Trans, edit và beta : Phong Linh
---------------------------------------------------------------------------------
"Arien, em đang làm gì vậy?"
"Huh? Không có gì."
Đôi giày mềm và mịn của tôi đập vào mắt tôi. Nó không phải là một đôi giày cao gót như những cô gái quý tộc khác.
Khi nhìn thấy gót chân của tôi bị trầy xước vì đôi giày, Hoàng đế bảo tôi không được mang chúng nữa, nhưng giáo viên nghi thức nói không được, và sau đó họ phải im lặng khi nhìn đến ánh mắt của Hoàng đế.
Tôi thấy hơi thương những cô gái trẻ bằng tuổi tôi phải đi giày cao gót. Đi đến đâu tôi cũng thấy họ phải chịu những bộ váy xấu xí và những đôi giày đau điếng.
" Có chuyện gì vậy? "
"Hmm... . Em không nghĩ mình đã từng đi bộ như thế này. "
Arhan dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào chiếc lá đang rũ xuống.
"Kể từ khi chúng ta thoát khỏi Lâu đài Derolina, trong Hoàng cung luôn bị giới hạn các địa điểm để chơi, vì vậy đây là lần đầu tiên chúng ta đi bộ một cách nhàn nhã như vậy."
Argen đồng ý với điều đó, mặc dù anh ấy đã nói ra tất cả mọi thứ. Không mất nhiều thời gian, nhưng may mắn thay, như bạn có thể thấy trên bản đồ, hai con đường đã xuất hiện.
" Anh đã nói bên trái? "
" Trên bản đồ, nó ở bên trái. "
Anh nhớ rõ tấm bản đồ mà hoàng đế có. Tôi thậm chí còn kiểm tra lại một lần nữa xem nó bên trái hay bên phải, đề phòng.
Arren đi về bên trái mà không do dự. Tôi đi theo anh ấy.
"Nhưng như thế này thì em có thể tin anh được không? "
" Cái gì? "
"Nếu anh nói dối thì sao?"
"... Còn ai khác không? "
"Không, đấy không phải nó. Nhưng nếu có bất kỳ cơ hội nào, đừng dễ dàng tin những gì người khác nói. "
Anh ấy trả lời với một giọng khô khan, giả vờ như không biết, như thể anh ấy đang hỏi tại sao anh ấy lại nói như vậy.
" Có thể ai đó giả vờ là anh. "
"..........."
" Khi đó, anh e rằng em sẽ tin những gì anh nói quá dễ dàng."
" Đừng lo lắng."
Argen mỉm cười và nhìn về phía trước một lần nữa. Mái tóc vàng bồng bềnh đung đưa trong gió. Tôi vén tóc ra sau tai và hơi cúi đầu để tránh gió.
" Em không bao giờ nhầm với anh với ai khác."
Và khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, Arren đang mỉm cười với tôi, quay lưng về phía mặt trời.
Ah... Có một điều tôi đã bỏ lỡ.
Anh ấy nói rằng đó là lần đầu tiên anh ấy cảm nhận được cảm giác trong lành, sạch sẽ.
Bây giờ, tôi có thể sửa từ đó, tôi muốn sửa nó. Tại sao......
"Đừng lo lắng. Trong bất kỳ tình huống nào, Em sẽ luôn nhận ra anh."
Vì một nửa còn lại của tôi, người luôn ở bên tôi chính là một đứa trẻ như vậy.
"... Anh tin tưởng em, có được hay không?"
" Tin em đi. Và em cũng tin anh."
Cơn gió đã làm cho cả những chiếc lá đung đưa cũng dừng lại. Gió lặnh và mọi thứ từ từ trở về chỗ cũ.
Argen quay ngược về phía tôi và nhìn về phía trước một lần nữa.
Cậu ấy vẫn đang quay về phía mặt trời, và khi cậu ấy cố gắng nhìn thấy Arien, đôi mắt của cậu ấy nhói nhói.
" Chà .. Anh đã ở bên em bao nhiêu năm rồi mà em thậm chí còn không nhận ra anh."
"..........."
"Đừng lo lắng, nếu gặp tình huống như vậy, anh chắc chắn sẽ nhận ra em."
"Chỉ cần cố gắng không để tình huống đó xảy ra."
Argen, người đang đi phía trước, từ từ giảm tốc độ và biết rằng mình đã đến đích vì khu rừng đang thưa dần.
" Em xin lỗi, nhưng không đời nào em không thể nhận ra anh."
Tôi khẽ lẩm bẩm, theo sau lưng Argen. Khi đi đến bờ hồ nước, anh ấy tìm thấy một viên sỏi nhỏ dưới chân mình, nhặt lên và ném.
Viên sỏi nảy mấy lần trên mặt nước, rồi rơi xuống hồ.
Đó là khi tôi di chuyển và nhìn thấy những con sóng lăn tăn trên mặt hồ, đẩy Argen đang đứng tại chỗ.
Thứ gì đó như lửa và màu bạc bay qua không gian rực rỡ ánh sáng.
Chậm rãi theo những con sóng nhỏ, tôi bắt gặp một hồ nước rộng trong tầm mắt, và tôi có thể nhận ra sự tồn tại đang dần ngủ yên giữa nó.
"..........."
"Arien."
Argen nắm lấy vai tôi và kéo nhẹ tôi lại. Để ngăn Argen tiến về phía trước, tôi cũng nhắm mắt trong khi ôm chặt lấy anh ấy.
Hồ lớn này được biết là quá rộng để có thể đi bộ xung quanh nó, dù có dành cả ngày.
Nhưng ở giữa hồ đó là một con quái vật màu đỏ khổng lồ.
Cả tôi và Argen đều không dám đoán sinh vật đó là gì. Vẻ mặt Argen bối rối, tôi nắm lấy cánh tay anh ấy và dẫn anh ấy đi.
" Em đang làm gì? "
' Chúng ta phải quay lại.'
".......Anh phải xem. Chờ chút đã, Arien. "
Con quái vật màu đỏ nằm yên bên trong hồ, tôi sợ rằng nó có thể thức dậy, nhưng Argen hét lớn như thể anh ta không quan tâm đến việc đó và cố gắng hất tay tôi ra.
'Nó có thể nguy hiểm, đi thôi ! '
" Không…..không. Không phải như vậy."
Arhin cố giải thích điều gì đó với khuôn mặt nhăn nhó. Một lúc sau, như thể không nói được lời nào, anh ấy xua tay và khựng lại, sau đó vuốt tóc mái của tôi lên.
Tôi nghĩ mình nên nói vậy bởi vì anh ấy trông như một đứa trẻ năm tuổi, anh ấy không thể hiện sự đẹp trai của mình như Hoàng đế.
" Nó không nguy hiểm."
"……? "
" Anh biết, nó chính là lý do tại sao anh muốn đến đây. Anh nghĩ vậy ”.
Tôi không biết, nhưng giọng của Arhin đã tăng lên một tông. Tôi hơi nghiêng người về phía trước, tự hỏi điều đó có nghĩa là gì. Hình ảnh con quái vật được Argen chỉ lại một lần nữa lọt vào mắt tôi. Bây giờ tôi nhìn nó, nó trông giống như một con sói. Một con sói lửa ngủ với đuôi cong và đôi mắt nhắm lại.
Và sau đó, đôi lông mi dài của con sói rung rung và đôi mắt mở to.
' Argen!!! '
".........."
Argen lùi lại vì bối rối, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh ấy đã kiềm chặt tôi khi tôi muốn chạy trốn, và anh ấy liếm môi với một biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt.
" Điều này không nguy hiểm."
" Ý anh là gì ? "
Con sói thức dậy. Nó đứng dậy, tạo nên một làn sóng nhẹ nhàng trên mặt hồ. Đôi mắt rực lửa chuyển động như màu mắt của tôi.
".......Anh không biết, chỉ là nó không nguy hiểm. "
"Argen, chúng ta có thể đi không? "
Argen thậm chí còn chạy lại gần cái hồ. Chậm rãi, nhưng với một sải chân lớn, nó tạo ra những gợn sóng và con sói đang tiến về phía này.
" Nếu ta đi ngay bây giờ…… Arien, anh nghĩ mình sẽ hối hận. "
Arhan trầm giọng nói. Con sói thực sự rất lớn. Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng nó không lớn như Hộ vệ của Eiji.
".......Đồ ngốc. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ chịu trách
Con sói nhanh chóng tiến lại gần chỗ chúng tôi. Đôi mắt con thú nheo lại và tôi hít một hơi trong cảm giác ớn lạnh.
Argen quay mặt về phía tôi. Chúng tôi cùng nhìn về hướng mặt hồ với vẻ mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
[ Ánh sáng ]
Cùng lúc đó, trong đầu tôi vang lên một tiếng vang dội, đồng thời, một luồng sáng chiếu đến chân của chúng tôi.
Tôi nhắm chặt mắt với cảm giác phẫn nộ với Argen nếu có chuyện gì đó thực sự xảy ra, và anh ấy tiếp thêm sức mạnh cho tôi bằng cách nắm chặt bàn tay tôi.
Dù có chờ đợi bao nhiêu, tôi cũng không thể cảm nhận được nỗi đau như mình nghĩ, vì vậy tôi mở mắt ra, có một thứ gì đó với hình dạng khác với con sói đỏ trước mặt tôi.
Lửa và khói bạc bốc lên từ chỗ con thú lớn vừa đứng, và một bóng người xuất hiện trước mặt tôi và Argen.
"..........Nhớ...."
".........."
".........."
Anh ta là một người đàn ông với mái tóc và đôi mắt màu đỏ. Làn da trắng, trang phục chỉnh tề và đôi môi thốt lên ngôn ngữ trang trọng, lịch sự không kém gì tôi.
"Tôi thực sự nhớ hai người rất nhiều."
Cơ thể của anh ta ngày càng thu nhỏ. Khi chứng kiến tất cả những điều này, tôi chỉ có thể giữ chặt cánh tay của Argen, và không biết phải làm gì.
"Tôi đã đến muộn. "
Mắt tôi mở to. Nơi người đàn ông đẹp trai đã đứng lúc trước, bây giờ là một cậu bé trông khoảng từ 8 đến 10 tuổi đang đứng đó.
Anh ta vươn cánh tay dài của mình ra và ôm lấy Argen. Argen, người đột nhiên được ôm, không nói nên lời. Anh ấy ngước nhìn tôi qua vai người đàn ông và nhướng mày.
" Đây là lần thứ hai của chúng ta gặp nhau, đúng không? "
".........Không thể nào. "
Arren nắm lấy vai người con trai hoặc người đàn ông đang ôm anh ấy.
Anh ấy có vẻ không khó chịu với cái ôm nhẹ nhàng này. Không giấu được vẻ xấu hổ, tôi hỏi Argen, người đang có vẻ mặt như đã biết điều gì đó, nhưng anh ấy chỉ ngước nhìn người đàn ông và im lặng.
" Arien. Xin lỗi vì đã đến rất muộn."
"........"
Tôi vắt kiệt trí óc của mình, nghĩ đến mái tóc của anh ấy và mắt đôi mắt màu đỏ như Argen.
Với suy nghĩ đó, tôi nhớ đến Kira, Hộ vệ của Eiji. Đôi mắt của Eiji và Kira đều có màu xanh lá cây tươi sáng.
"........Vô lý."
Bóng ba người chúng tôi phản chiếu dưới mặt hồ.
Từ sự xuất hiện của con sói cho đến vẻ ngoài của một người trưởng thành, và sau đó là sự xuất hiện của bằng tuổi chúng ta, người đàn ông đặt tay lên tim, quỳ gối một chân và cúi xuống.
"Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chính thức chào hỏi hai người."
Tôi nín thở trước những lời như muốn giới thiệu về mình của anh ta Theo nhịp tim của Argen, tim tôi cũng đập nhanh hơn.
Thực ra, không phải vì Argen mà tim tôi mới đập như thế này. Bởi vì.......
" Jason........Tên tôi là Jason."
Tôi nghĩ rằng tôi biết người trước mặt tôi là ai. Cảm giác u ám ùa lên và nhấn chìm cơ thể tôi.
Tôi nắm chặt tay, máu như chảy ngược, tôi có thể cảm thấy móng tay mình đang cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cùng lúc đó, một người tự giới thiệu là Jason nhẹ nhàng nâng cổ tay tôi lên.
Tôi mở bàn tay mà tôi đã nắm chặt đến nỗi máu trào ra.
" Một món quà từ Chúa. Một người sẽ bảo vệ cả hai người từ bây giờ, người tồn tại chỉ dành cho hai người. "
".......Được."