Chương 48: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

--------------------------------------------------------------------------------

Thật là xấu hổ. Sao anh ấy có thẻ nói những điều như vậy trước mặt nhiều người thế này chứ. Tôi vỗ vỗ vai Eiji để ngăn anh ấy lại.

" Đừng.....Đừng nói vậy."

Eiji mở to mắt, nhún vai.

" Em dễ thương thật mà, Arien."

" Không, không."

Eiji vẫn tiếp tục khen tôi khiến tôi càng thêm xấu hổ. Thật là, ai đã để tôi ngồi cạnh Eiji? Tôi tiếp tục chịu đựng cảm giác xấu hổ vì những lời khen của Eiji, nhưng sau đó tôi nhận ra phòng ăn im lặng đến kì lạ. Eiji nói vui đến nỗii không thể nghe tiếng Argen gọi mình.

' Arien, cố chịu đựng.'

Có vẻ Argen cũng hiểu cảm giác của tôi. Anh ấy cúng người như một con robot. Anh ấy nhìn Hoàng đế, rồi lại nhìn vè phía tôi. Eiji vẫn tiếp tục nói chuyện với tôi và không để ý xung quanh.

" Arien, tay của em ngán quá. Em sẽ không thể lấy những gì em muốn ăn. Để anh đút cho em nhé ? "

Những người hầu có thể giúp tôi ?! Tôi cố gắng không để ý đến ánh mắt của các thành viên Hoàng gia khác, nhưng má tôi phồng lên một chút vì những lời của Eiji. Argen cũng vậy. Má anh ấy cũng phồng lên. Cỡ tay của tôi và anh ấy cũng không khác nhau lắm, vậy nên anh ấy rất ngạc nhiên và bực mình khi nghe thấy có người nói tay mình ngán.

" Chúng em vẫn đang lớn."

Argen lẩm bẩm bác bỏ, và tôi cũng đồng ý vơi điều đó. Trong khi đó, Eiji phấn khích chạm vào má tôi. Mắt của Hoàng đế và Lloyd nhìn về phía tôi. Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy ngọ lủa nhỏ trong mắt họ. Cơ thể tôi hơi ngứa, các ngón chân ngọ ngoậy.

" Arien."

"...Dạ?"

Âm thanh của tôi có chuát méo vì Eiji đang chạm vào má. Tôi vỗ lên mu bàn tay của

" Arien."

"...Dạ?"

Âm thanh của tôi có chuát méo vì Eiji đang chạm vào má. Tôi vỗ lên mu bàn tay của anh ấy ý bảo dừng ại, nhưng Eiji thậm chí còn không để ý đến tôi. Tôi nhìn Lloyd, người vừa nói chuyện với tôi.

" Anh cũng vậy...."

" Dạ?"

" Anh cũng không muốn em gọi anh khách sáo như vậy."

Tôi ngạc nhiên vì những lời đó, nhưng tôi không bất ngờ âu vì ngùowi hầu đã mang thức ăn lên. Khi họ đặt thức ăn ên bàn, tôi nghe thấy mọt tiếng động nhẹ, và vào lúc đó, không khí trong phfng ăn đột nhiên tĩnh lặng vô định đọng.

" Bệ..... Bệ hạ......"

Ngay lập tức cô hầu gái quỳ xuống. Một người phụ nữ với bộ đồ trắng vội vã chạy đến. Có vẻ chỉ có tôi và Argen là những người duy nhẩt không hiểu được tình hình.

".........."

".........."

Thực ra đó à một âm thanh raát nhỏ nên việc chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra là điều đương niên. Đôi mắt của Lloyd hơi buông ỏng, và Hoàng đế nhìn xuống người hầi gái đang quỳ dưới sàn. Tôi không thể nhìn thấy biêu cảm trên khuôn mặt của Nhị hoàng tử vì tôi đang bị Eiji ôm vào lòng. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi có thể biết ràng không khí bây giờ vô cùng kì lạ.

" Thần rất xin lỗi!! Hãy tha thứ cho thần, chỉ lần này....."

"......."

"......."

Tôi nhìn người hầu gái đang khóc trước mắt tôi, nhưng Eiji đã bịt mắt tôi lại.

' Anh có biết chuyện gì vừa xảy ra không?'

' Ma thuật..... Anh không thể nhìn thấy gì cả.'

' Em đang bị Eiji che mắt.'

'.......'

'.......'

Giống tôi, Argen cũng không rõ nguyên nhân. Có phải do âm thanh nhỏ kia không ?

" Kiểm tra."

Giọng của Hoàng đế thật lạnh lùng, giống như lần đầu chúng tôi gặp Hoàng đế ở Lâu đài Derolina. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng khi nghe giọng nói đó. Nhưng mà, trong vài tháng qua, ông ấy không nói chúng tôi với cái giọng băng giá đó.

" Anh trai ? "

" Arien, chúng ta ra ngoài một chút nhé ? "

".........??? "

" Cả Argen nữa nhé."

Eiji ôm chúng tôi ra ngoài trong không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng và những bước chân. Tôi đã quen với việc được Hoàng gia, hiệp sĩ và người hầu ôm đi. Tôi không biết chuyện gì xảy ra và tại sao chúng tôi phải ra ngoài. Tay của Eiji rời khỏi mắt tôi, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy gì do ma thuật. Qua cánh cửa sắp đóng, tôi nghe từ miệng Hoàng đế phát ra một cái tên của một người phụ nữ quen thuộc như đã nghe ở đâu. Đó là một cái tên mà tôi đã quên.

' Argen.....'

'......?'

' Anh có nghe thấy gì không ? '

Cạch-

Khi cánh cửa đóng lại, tầm nhìn của tôi quay trở lại, nhưng đó khoong phải là điều quan trọng nhất.

' Hoàng đế nói là Ishina.'

'.....Ishina ? '

Argen nói với khuôn mặt khó hiểu. Đó là tên của người phụ nữ đã chăm sóc chúng tôi khi lần tiên đến lâu đài này. Tôi đã không nhìn thấy bà ấy một thời gian, nên tôi nghĩ bà ấy đã chết.


Nó là quá nhiều cho tôi và Argen, những người chỉ mới àm quen với thé giới, để có thể hiểu nhũng gì vừa mới xảy ra. Có vẻ như chỉ có hai chúng tôi là ngơ ngác. Những người hầu đứng trong phòng ăn làm như không có chuyện gì xảy ra. Vì đây là Hoàng cung nên không chỉ có một phòng ăn, họ vẫn thoải mái đem bữa ăn lên

" Ukm...."

Arrgen lắc đầu bỏ cuộc. Chúng tôi chẳng thể àm gì ngoài việc nghiêng cái đầu với đống dấu chấm hỏi Tôi đặt dao nĩa xuống đĩa và vô tình làm không khí lạnh đi một chút.

" Anh Eiji......"

Cuối cùng, chúng tôi kết luận rằng sẽ rất khó để chúng tôi có thể hiểu được những chuyện vừa xảy ra. Vì vậy, chúng tôi cần tìm moọt người có thể giải đáp các thắc mắc của chúng tôi. Eiji là mục tiêu tốt nhất, vì anh ấy dường như khá yếu thế trước chúng tôi. Argen làm vẻ mặt ngây thơ, ngẩng đầu lên và nhìn Eiji với đôi mắt như con thỏ.

" Anh....có thể cho em biết chuyện gì vừa xảy ra không ? "

Chà, sẽ có tác dụng hơn nếu chúng tôi làm nũng ( aegyo ). Tôi cố nín cười khi nhìn Argne như vậy và sờ sờ mái tóc của mình. Argen nhíu nhíu mày khi thấy tôi cười nhạo anh ấy, Eiji run rẩy và dừng bữa ăn khi nhìn Argen. Anh ấy ngượng ngùng nói.

" Đó là do người hầu đã phạm sai lầm trước mặt Hoàng gia."

Argen kéo tôi tới gần Eiji, anh ấy hơi do dự.

" Vậy....còn Ishina ạ ? "

Anh ấy nói 'Ishina?' với giọng điệu lúng túng. Anh ấy đã bỏ đi kính ngữ và nững từ ngữ trang trọng. Eiji nhận ra điều đó ngay lập tức và ôm lấy anh ấy với vẻ mặt tự hào. Tất nhiên, sau khi nghe hiểu điều mà Argen nuốn hỏi, anh ấy thay đổi vẻ mặt. Eiji sở hữu khuôn mặt nhiều cảm xúc, không lạnh lùng như Hoàng đế hay che giấu cảm xúc dưới khuôn mặt bình tĩnh như Lloyd. Anh ấy cười tươi.

" Nhưng mà....Ishina là ai ? "

Nghĩ lại, Argen cũng ít khi thay đổi vẻ mặt nên rất khó để mọi người hiểu anh ấy nghĩ gì. Tất nhiên, tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó.

" .....Bà ấy.... từng là... trưởng hầu... của chúng em."

" Hả ? Vậy à ? "

".....Anh Eiji..... Anh không nhớ sao ? "

Argen đột nhiên bật khóc khiến tôi bối rối. Thật nực cười khi nghĩ rằng có thẻ dễ dàng lừa dối anh ấy.

" Người ta nói rằng cô ấy cũng đã chăm só anh khi còn nhỏ."

Mặc dù trông Argen nhỏ bé như một đứa trẻ, nhưng tuổi thực của anh ấy khong khác gì người trưởng thành.Mặc dù chúng tôi ngưỡng mộ sự phát triển của Hoàng gia, nhưng bây giờ toi cảm thấy trái tim của mình băng giá khi nghe lời nói dối của Eiji.

" Nếu sau này em và Arien không ở bên cạnh, anh sẽ quên chúng em sao ?"

Những lời nói đó như sứt đánh ngang tai. Cơ thể tôi dường như mềm nhũn. Dù là anh trai tôi, nhưng lời nói vừa rồi cũng đủ làm Eiji hoảng hốt.

" Không phải như vậy đâu."

Tôi đặt tay ên vai Arhen để tiếp thêm tinh thần ch anh ấy.

" Anh không nhớ Ishina là ai ? "

".....Anh....biết...."

Rõ ràng lúc nãy anh nói là không nhớ mà. Tôi nắm lấy gấu áo của Eiji.

" Vậy anh có biết tại sao Isshina đột nhiên biến mất không ? "

"......."

"...Arien....Nếu em tò mò....Lần sau anh sẽ nói cho em biết được không?"

Argen cũng bước tới và nắm lấy gấu áo còn lại. Anh ấy không ngại làm nhũng thứ anh ấy ghét để đánh bại Eiji vốn đang gần sụp đổ.

" Anh định giữ bí mật với chúng em ? "