Trans, edit và beta : Phong Linh
---------------------------------------------------------------------------------
" Có lẽ chúng ta sẽ đến một căn biệt thự nào đó của cha ? Anh nghĩ chúng ta sẽ đến một nơi gần núi, vì nó có thể giúp con người hồi phục và tăng cường sinh lực......."
Tôi không thể giấu nổi sự phấn khích của mình. Chúng tôi vốn nghĩ mình sẽ phải sông mãi trong Hoàng cung....Tôi nước nước bọt và hỏi Eiji về thế giới bên ngoài Hoàng cung.
" Vậy....anh có thể.....nói cho chúng em biết về bên ngoài,,,,được không ạ ?"
Những người hầu trải thảm dã ngoại ra, Khi chúng tôi ngồi xuống, họ đem món ăn nhẹ lên. Thực đơn hôm nay là sandwich. Tôi lấy một miếng bánh và chia một nửa cho Eiji. May mắn thay, đây không phải là câu hỏi khó, Eiji trả lời tôi với nửa miếng bánh trên tay.
" Bên ngoài không có thần lực như Hoàng cung Vậy nên lần đầu ra ngoài, các em có thể bị ốm.........."
".......?"
" Tại sao ?"
" Thần điện và Hòang cung là nơi Cúa ban phước nên không khí nơi đây rất trong lành. Nhưng bên ngoài thì khác......Các em cần chút thời gian để quen với nó."
Tôi tưởng tượng về thế giới bên ngoài Hoàng cung. Không biết nó sẽ như thế nào nếu tôi bước ra ngoài những bức tường của Hoàng cung.
" Thực ra....Anh muốn các em ở lại trong Hoàng cung hơn."
" Không. Không."
" Đúng vậy. Chúng em muốn ra ngoài."
Argen gắt gỏng đáp lại. Lúc đó Eiji vội vàng ôm Argen và xoa má anh ấy. Tôi nhìn thấy mái tóc của Argen dần trở nên bù xù.
'........'
' Argen, kiểm soát vẻ mặt.'
'.....Không, anh thấy không tệ lắm.'
' Đâu phải. Nó tệ lám.'
' Anh chỉ không thích vì mái tóc bị rối bù.'
Argen hét lên. Thật tốt khi được Eiji ôm, nhưng tôi không muốn mái tóc của mình bị rối đâu.
" Được. Chúng ta sẽ ra ngoài và anh sẽ cho các em thấy nhiều điều thú vị. Tất nhiên, các em có thể thấy mọi thứ ở Hoàng cung, nhung....."
" Anh Eiji, không phải chúng ta sẽ đến chox các quý tộc sao ?"
" Chắc....vậy ? "
" Nơi dân thường sống như thế nào ? "
Khi tôi hỏi về nơi dân thường sống, Eiji nâng cằm tôi và nghiêng đầu. Anh ấy suy nghĩ một lúc lâu, sau đó anh ấy trả lời.
" Chắc nơi đó khá vui vẻ ? "
Eiji nhanh chóng kể nhũng trải nghiệm của mình cho chúng tôi.
" Anh từng lén cha cưỡi Kir ra ngoài. Nó không lấp lánh như Hoàng cung, nhưng mọi người đều vui vẻ với những lễ hội đường phố. Nó rất thứ vị."
Đôi mắt tôi sáng lên khi anh ấy nói mình trốn ra ngoài với hộ vệ. Nếu có cơ hội, tooi cũng muốn thử một lần.
" Eiji, con nghĩ rằng ta không biết ? "
".......Cha ! "
".......Haa."
Chúng tôi quay đầu lại và thấy Hoàng đế với khuôn mặt khó chịu. Ông ấy từ từ đến gàn, đi qua bãi cỏ và từ trên cao nhìn xuống chúng tôi.
" Các con tò mò về nơi thường dân sống ?"
"......Một chút ạ ? "
" Ta sẽ đưa các con đi sau."
Lời nói của ông ấy đã làm dậy sóng trong lòng chúng tôi. Mặc kệ những người khác, tôi không thể giấu nổi khuôn mặt vui vẻ của mình. Tôi có thể cảm thấy Hoàng đế rất quan tâm chúng tôi.
" Có thật không ạ ?"
" Vẫn chưa, phải chờ khi các con lớn hơn một chút......"
".....Vậy ạ."
" Nhưng ta vẫn có thể đưa các con đến trung tâm thành phố, nơi mà các quý tộc hay lui tới."
Nhe lời hứa của Hoàng đế, Argen miem cười và nhìn bức tường của Hoàng cung. Toi vô cùng mong đợi về một thế giói mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến. Tôi nhìn Hoàng đế với bộ ngực căng phồng vì phấn khích, ông ấy đưa tay ra. Argen vươn tay nắm lấy bàn tay to lơn đó. Tôi cũng vậy.
" Eiji, nghe lời Lloyd khi ta đi vắng."
" Eh ? Cha, con cũng muốn đi."
"......"
Hoàng đế nhìn xuống Eiji, anh ấy ấp úng một lúc, sau đó mở to mắt và tiếp tục la hét. Khuôn mặt Hoàng đế lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén. Ông ấy thở dài.
" Con đã ra ngoài thường xuyên. Ta giao con cho Lloy, hãy nghe lời nó."
" Nếu các em đi, con cũng muốn đi !!!"
"........."
Hoàng đế nhẹ nhfng lắc đầu và xoa huyệ thái dương, trong khi vẫn đang ôm chúng tôi.
" Eiji."
"............"
Ông ấy cúi đầu với vẻ mặt sắc lạnh và nói với Eiji lời nói khá gai góc.
" Nếu con còn như vậy thì đừng trách ta."
Đó là lời cảnh báo vô cùng đáng sợ cho bất cứ ai nghe. Những người hầu cũng vô cùng sợ hãi. Máu của chúng tôi dường như đông lại. Nhưng Eiji thì kác. Anh ấy không sợ hãi vì biết mình sẽ an toàn.
".......Tại sao chỉ chỉ có cha là có thể đi cùng Argen và Arien ?"
" Bởi vì con đã chơi quá nhiều."
Cuối cùng, ở một góc vườn, một chiếc xe ngựa mang hoa căn Hoàng gia cũng đến. Chúng tôi chuyển sự chú ý từ Hoàng đế và Eiji sang cỗ xe ngựa to lớn và lấp lánh, sạch sẽ.
' Nó rất lớn.'
' Nó lớn hơn cả những toa tàu trong truyện cổ tích."
' Đó là một cỗ xe ngựa.'
' Em biết.'
Eiji vẫn tiếp tục chiến đấu với Hoàng đế. Tôi nghe thấy tiếng thở dài từ cha.
" Eiji, con đã lớn rồi."
Sự bướng bỉnh muốn đi chơi cùng của Eiji đã thất bại.
" Và Eiji, con đã bí mật trốn ra ngoài vào hôm qua ?"
"......Làm sao mà cha biết được nếu không có hộ vê ?"
Eiji bồn chồn và nhanh chóng phủ nhận.
Hóa ra bây giờ Hoàng đế không có hộ vệ. Ban đầu, hộ về của Hoàng đế là một con rắn lục, tượng trưng cho tự do và công lý. Người ta nói rằng ông ấy là Hoàng tộc đầu tiên sở hữu hộ vệ có hai khả năng. Tuy nhiên, ông ấy đã chuyển giao hộ vệ của mình cho cố Hoàng hậu. Sau khi bà ấy mất, hộ vệ cũng biến mất theo.
" Nếu con không biết nhiều thứ, thì con sẽ không được gọi là Hoàng đế. Dù sao thì Eiji, trong khi ta ra ngoài, con sẽ bị quản chế."
Hoàng đế ôm tooi và Argen lên xe ngựa, bỏ mặc Eiji đang nổii loạn phía sau. Anh ấy thì thàm với vẻ mặt không hài lòng ' Hãy đi an toàn ' và Hoàng đế lặng lẽ gật đầu.
" Chúng ta.....đang đi đâu vậy ?"
Khi lên xe ngựa, tôi cẩn thận hỏi. Hoàng đế nhìn chúng tôi với ánh mắt dịu dàng khi mắt chúng tôi chạm nhau. Chúng tôi nghĩ về nơi mà chúng tôi sẽ đến. Cho dù có nghĩ nhiều như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể doán được chỗ mà chúng tôi sẽ đi.
" Đến một nơi mà các con có thể tận hưởng........."
Argen dù đây có là lần đầu tiên anh lên xe ngựa thì cũng không cần phải ngõ nhhìn xung quanh như vậy chứ !!! Tôi lẩm bẩm.
" Nơi có thể tận hưởng ??? "
" Đó là một nơi gần gũi với thiên nhiên. Và ta có một căn biệt thự gần đó."
Kể có giải thích như vậy thì tôi cũng không hiểu. Tôi liếc nhìn Argen. Anh ấy lắc đầu. Rõ ràng đó là một nơi mà chúng tôi không thể nào suy luận được. Tôi nhớ về nhũng gì Eiji nói. Nơi đó sẽ giúp chúng tôi hồi phục và tăng cường năng lượng. Dù vậy, tôi vãn không có câu trả lời. Kiến thức mà chúng tôi đã học vẫn quá ít. Có vẻ như tôi đã hơi quá chủ quan khi nghe giảng viên giải thích về đế chế cách đây một thời gian.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, cách cửa xe ngựa đóng lại. Tôi ngồi trên chiếc ghế êm ái, dùng tay sờ xuống chiếc ghế sang trọng. Bất cứ ai nhìn thấy cỗ xư ngựa ngày cũng thấy nó rất quý giá.
" Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến nơi. Dùng phép thuật sẽ nhanh hơn, nhưng....."
Hoàng đế liếc nhìn chúng tôi, lấy tay che miệng ho khan một các và cẩn thận nói.
" Điều quan trọng là các con có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài."
Lúc đó, đầu của tôi trở nên tươi sáng. Bên ngoài cửa sổ là thế giới mà chúng tôi mong muốn nhìn thấy.
" Ta nghĩ như thế này sẽ tốt hơn cho các con.'
Đôi mắt của chúng tôi sáng lên vì lời nói của Hòng đế. Tôi cảm thấy lo lắng khi nhớ về vụ đầu độc chúng tôi vào sáng nay.
" Các con thấy thế nào ?"
" Anh Eiji đã nói rằng chúng con sẽ cảm thấy khó chịu một chuát khi ra ngoài Hoàng cung."
" Vậy các con thấy khác thường chỗ nào ?"
Tôi khong giấu nổi khuôn mặt háo hức khi nhìn thấy xe ngựa chuyển động. Hoàng đế trở nên lo lắng và bắt đầu giải thích.
" Vì Hoàng cung được Chúa bảo vệ nên không khí rất trong lành và sạch sẽ. Nhưng ở bên ngoài có rất nhiều chủng tộc nên có thể có không khí không sạch sẽ."
" Aha....."
" Các chủng tộc khác nhau......"
Tôi nhớ rằng Rulahel thuộc một chủng tộc khác. Tôi nghe câu chuyện về bà ta qua Lloyd. Tô cảm thấy không nên nhớ về câu chuyện tồi tệ đó, bì vạy tôi nắm lấy khung cửa sổ xe ngựa và nhìn khung cảnh bên ngoài. Argen cũng tiến sát gần tôi.