Chương 54: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

---------------------------------------------------------------------------------

Lại nữa sao ! Tôi buồn bã và đến gần Argen. Tôi nghe Valdove ở pía sau khuên em trai cậu ta không nên nói vậy. Chúng tôi là Công chúa và Hoàng tử, và chúng tôi luôn phải giữ phép lịch sự để bảo vệ danh dự Hoàng gia.

Tôi biết rằng Hoàng đế đã tung ra nhiều tin đồn khác nhau để giảm bớt những phản ứng dữ dội của quý tộc với chúng tôi, và cũng nhờ và phản ứng nhẹ nhàng và cởi mở của Eiji. Tuy nhiên, dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì chúng tôi vẫn bị khinh thường với cơ thể nhỏ bé này.

' Bình tĩnh, Argen. Đó chỉ là một đứa trẻ'

Khuôn mặt Argen bất mãn, vì vậ tôi luồn tay qua cổ anh ấy và ôm anh ấy từ phía sau. Tôi nghic tôi đã biết vì sao những người lớn bỏ chúng tôi ở lại đây. Đây có lẽ là phfng vui chơi, có những quả bóng nhỏ nằm rải rác xung quanh, và những món đồ chơi dể gọn trong một góc. Căn phòng đầy những món đồ chơi phù hợp với độ tuổi của tôi và Argen.

" Weedline."

" Anh không bực mình sao ? Tại sao chúng ta phải chơi cùng với những đứa con giá thú ?"\

" Weedline."

Weedline la hét, còn Valdove khẩn trương bịt miệng cậu ta lại. Lúc này tôi và Argen không còn có thể giữ bình tĩnh như trước được nữa. Mặc dù tôi cố găng dùng tôi tay để hạ hỏa cho Argen, nhưng điều đó là vô ích.

" Thưa, đó là......"

Argen bỏ cánh tay của tôi xuống và tới gần chỗ của Weedline. Đồng thời Valdove bị đẩy lùi và Weedline ở trong tầm tay của Argen. Cậu ta bị cánh tay nhỏ bé của Argen túm áo, mở to mắt và nói.

" Tôi....Tôi không nói gì sai cả ! Nếu chơi với những đứa con ngoài giá thú thì sẽ bị Chúa bỏ rơi."

Những lời nói đó đủ mạnh để phá vỡ lý trí của Argen. Anh ấy dùng sức vào cánh tay và kéo cậu ta xuống.

" Các ngươi dám nói như vậy với ta và Arhen, thành viên của Hoàng tộc, người được Chúa lựa chọn ?"

Valdove lùi lại khi nhìn thấy hành dộng của Argen. Từ hướng của tôi, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của Valdove, và nghe thấy giọng nói của Argen.

" Ngươi nghĩ chúng ta muốn chơi với loại người như ngươi ?"

" Không....Không phải như vậy...."

" Chơi với một người thậm chí không biết cách cư xử với Hoàng tộc và gọi chúng ta là con ngoài giá thú ?"

" Cái đó....."

Hai người đối đầu nhau với ánh mắt nảy lửa. Valdove tiến lại gần và tôi chặn cậu ta ại. Cậu ta có vẻ do dự một lúc và cúi đầu.

" Thưa Điệ hạ, tôi xin lỗi về sự thô lỗ của em trai tôi......"

Anh ta không giận dữ và chống ại Argen. Tôi có thể thấy được sự lịch sự của anh ta, giống như vợ chồng Hầu tước.

".....Cái đó......Uh......Không ổn đâu."

Hoàng đế muốn cho chúng tôi cơ hội để chơi với bạn cùng tuỏi, nhưng nó đã thất bại. Sau đó, cánh cửa được mở ra, cánh tay dăng ngăn Valdove của tôi hạ xuóng, và Argen cũng thả cánh tay đang túm cổ áo Weedine.

"......Chuyện gì đang xảy ra ?"

Lúc này Argen nắm cấy cổ tay tôi và kéo tôi chạy về phía trước.

" Cha."

Tôi bị Argen kéo và nghĩ về những gì đã xảy ra. Nhiệm vụ của tôi là giữ bình tĩnh cho Argen, vì vậy khi anh ấy nổi giận, tôi đã cố gắng hạ hỏa, nhưng không được. Thực ra.....Dù anh ấy nghĩ gì, thì sự thật là chúng tôi vẫn là con ngoài giá thú.

" Argen, có chuyện gì vậy ?"

Hoàng đế ngạc nhiên khi thấy Argen chạy tới và nhanh chóng ôm lấy anh ấy. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Valdove.

"....Cái đó.....Weedline......"

".......Chuyện gì đã xảy ra ?"

Hoàng đế nghiêm túc nhìn, Hầu tước bước vào và đứng sau ông ấy, nhìn khắp phòng. Weedline, người đang run rẩy, tuyệt vọng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Hoàng đế, và Valdove liếc nhìn Hầu tước với ánh mắt cầu cứu.

' Argen, anh đang định làm gì ?'

'.......Hãy cho họ biết cái giá của việc phớt lờ và gọi chúng ta là con ngoài giá thú.'

Argen đang cố sắp xếp những lời anh ấy chuẩn bị nói.

' Cậu ta mới 7 tuổi.'

' Anh biết. Đừng lo, anh sẽ không làm quá lên.'

Anh ấy túm ấy góc áo của Hoàng đế, ngẩng đầu và làm khuôn mặt đáng thương.

" Cha.....Con ngoài giá thú có phải rất tệ ?"

Lúc đó, Hoàng đế cứng đờ và nhìn Hầu tước với vẻ mặt như biết chuyên gì đã xảy ra. Argen không nói thêm gì nữ và dụi mặt vào cổ Hoàng đế. Anh ấy là anh trai sinh đôi của tôi, nhưng tôi biết anh ấy có vẻ mặt giống hồ ly này. Tất nhiên, đó là thứ mà tôi cũng thường xuyên sử dụng. Hoàng đế nhìn lại Hầu tước và không có bất kì hành dọng nào khác. Nhưng ông ấy nói một cách sắc bén.

" Có vẻ như ngươi đã không làm tốt trong việc giáo dục con mình."

" Hãy nhanh chóng đem chúng ra khỏi tầm mắt của ta."

Hầu tước tuân theo ệnh của Hoàng đế mà không hề kích động. Nhìn khuôn mặt sắp khóc của Weedline, tôi cảm thấy có chút buồn. Dù chúng tôi dã nghe những lời khinh miệt rất nhiều, nhưng nhìn thất cảnh này, tôi không hề cảm thấy vui vẻ.

' Nếu Hoàng đế làm lớn chuyện thì sao ?'

' ..Arien, anh thích sự bình tĩnh của em, nhưng đôi lúc em cũng nên nổi giận.'

Tôi đưa mắt nhìn cái đầu vứi mái tóc vàng và cái gáy của người đang được Hoàng đế ôm.

' Em rất giận.'

' Anh thấy cơn tức giận của em nhỏ như cái ngón tay.'

' Không phải.'

' Đúng mà.'

Hoàng đế đưa tay ra và ôm lấy tôi. Tôi đang nghĩ đến việc trở về phòng của minh.

' Cơ thể của chúng ta là cơ thể của một đúa trẻ. Dù có chịu đựng thì một lúc nào đó cảm xúc cũng sẽ vỡ òa, và nếu xót xa một chút thì nướcmứt cũng trào ra....... Sẽ tốt hơn nếu chúng ta bộc lộ cảm xúc, ngay cả khi chúng ta phải nghe những lời nói khó nghe thì chúng ta cũng có thể nhanh chóng quên nó đi.'

' Ý anh là gì ?'

' Có nghĩa là em cũng sẽ giống như anh.'

Tôi bối rối trước những lời của Argen. Hoàng đế nhìn xuống chúng tôi khi dừng lại.

"......Ta sẽ không hỏi vè những gì đã xảy ra."

Khi Hoàng đế vào phòng, ông ấy cất giọng an ủi.

" Ta chưa bao giờ quay lưng với các con chỉ vì các con là con ngoài giá thú."

Khi ở lâu đài Derolina, chúng tôi luôn buồn, cô dơn, yếu đuối và sợ hãi ngay cả với những thứ nhỏ nhặt nhất.

" Trong tương lai sẽ có những điều rất thú vị để làm, t h vọng các con sẽ không phải chịu thêm những tổn thương nào nữa........Nếu có chuyện gì xảy ra, ta mong các con sẽ nói cho ta biết."

Đôi mắt xanh ục của Hoàng đế tỏa sáng. Nhìn vào đôi mắt đó, tôi cảm thấy vui vẻ. Khi đó, tôi hay buồn và cô đơn....Nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình không cần cảm giác đó nữa. Tôi cảm thấy nhẹ nhfng và hạnh phúc. Lúc trước, cảm giác đó với tôi thật xa xỉ. Thật buồn vì không có ai giúp đỡ và ở bên khi cô đơn, không ai xoa dịu nỗi đau, không có bàn tay nào để nắm lấy khi sợ hãi. Lúc đó, chỉ có tôi và Argen. Những lời của Hoàng đế đánh sâu vào góc tối trong tâm hồn tôi. Tôi nắm chặt tay Hoàng đế. Không chỉ gáy mà dái tai tôi dường như cũng đỏ như lửa đốt.

' Đôi khi, em cảm thấy khó chịu.....Tất nhiên đó là trước đây.'

Hoàng đế gọi tên tôi. Trước tiếng gọi tình cảm đó, tôi chỉ biết dang tay ra và ôm chặt lấy Hoàng đế.


Khi trời sáng, Hoàng đế vẫn làm việc như thường lệ. Bây giờ là mấy giờ ? Tôi mở mắt ra và tìm đồng hồ, nhưng khi không thấy đồng hồ trên đường, tôi nhận ra tôi không ở trong Hoàng cung.

" Arien."

" Hmm....Con dậy rồi ạ"

Hoàng đế gọi tôi ra khỏi giường và tôi báo rằng mình đã thúac dậy với một cái ngáp. Tôi hôm qua Argen nói rằng mình không ngủ được và đã nói chuyện với tôi cả đêm, nên bây giờ anh ấy vẫn còn đang ngủ. Nhìn Hoàng đế tỉnh táo, tôi một lần nữa cảm thán về thể chất của Hoàng gia.

" Còn Argen thì sao ?"

" Con nghĩ nên để anh ấy ngủ thêm một lúc."

" Vậy thì chúng ta hãy chuẩn bị bữa sáng cho hai chúng ta trước."

Hoàng đế nhìn về phía Argen và gọi người hầu, bảo họ chuẩn bị một món hầm và bánh mì đơn giản. Thật tuyệt vời khi kết hợp bánh mì và món hầm, chúng luôn đa dạng chủng loại và không bao giờ ăn thấy chán. Dù ăn bữa tối hôm qua cùng với những món ăn tráng miệng, tôi vẫn mong chờ món hầm cùng bánh mì.

" Con có muốn tắm rửa không ?"

"....Vâng."

Tôi đã không tắm rửa vào hôm qua, vì vậy tôi để một người hầu ôm vào phòng tắm. Nhìn cái phòng tắm gắn liền với Hoàng đế, trong có vẻ nhỏ so với Hoàng cung, nhưng so với lâu đài Derolina thì không nhỏ chút nào.

" Công chúa, thần sẽ thay đồ. Làm ơn giơ tay lên."

Lurie, một cô hầu gái được Hoàng đế của chăm sóc chúng tôi, nói. Khi Lurie cởi bỏ quần áo của tôi, tôi đi vào bồn tắm và ngâm mình trong làn nước ấm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi quấn người trong chiếc áo choàng và sấy tóc bằng dụng cụ ma thuật. Khi tôi thoa nước hoa thơm ngào ngạt và chải nhẹ bằng lược, mái tóc vàng bồng bềnh óng ả mà tôi thường tự hào lộ ra và hoàn hảo.

Hoàng đế ôm lấy tôi và đi đến phòng ăn. Khi gần đến nơi, một người đàn ông với mái tóc màu xanh nhạt đứng trước mặt ông ấy và Hoàng đế dừng lại. Mới sáng sớm mà đã xảy ra chuyện gì ? Khi Hoàng đế dừng lại, Hầu tước khẽ cúi đầu chào.