trấn an Argen, vợ chông Hầu tước cùng con trai đã ra ngoài để tiễn chúng tôi. Hoàng đế, người đang nói chuyện với các hiềp sĩ, nhìn về phía chúng tôi.

" Thật đáng tiéc vì Bệ hạ và các Điện hạ không ở lại lâu hơn."

" Cảm ơn vì đã đón tiếp."

" Con trai thần đến đây và có chuyện muốn nói với công chúa."

Ánh mắt Hoàng đế nhìn Wedlyne không thiện cảm, cả tôi và Argen cũng vậy. Cái người ngày hôm qua đã nói chúng tôi là con riêng bây giờ đang làm một khuôn mặt hối hận......! Tôi ngó đầu qua cửa sổ xe ngựa xem cậu gta muốn nói gì

" Điều đó...... Điều đó... .. Công chúa......."

"........"

"......"

" Thần xin lỗi vì sự thô lỗ của mình. Xin hãy thứ lỗi cho tôi "

Nhìn thấy khuôn mặt cậu ta nhăn nhó gần như khóc và xin lỗi, tôi nghĩ rằng cậu ta đúng là một đứa trẻ. Argen có vẻ không tức giận, vì vậy tôi thay mặt anh ấy xuóng xe ngựa. Tôi nhìn Wedlyne đang lẩm bẩm và mỉm cười.

"Từ bây giờ, xin hãy cẩn thận lời nói của mình, vì nó có thể làm tổn thương người khác."

Khi nghe tôi nói điều đó, khuôn mặt Hầu tước nhẹ nhõm, và Wedlyne cứng người lại và ngẩng đầu nhìn tôi. Weedline lùi lại và trông có vẻ bối rối. Trước khi tôi nhận ra ý nghĩa của hành động kỳ lạ đó, Hoàng đế, người vẫn đang đứng ung dung, vẫy tay và bế tôi lên xe ngựa.

" Đi thôi Arien. "

"Vâng. Thật vinh dự khi được gặp Bệ hạ sau một thời gian dài và cảm ơn Ngài đã ghé thăm cơ ngơi của chúng thần."

Hoàng đế lên xe ngựa mà không do dự. Hầu tước Bessen Eojeji, nhìn Hoàng đế và mỉm cười tinh quái.

" Arien."

" Dạ ? "

"Nếu có thư từ Hầu tước Bessen, đừng mở nó và đem đến cho ta trước nhé."

Hoàng đế nói như thể đang cảnh báo một chuyện quan trọng. Tôi nhìn Argen, anh ấy cũng lắc đầu. Cỗ xe tiếp tục chạy nhanh giống như hôm qua. Dù tôi cũng rất muốn ngó đầu ra ngoài ,nhưng như vậy rất nguy hiểm nên tôi chỉ ngồi yên nhìn ra ngoài thôi. Sẽ rất khó khăn để vươn cổ nhìn ra ngoài nhưng may thay, Hoàng đế đã sử dụng phép thuật của mình giúp chúng tôi có thể nhìn ra bên ngoài dễ dàng hơn. Hôm nay có vẻ như là một ngày rất đẹp, thời tiết mát mẻ hơn lúc tôi rời đi. Người ta nói rằng Chúa có mái tóc màu vàng. Bởi vậy mới có một huyền thoại nói rằng ánh nắng chiếu xuống mặt đất màu vàng chính là mái tóc của Chúa đang tỏa sáng, nhưng Hoàng tộc dường như còn tỏa sáng lấp lánh rực rỡ hơn dưới ánh mặt trời.

Xoa xoa đôi vai đang căng cứng, tôi nhìn chiếc xe ngựa đang lên dốc. Rõ ràng à đường đi rất gập ghềnh và đầy đá, nhưng tôi không cảm giác khó chịu hay rung lắc, có lẽ là do cỗ có chất lượng quá tốt. Hàng đế đang bận rộn xem tài iệu, Argen đã rất hào hứng nhìn ra ngoài và bắt đầu thiếp đi khi cỗ xe đi vào núi. Tôi tựa vào con gấu bông còn lớn hơn cơ thể của chúng tôi, và tự hỏi liệu đây có phải là lý do anh ấy cố tình mang nó đi theo không. Qúa buồn chán, tôi lấy một cuốn chuyện cổ tích và đọc. Bây giờ tôi đã có thể đọc được một chút ngôn ngữ Hoàng gia, không biết nếu tôi tập trung đọc truyện thì thời gian có trôi qua nhanh hơn không nữa. Nếu Argen không gọi tôi vì cỗ xe đã đến nơi thì có lẽ tôi sẽ tập trung cho đến khi đọc hết đến trang cuối cùng.

' Anh có ngủ ngon không ? '

'......Anh không nghĩ tối nay mình có thể ngủ được. Nhưng em đang làm gì vậy ? '

' Em đang đọc một cuốn sách dành cho thiếu nhi được gọi là tuyệt tác của thế kỷ.'

Tôi vẫn còn lúng túng trong việc đọc, vậy nên hơi khó khăn để hiểu cuón sách. Vì vậy, Argen cầm hộ tôi con búp bê và tôi bước xuống xe với cuốn sách thiếu nhi trên ty. Lần này có cầu thang dưới xe ngựa nên rất dễ để xuống. Khi bước xuống xe, trước mặt tôi là một dinh thự vô cùng nguy nga. Dinh thự màu trắng và xanh lam, trong rất trang nhã. Nó trong lộng lẫy và đẹp hơn những ngôi biệt thự của giới quý tộc mà tôi đã từng nhìn thấy trước đây.

" Con có thích nơi này không ?"

Ông ấy nói rằng chúng tôi nên nghỉ ngơi một chút. Argan, người vẫn chưa hết buồn ngủ, và tôi, người đang dần mệt mỏi, không thể đứng thoải mái với một nơi như thế này trước mặt mình. Dù mới chỉ ngồi xe ngựa có nửa ngày nhưng tôi vẫn còn nhỏ, nên kiệt sức là điều bình thường. Một làn gió mát lướt qua người tôi. Tôi nghĩ rằng tôi muốn thả mình trong gió như lá cây đung đưa trước gió. Tôi cảm thấy tự do, một sự tự do khác với khi tôi ở trong Hoàng cung. Không có những bức tường cản tầm nhìn của chúng tôi, Trước mặt tôi là một khu rừng rộng lớn, không có gì cản trở.

'....... Hả ? '

Arhan im lặng như thể anh ấy sắp gọi tôi. Có một âm thanh sôi sục trong cổ họng anh ấy. Trái tim tôi đập thình thịch. Một cảm giác mà chúng tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Chỉ cần vậy là đủ. Chúng tôi không nhìn thấy bức tường nào, bức tường bên ngoài đã cản đường chúng tôi từ khi chúng tôi sinh ra. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể ra ngoài trong suốt quãng đời còn lại của mình......

Và những lời của Hộ vệ của Eiji hiện ra trong tâm trí tôi.

Sự tự do.