Chương 52: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

---------------------------------------------------------------------------------

" Thần còn thiếu kinh nghiệm, nhưng thần sẽ cố gắng đảm bảo các vị sẽ thoải mái nhất khi ở đây."

Vợ và hai con của ông ấy ở bên cạnh cũng cúi chào. Hoàng đế chỉ nhìn chúng tôi, có vẻ như ông ấy không nghe thấy lời chào đó. Mặt trời lặn hẳn và mặt trăng nhô lên cao. Những người hầu vội vàng vào dinh thự. Nó nhỏ hơn Hoàng cung, nhưng nó có kích thước tương tự lâu đài Derolina.

" Thưa Hoàng tử và Công chúa, xin hãy đi lối này...."

Khi chúng tôi đi đến cầu thang trải thảm đỏ, những người hầu gái dến và muốn tách chúng tôi khỏi Hoàng đế. Tôi luôn ở bên cạnh Argen trong 5 năm nay, nên nó không phải là vấn đề, nhưng Hoàng đế thi không như vậy. Ông ấy trầm mặc một lúc, và mở miệng.

" Không cần thiết. Argen và Arien sẽ ở cùng một phòng với ta."

" Dạ? Vâng, thưa ngài."

Cô hầu gái cúi đầu và lùi lại. Trước đây, tôi rất ghét phải ngủ cùng Hoàng đế, nhưng mấy ngày nay thì không tệ lắm. Cảm giác được ôm khi đang ngủ cũng không tệ. Sau khi suy nghĩ kĩ, tôi cảm thấy thoải mái hơn. Khi chúng tôi bước vào căn phòng để ngủ cùng Hoàng đế hôm nay, không khí trong lành và sạch sẽ chào đón chúng tôi.

" Xin mời vào."

Tôi bước vào sau lời mnói, người hầu đóng cửa, chỉ để lại lời nói sẽ đến đón vào bữa tối.

".........??"

"......Mùi gì nhỉ ?"

" Thật ngọt ngào."

"......Thật sảng khoái."

Tôi khẽ nhắm mắt và ngửi không khí trong lành đang lan tỏa. Nó có mùi ngọt như đường, Nhưng Argen phản đối vì cho rằng nó có mùi ngọt và mát mẻ.

' Nó ngọt ngào? Nó thật sảng khoái. Hương chanh ? Có vẻ là mùi của trái cây chưa chín.'

Hoàng đế cởi bỏ áo ngoài và giải thích cho chúng tôi.

" Đó là mùi hương của những bông hoa do Efl trồng lên. Nó làm giảm căng thẳng và khiến con ngửi thấy mùi hương yêu thích của mình."

".......Argen, anh thích mùi hương ngọt ngào mà nhỉ ?"

" Arien, em rất thích mùi chanh mà."

Tôi quay đầu đi. Đúng như anh ấy nói, tôi thích mùi hương tươi mát như chanh, còn anh ấy thích mùi hương ngọt ngào.

" Có lẽ các con nhầm mùi hương mình yêu thích."

" Dạ?"

" Vâng?"

Hoàng đế tới gần tôi, cố gắng cởi áo khoác ngoài của tôi và cởi khúc. Chiếc áo khoác ấm áp bị cởi ra, và người tiếp theo là Argen.

" Loài hoa này khiến ta ngửi thấy mùi hương yêu thích của mình. Có lẽ là do các con biết mùi hương yêu thích của nhau nên nhầm lẫn."

Hoàng đế giải thích. Có vẻ như ông ấy nói đúng. Argen thích thứ gì đó thì tôi cũng thích nó như một lẽ tự nhiên. Chúng tôi biết sở thích của nhau, nên mùi hương chúng tôi thích ban đâu bị lãng quên. Chà, đây là một phát hiện mới. Hoàng đế nói khi cởi áo khoác của Argen.

" Cảm nhận của các con về Hầu tước Bessen là gì ?"

" Ukm....Có vẻ như ông ấy không phải là người xấu."

Argen gật đầu và đồng ý với tôi. Hoàng đế gật đầu và nhìn xuống tấm thảm trên sàn. Nó mềm, nhưng không mềm mại như tấm thảm trong lâu đài của Hoàng đế.

" Ông ấy rất tốt bụng và chu đáo. Chúng ta có thể thoải mái khi ở đây."

Hoàng đế công nhận Hầu tước dường như vô hại với chúng tôi, nhất là khi chúng tôi là những đứa con ngoài giá thú.

" Hãy nghỉ ngơi và chờ bữa tối."

Argen nhìn xung quanh, tìm thấy chiếc ghế sofa và di chuyển đến đó. Thật khó để leo lên vì nó không phù hợp với kích thước của chúng tôi, nhưng nó rất mềm mại và êm ái. Hoàng đế luôn thắc mắc tại sao những chiếc ghế sofa hay ghế caolại khiến những đứa trẻ 5 tuỏi như chúng tôi lại khó trèo như vậy. Hoàng đế không thích có người hầu trong phòng, nên bây giờ căn phòng rất yên tĩnh. Mà thực ra nếu có người thì cũng không thể nào ồn ào vì Hoàng đế đang ở đây. Sau đó, tôi nhìn chằm chằm thứ trông giống như một con manocanh đang dứng trong góc đằng kia. Tôi có thể nhìn thấy rất rõ, vì đây cũng là một trong những đặc điểm của Hoàng tộc. Khi tôi nhìn về phía trước, Argen, người đang ngồi đối diện với tôi quay đầu lại. Tôi dựa lưng vào ghế và kiểm tra xem có gì ở đó. Trong khi chúng tôi gặp Hầu tước, những người hầu đã treo những bộ đồ mà họ đã sắp xếp đóng gói từ Hoàng cung lên manocanh. Thêm vào đó, các vật dụng cũng được sắp xếp bày ra trong phòng. Trước đó, Hầu tước Bessen đã chuẩn bị cho chúng tôi một căn phòng riêng, nhưng Hoàng đế muốn chúng tôi sử dụng chung phòng với ông ấy nên các vật dụng của tôi và Argen cũng bày ra trong phòng này. Tôi rút ra một bộ xếp hình và chơi với Argen trong khi Hoàng đế đang bận rộn với đống giấy tờ của mình. Đay là bộ xếp hình bản đồ của Đế chế, nhưng vì nó có tới 4000 mảnh nên mặc dù đã được một tháng từ khi bắt đầu, tôi mới chỉ hoàng thành xong một nửa.

" Không, nó không phải ở đó."

Hoàng đế bảochúng chờ đợi trong khi ông ấy àm việc, vậy nên chúng tôi cũng vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian của riêng mình này. Ở Hoàng cung, chúng tôi học, chơi, học...nên cảm giác lần đầu tiên được trải qua khoảng thời gian nhàn nhã trong trang viên thật khác biệt.

" Đây là một bãi biển."

" Không phải nó chỉ là một cái hồ sao?"

"........Như nhau cả thôi."

" Nó là một cái hồ."

" Đó là hồ Bertoea."

Hoàng đế đưa ra câu trả lời sau khi thấy chúng tôi trang cãi về cái kí hiệu vũng nước màu xanh lam trên bộ xếp hình bản đồ.

" Chúng ta có thể nhìn thấy cái hồ này từ biệt thự mà chúng ta sắp đến."

".....Là cái hồ này ạ?"

Argen vô cùng kinh ngạc khi thấy kí hiệu vũng nước lớn chiêm một phần bản đồ. Hoàng đế lật giấy tờ và thản nhiên trả lời.

" Nó được mệnh danh là cái hồ lớn nhất của lục địa, không chỉ về kích thước mà còn về độ sâu của nó."

Ông ấy còn nói rằng kích thước của nó tương đương với một quốc đảo nhỏ. Thật ngạc niên khi chúng tôi có thể nhìn thấy nó ngay tại căn biệt thự mà chúng tôi sắp đến, vi vậy chúng tôi nhanh chóng lắp các mảnh ghép.

" Argen, chúng ta chưa bao giờ thấy một bãi biển hay hồ nước nào."

" Đúng,"

Lần này tôi tìm mảnh ghép để ghép dãy núi. Argen cố găng tìm chúng trong đống mảnh ghép. Với chúng tôi, thế giới chính là Đế quốc.

" Cảm giác đi biển như thế nào ?"

" Có lẽ là rất mát?"

Tôi muốn bắt chuỵen với Hoàng đế và mong muốn ông ấy sẽ đưa chúng tôi đi biển vào lần sau. Dù không pải cố ý, nhưng có lẽ Hoàng đế cũng nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi.

' Em muốn đến biển.'

' Hải sản rất ngon.'

'Ukm, đúng vậy.'

' Anh muốn ăn sò.'

' Còn em muốn ăn cá.'

' Còn mảnh ghép của dãy núi nào không?'

Chắc là hết rồi nhỉ? Sau khi hoàn thành dãy núi, anh ấy vỗ tay vui mừng. Không có niềm vui nào vui hơn khi chúng tôi cùng nhau hoàn thành mỗi khu vực trong bản đồ.Sau khi hoàn thành dãy núi, chúng tôi tiếp tục cuọc nói chuyện lúc nãy.

' Em muốn ăn một cái gì đó thật ngon.'

' Chỉ cần nó ngon, em đều bỏ vào miệng.'

' Em muốn ăn thứ gì đó không có trong Đế chế.'

'Nghĩa là sao?'

Tôi bắt đầu nói về những món tôi muốn ăn trong khi đang cố giải các câu đố. Tôi muốn ăn thứ gì đó như gà rán hay kimbapp. Thật là thiếu sót néu bỏ lỡ những món mà tôi đã ăn trong kiếp trước, nhưng thực sự là sau khi Rulahel chết, dạ dày chúng tôi liên tục được tẩm bôẻ bằng những món ngon xa xỉ mà chúng tôi chưa từng nghĩ tới.

"....... Anh đói."

Sau ki nghe tôi lải nhải về kimbapp, dạ dàu Argen phát ra tiếng động kháng nghị. Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

" Thưa Bệ hạ. Thưa các vị Điện hạ, bữa ăn tối đã sẵn sàng."

" Được rồi."

Hoàng đế đứng lên và cắt ngang chhúng tôi khi đâng chơi ghép hình. Argen, người đang đói, lập tức đứng dậy và đi theo Hoàng đế, bỏ dở cuộc chơi. Tôi đứng dậy và những người hầu cất bộ xếp hình đi. Thực ra, lần trước chúng tôi đã thiết lập một kỉ lục mới : hoàn thành bộ xếp hình trong hai tháng. Có lẽ lần này chúng tôi sẽ phá vỡ kỉ lục, và Hoàng đế sẽ đóng khung nó một lần nữa. Nhờ đó, một bức tranh xếp hình con ếch,thứ thậm chí không phri tác phẩm nghệ thuật, được trưng bày ở hành lang trong Hoàng cung.

" Sắp đến phòng ăn rồi."

" Có lẽ vậy...."

" Anh đói."

" Em cũng vậy."

" Bữa tối là gì?"

" Em không biết."

Argen chơi đùa với những ngón tay của mình bên cạnh Hoàng đế, người đang di cuyển nhẹ nhàng, và thảo luận với tôi về thực đơn bữa tối. Một số người đã nói rằng bữa ăn là thú vui cuộc sống, vậy nên thực đơn rất quan trọng.

Phòng ăn cách phòng chúng tôi không xa. Khi tôi tới phòng ăn và những người hầu mở của ra, cơ thể tôi cứng ại. Tôi không biết tại sao, nhưng Hoàng đế cúi xuống và ôm chúng tôi đến trước mặt Hầu tước Bessen .