Chương 53: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

---------------------------------------------------------------------------------

"........"

"........"

" Bệ hạ, ngài có ở đây không?"

" Có vẻ như các ngươi đã chuẩn bị rất tốt."

" Không nên có thiếu sót trong việc phục vụ bệ hạ"

Tôi muốn để lại ấn tượng ban đầu như một người lớn mọt chút với họ, nhưng tôi cảm thấy xấu hổ vì bị ông ấy ôm và đặt lên ghế như một đứa trẻ. Có một cậu bé trạc tuổi tôi và Argen.

" Thần hy vọng bữa tối phù hợp với Bệ hạ và hai vị Điện hạ."

Dù thế nào đi chăng nữa, trước bữa ăn thịnh soạn và sang trọng này, nên vứt sự ngượng ngùng sang một bên thôi. Có nhiều món ăn lần đầu tiên tôi thấy, cũng có món mà tôi rất quen thuộc. Chúng kích thích tuyến nước bọt của tôi.

' Arien, cậu ta đang nhìn em.'

' Huh? Ai?'

Argen đưa tôi cốc nước bằng hai tay và thì thầm.

' Con trai nhỏ của Hầu tước.'

Khi nghe những lời đó, một cậu bé có mái tóc lam hơi lởm chởm đang nhìn tôi. Khi tôi nhìn con trai Hầu tước, cậu ta quay đầu đi, mặc dù chính cậu ta là người nhìn tôi trước.

'......Cậu ta sao thế không biết.'

'Chịu.'

Bộ cậu ta nghĩ là tôi sẽ không biết cậu ta nhìn tôi nếu cậu ta quay đầu đi thật nhanh sao?

" Để thần giới thiệu hai đứa cn trai với hai vị Điện hạ. Đây là Valdove Bessen và Wedline Bessen."

Hầu tước chỉ vào từng đứa con và nhờ đó tôi biết người đã nhìn tôi tên là Wedline.

" Có vẻ chúng không lớn hơn Argen và Arien là mấy."

" Vâng, đúng vậy. Đứa con trai đầu của thần 11 tuổi, và đứa con trai thứ hai được 7 tuổi."

Tôi buồn bã nhìn hai cậu bé trạc tuổi Lloyd và Eiji. Một làn nữa tôi nhận ra sự siêu việt của dòng máu Hoàng tộc. Dù tuổi của họ không lớn, nhưng thân thể và trí tuệ của họ không khac gì người trưởng thành. Wedline vẫn không rời mắt khỏi tôi, nhưng tôi không quan tâm.

" Argen, Arien, bắt đầu bữa ăn thôi."

Hầu tước muốn nói thêm điều gì đó nhưng Hoàng đế giơ tay ngăn cản và dọn thức ăn lên đĩa của Argen, người ngồi bên cạnh tôi. Hầu tước Bessen bồn chồn là điều dễ hiểu vì đây vốn là công việc của hầu gái, nhưng việc Hoàng đế trực tiếp dọn thức ăn lên đĩa thì thật là khó chịu.

" Bệ hạ, đây là công việc của hầu gái."

" Bọn trẻ không thích người lạ."

Điều đó đúng, nhưng nó không đủ để ông ấy bỏ qua những người hầu gái và làm việc này. Với chúng tôi, tuy Hầu tước Bessen rất tốt, nhưng ông ấy vẫn là một quý tộc, vì vậy tôi muốn khoe rằng Hoàng đế quan tâm chúng tôi như thế nào. Nếu là bình thường, tôi sẽ từ chối, nhưng nay thì không. Tôi ăn những thứ ông ấy đưa cho tôi và không nói gì. Có vẻ như Hoàng đế rất xúc động, vì vậy ông ấy lại đưa thức ăn cho tôi thêm vài lần nữa. Hầu tước Bessen run rẩy vì ngạc nhiên.

" Thần có thể thấy Bệ hạ rất yêu thương hai vị Điện hạ."

" Đúng vậy."

" Có vẻ các vị Điện hạ có sức mạnh to lớn."

Tôi vô cùng tự hào và đưa thức ăn vào miệng. Mùi trái cây tươi mát thoảng thoaải trong miếng thịt, thật là ngon.

" Đó là điều tuyệt vời."

"..........?"

Người lớn tuổi không nên sử dụng từ ngữ trang trọng với người trẻ ? Với Đế quốc, chỉ cần được thừa hưởng dòng máu Hoàng tộc, thì việc đó không là gì.

" Thức ăn có phù hợp với các vị Điện hạ không ? "

Argen nhai thức ăn và gật đầu. Vì anh ấy đang nhai thức ăn rất kĩ nên không thể trả lời bằng lời. Tôi định trả lời, nhưng đối phương là quý tộc, tôi nên trả lời như thế nào ? Hoàng đế không ăn, tiếp tục phục vụ chúng tôi và nói chuyện với Hầu tước.

' Cậu ta cứ nhìn em.'

Sau khi ăn no, tôi nhận ra Hoàng đế chưa ăn gì và đảo mắt nhìn quanh. Và bắt gặp Wedine đang nhìn tôi. Argen nhìn cậu ta và nói.

' Cậu ta ghét chúng ta.'

Đôi mắt đó cứ trừng trừng nhìn chúng tôi. Mặc kệ cậu ta, chúng tôi dành sự chú ý đến món tráng miệng : bánh ngọt ba tầng. Tôi chia đôi miếng bánh với Argen, và ăn ngon làm miếng bánh chỉ to bằng lòng bàn tay. Hầu tước lại nói chuyện với chúng tôi.

" Hóa ra các vị Điện hạ không có những đứa trẻ cùng đọ tuổi chơi cùng ?"

" Đúng thế."

Chính xác hơn, ông ta đang nói chuyện với Hoàng đế, mà chủ đề họ đang nói tới chính là chúng tôi. Argen nghĩ rằng ông ta gọi chúng tôi nên ngẩng đầu lên, và sau đó anh ấy lặng ẽ cúi đầu xuống. Anh ấy dùng nĩa để lấy một chiếc bánh dâu tây và dỏng tai nghe xem hị nói gì.

" Thần nghĩ sẽ không tệ nếu để hai vị Điện hạ chơi với hai đứa con trai của thần trong thời gia ở đây."

".........."

Hoàng đế cau mày. Có vẻ như Hầu tước khá được ông ấy tin tưởng. Hầu tươsc không hề sợ hãi và khéo léo tiếp tục cuộc nói chuyện.

" Thần nghĩ điều đó không phải là điều gì xấu."

" Vậy sao ! "

Hoàng đế sẽ cho phép chúng tôi và những cậu bé nhà Hầu tước chơi với nhau ? Ông ấy bán chúng tôi dễ dàng vậy sao ?

" Vâng....Chơi với những đứa trẻ cùng tuổi cũng rất quan trọng. Nếu Bệ hạ đang gặp khó khăn trong việc tìm bạn cùng chơi với hai vị Điện hạ, ý kiến của thần là một lựa chọn tốt."

" Hiện tại bọn trẻ còn quá nhỏ."

Hầu tước liếc nhìn chúng tôi và gật đầu. Mái tóc xanh bồng bềnh đập vào mắt tôi rồi bieén mắt.

" Thần hiểu. Tuy không có gì khác biệt về kích thước so với những đứa trê cùng tuổi, nhưng thần nghĩ vẫn nên cần tìm những người phù hợp đọ tuổi để nói chuyện và chơi cùng Điện hạ."

Này, chúng tôi cũng có thể nói chuyện với người lớn nếu các người chịu nhìn chúng tôi với tư cách như người trưởng thành. Đừng coi thường những đứa trẻ 5 tuổi như thế. Hầu tước nghiêng đầu và tiếp tục nói.

" Vì vậy, thần muốn hai đứa con trai của mình có thẻ hòa thuận với hai vị Điện hạ."

.......Ánh mắt của con trai thứ hai không được vui cho lắm......Tôi nhìn Wedline, người đang nhìn chúng tôi như kẻ thù truyền kiếp. Tôi chạm vào Argen, người đang ngồi bên cạnh, bằng đôi chân của mình và tránh ánh mắt của Wedline. Kiếp trước chúng tôi chư từng gặp trường hợp bi coi như kẻ thù giống thế này, vậy nên tôi quyết định giả vờ không biest và hy vọng cuọc nói chuyện nhanh kết thúc. Sau khi ăn xong món bánh dâu tây, Argen gọi một cô hầu gái và yêu cầu cô ấy mang một món tráng miệng ngọt ngào hơn đến. Bây giờ tôi đã quen với việc ra lệnh ở một mức độ nào đó, vậy nên tôi yêu cầu cầu cô ấy mang nhũng chếc bánh quy dơn giản lên.

" Nếu các con đã ăn xong, vậy thì chúng ta đi thôi."

" Vâng ạ."

Hoàng đế nhìn thấy chúng tôi ăn xong món tráng miệng nên tưởng là chúng tôi đã kết thúc bữa ăn và đứng dậy. Nhưng......người hầu sẽ mang bánh quy đến bây giờ.....Khi nhìn thấy Hoàng đế giơ tay muốn ôm chúng tôi trở về, Argen hơi ngập ngừng.

" Bố......người hầu.....sắp mang bánh quy đến."

Sau khi nghe những lời đó, Hoàng đế ngạc nhiên và nở một nụ cười trên miệng.

" Ta sẽ bảo họ mang vào phòng riêng. Các con không cần lo về điều đó."

Hoàng đế liếc nhìn chúng tôi. Argen nói chuyện với tôi bằng một giọng hài hước.

' Anh chỉ muốn ăn bánh quy.'

'........Không, những người hầu sẽ mang bánh quy đến cho chúng ta, mặc dù lúc đó chúng ta không còn ở phòng này, có lẽ em nên xin lỗi cô hầu gái về điều đó.'

' Vâng, vâng.'

Nó thực sự tồi tệ. Những lời của Argen khiến tôi đau lòng, và tôi nắm lấy tay của Hoàng đế. Vấn đề của Argen cuối cùng cũng được giải quyết. Chẳng bao lâu sau khi Hoàng đế ôm chúng tôi và chuẩn bị về phòng, những người hầu gái mang bánh quy đến. Thật vui khi nhìn thấy những cô hầu gái xinh đẹp mang bánh quy vào. Vừa cầm bánh quy trên tay, tôi bồn chòn khi thấy Hoàng đế thông báo. Hoàng đế đến gần người hầu gái và trực tiếp nhận những chiếc bánh quy. Những chiếc bánh quy hình con vật bay lơ lửng trong không khí và rơi vào một chiếc túi giấy nhỏ.

" Hãy ăn trong khi chơi một lúc."

".......Vâng."

Hoàng đế đưa cho chúng tôi bánh quy và bảo chúng tôi ăn trong lúc chơi, nhưng khi ông ấy nói chúng tôi có thể ăn ngay, tôi và Argen ngay lập tức bỏ một miếng bánh quy vào miệng. Vị ngọt nhanh chóng lan tỏa trong miệng. Argen chọn miếng bánh hình sư tử và ăn, anh ấy nhận ra nó có vị đào. Hầu tước mỉm cười khi nhìn tháy chúng tôi ngồi ổn định và ăn bánh trong vòng tay của Hoàng đế. Hoàng đế để chúng tôi lại trong phòng ngủ.

" Ở lại đây chơi một lúc. Đừng lo lắng, ở đây an toàn. Ta ở phòng bên cjnh, vì vậy hãy nói với ta ngay lậptức nếu có chuyện gì xảy ra."

Tôi được bảo là hãy yên tâm, và tôi trả lời rằng tôi đã biết. Nó có nghĩa là chúng tôi có thời gian riêng tư của riêng mình . Chúng tôi nhanh chóng vào phòng trước khi Hoàng đế quay lại nhìn chúng tôi lần thứ tư. Khi tôi bước vào phòng, có người nhìn tôi. Tất nhiên, đó là hai con trai của Hầu tước, Valdove và Wedline. Cậu bé nhỏ với mái tóc xanh đó tiếp tục nhìn chúng tôi với vẻ mặt không vui.

"........"

"........"

"........"

Argen tiến gần về phía họ, tôi cũng cố gắng đi theo anh ấy, nhưng chúng tôi nghe Wedline lẩm bẩm gì đó.

" ...........Những đứa con ngoài giá thú."