Trans, edit và beta : Phong Linh
---------------------------------------------------------------------------------
Tôi có một chút phân tâm, Argen nghiến răng và nhắc nhở.
' Nhìn phía trước. '
Argen thì thầm với một giọng thảm hại. Argen là anh trai của tôi, là anh trai của tôi.... tôi phải làm việc chăm chỉ để không làm hỏng công sức của Argen. Và cuối cùng Eiji cũng sụp đổ.
" Không được !!! Không được !!! Bà trưởng hầu đó....."
" Bà trưởng hầu đó....."
Anh ấy do dự một chút để xem có nên nói điều gì đó hay không. Chắc chắn đây là một bí mật.
" Sau này lớn lên các em sẽ biết tất cả...... Nếu bây giờ các em muốn biết, anh sẽ nói....... Đừng cho cha và canh trai biết. Huh ? "
" Vâng, em sẽ giữ bí mật"
" Em sẽ không nói."
Eiji từ từ thở dài. Khuôn mặt anh ấy thống khổ vì nhiệm vụ không biết từ đâu ra thất bại.
" Ishina là một người thuộc phe phái phản Hoàng đế."
".........?"
".........."
" Thực ra.... có một kẻ nào đó thuộc phe phái phản Hoàng Đế đã ra lệnh cho họ làm hại các em."
Eiji nói rằng một kẻ nào đó thuộc phe phản Hoàng đế đã thuê người bắt cóc chúng tôi. Khi lắng nghe những lời giải thích, tôi vô tình tạo ra một âm thanh từ mũi mà không biết.
" Người hầu cũng tương tự như vậy."
Ở Đế quốc quyền lực này mà cũng có phe phản Hoàng đế ? Nếu có ai vĩ đại nhất mà không ai phủ nhận. thì người đó chính là Chúa. Và sinh vật đầu tiên được vị thần đó tạo ra chính là Hoàng tộc, những người có mái tóc vàng, cơ thể phát triển nhanh, tuổi thọ cao, không thể bị bệnh và không thể bị trúng độc. Đây là dòng dõi được Chúa yêu thương, nên những lo lắng của tôi là thừa thãi.
" Các em rất yếu."
Tôi không phủ nhận điều đó. Khi thấy chúng tôi không phản hồi nhiều, anh ấy nói chuyện với khuôn mặt thoải mái. Chắc anh ấy cảm thấy may mắn vì điều đó.
" Khi bọn anh sinh ra, độc không hiệu quả. Nhưng các em thì khác. Cha đã nói rằng các em phải lớn hơn chút nữa để cơ thể có thể kháng độc."
Anh ấy tiếp tục nói.
" Người hầu đó là trợ lý của bếp trưởng. Các em thường hay ăn ở trong phòng, nên hôm nay chính là cơ hội. Mũi của bọn anh rất thính nên có thể nhận biết độc bằng mùi."
Eiji tự hào nói về Hoàng gia tuyệt vời.
" Bọn họ nghĩ rằng kế hoạch này có thể thành công. Và nếu nó thất bại, họ có thể tự sát bằng thuốc độc."
Tôi không còn gì để nói, quá tuyệt vời khi Hoàng tộc có thể nhận biết độc bằng mũi.
" Nhưng em không biết tại sao Ishina lại thuộc phe phản Hoàng Đế ? "
" Ishina đã làm việc trong Hoàng cung từ rất lâu, trước cả khi anh sinh ra. Sau đó ít lâu, mọi người biết được bà ta thuộc phe phản Hoàng đế. Chắc là lúc anh 1 hoặc 2 tuổi ? "
Khi anh ấy được 1 hoặc 2 tuổi...... Vậy tại sao bà ấy lại con sống từ đó tới giờ và chăm sóc chúng tôi ? Khi thấy chúng tôi tái mặt, Eiji vội vàng giải thích.
" Thực tế, có một số phản Hoàng đế có cấp bậc cao ẩn trong lâu đài. Nhưng nó không phải là điều quan trọng. Chúng ta, những người được Chúa yêu thương, họ có thể làm gì chúng ta ?. Hoàng gia có hộ vệ bên cạnh và bảo vệ."
Eiji cách miếng thịt thành từng miếng và đưa nó đến bên miệng tôi. Tôi muốn quay đầu đi và từ chối, nhưng cái miệng không nghe và mở ra.
" Với Hoàng gia chúng chỉ là những kẻ yếu. Không phải sẽ rất thú vị nếu nhìn thấy chúng nhảy nhót như những tên hề? "
"..........."
"............"
" Chúng phải nhớ kỹ. Dù chúng ta không có hộ vệ, thì chúng ta vẫn là chủ nhân. Chúng phải biết mình đang phục vụ ai."
Chúng tôi bối rối vì chúng tôi không có hộ vệ. Eiji tiếp tục giải thích.
" Đừng lo lắng về lần đầu tiên Ishina gặp các em......! Lúc đó hộ vệ của anh cả đang âm thầm bảo vệ các em. Cha đã sắp xếp như vậy vì cảm thấy thứ gì đó từ Ishina."
Mùi thơm của các loại gia vị thảo mộc cùng thịt lan tỏa trong miệng. Món này mềm và ngon miệng, nếu ăn một lần thì sẽ muốn ăn nữa, ăn tiếp, ăn mãi. Sau khi lau dầu quanh miệng, tôi mới suy nghĩ kỹ về những lời Eiji vừa nói. Hòang đế muốn lợi dụng chúng tôi để lấy thứ gì đó từ Ishina. Nhưng đó không phải là vấn đề với chúng tôi. Dù sao thì hộ vệ của Lloyd vẫn âm thầm bảo vệ chúng tôi. Hai chúng tôi không thực sự sốc nhưng chúng tôi cũng không trả lời. Eiji gọi những người hầu và bảo họ mang tráng miệng lên cho chúng tôi.
" Argen, em có sốc không ? "
' Đương nhiên rồi.'
' Vậy tại sao anh không trả lời ? '
' Bởi vì anh đang ăn thịt.'
' Vậy là các thắc mắc của chúng ta đã được giải đáp.'
Argen, người đang hút nước ngọt, quay trở lại với biểu cảm thường ngày của mình, như thể lúc nãy anh ấy chưa bao giờ làm khuôn mặt dễ thương.
" Oh.....Arien, Argen, đừng ghét anh. Các em còn điều gì lo lắng ? Về hộ vệ ? "
" Chúng em không có hộ vệ."
" Sẽ sớm có thôi."
Eiji rạng rỡ đáp lại và cầm dao nĩa. Tôi động viên mình và Argen ăn thật nhanh để giải tỏa bầu không khí. Trong khi tôi nghĩ mình có nên ăn đóng bí ngô chất đống trên đĩa bằng nĩa hay không, bất chợt một câu hỏi hiện ra trong đầu tôi.
" Cô hầu gái sẽ bị Hoàng đế trừng phạt đúng không ạ ?"
" Ừ.....Đúng ?"
"......... Vậy.......Cô ấy bị trừng phạt như thế nào ạ ? "
Tôi nhớ đến hình ảnh người phụ nữ quỳ xuống run lẩy bẩy khi thấy mọi thứ không ổn. Lúc này Eiji đổ mồ hôi lạnh. Argen, người được yêu cầu ăn nhanh lên, giống như một con sư tử bất mãn, đang bỏ salad trái cây vào miệng.
" Cái đó.....Ồ, đừng lo lắng ! Anh sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương các em một lần nữa."
".......Vâng ạ."
Argen gật đầu với vẻ mặt bất mãn. Thực ra, nếu đó là một cú sốc, thì chúng tôi cũng không ngại nhận thêm một củ sốc nữa. Mọi người trong Hoàng tộc đều tốt với chúng tôi, nhưng tôi không biết họ cách ca chúng tôi bao nhiêu yêu và ngồi ở vị trí nào. Eiji chỉ coi chúng tôi là những đứa trẻ ngoan. Chúng tôi cũng không có tốt tới mức đi lo lắng cho những kẻ muốn giết mình. Tôi chỉ đơn giản muốn hỏi việc gì sẽ xảy ra với người hầu gái đó.
' Arien, em đã thay đổi rất nhiều.'
' Huh ? '
' Vài tháng trước......em sẽ rất lo lắng.'
Nghe lời nói của Argen. Tôi có chút bất mãn. Cảm thấy cổ họng hơn khô, tôi uống một cốc nước lạnh.
' Argen ngốc. Anh đã bảo là chúng ta có quyền được hạnh phúc.'
' Nhưng vừa rồi......! '
' Em không phải đồ ngốc. Sao em không thể nhìn ra Hoàng tộc đang nhìn chúng ta với con mắt như thế nào ? '
Khi tôi hét lên, Argen ngâm miệng lại để xem đầu mình có choáng voáng không.
' Họ thích chúng ta. Họ xin lõi, họ chăm sóc và họ quan tâm đến chúng ta.'
'........'
' Em giờ em biết rất rõ điều dó, nên em nghũ rằng mình không cần phải sợ hãi.'
Nếu Argen ở gần tôi, tôi sẽ không ngại cụng một cái thật đau giũa trán anh ấy. Nhưng rất tiếc là đièu đó không thể vì có một cái bàn chắn ở giữa. Argen uống cạn cốc nước. Anh ấy im lặng một lúc và gật đầu.
' Arien là đồ ngốc.'
'......Em không phải là đồ ngốc.'
' Là em.'
' Không phải.'
' Dúng rồi còn gì.'
' Không phải thế.'
' Đúng mà.'
Tôi thực sự muốn đánh Argen, người không biết xấu hổ đang lấy một quả xoài dông lạnh bằng nĩa và đưa nó đến bên miệng Eiji. Eiji, người luôn ồn ào từ nãy tới giờ, vui vẻ mở miệng và sau đó anh ấy im lặng.
Sau khi ăn xong, Eiji đưa chúng tôi tới chỗ mà con thỏ và gấu trúc sống..Con thỏ, vốn lf thú cưng của mọt công chúa nước ngoài, đang ngủ. Nó có vẻ là fan của giấu ngủ, bởi vì nó khong hề thức dậy kể cả khi Eiji và chúng tôi tạo tiếng động lớn. Số lượng người hầu đi theo au chúng tôi vốn rất ít, nhưng nếu thêm cả người của Eiji vào thì nó trở thành mọt đám rước lớn.
" Bây giờ chúng ta sẽ chơi ở đây chơi đến khi cha đến."
" Hôm nay không phải học ạ ? "
Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt ngây thơ của Eiji. Sẽ rất tuyệt nếu không phải học, nhưng tại sao lại đột ngột như vậy ? Eiji nhún vai với vẻ mặt tự hào, chong tay lên eo.
" Cha nói hôm nay sẽ đưa các em đi chơi, các rm không nhớ sao ? "
".........!! "
"............! "
Argen nhanh chóng nhìn tôi. Vì vậy mà tôi đem trái tim đang đập thình thịch về đúng vị trí nhanh chóng. Argen bắt đầu moi thông tin từ Eiji.
" Anh trai....Chúng ta thực sự ra ngoài."
"......Tất nhiên."
" Chà ! Vậy anh có biết cúng ta sẽ đi đau không........? Em và Argen......chưa bao giờ ra ngoài.......Chúng em rất tò mò....."
Khuôn mặt của Eiji trở nên rạng rỡ.