Chương 47: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

--------------------------------------------------------------------------------

Ông ấy không biết tôi đang nghĩ gì trong khoảng thời gian im lặng nhắn ngủi đó cho đén khi tôi trai đổi với Argen. Nhưng từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên tôi đối diện với trái tim của mình.

" Hãy nói với ta bất kì điều gì."

Tôi đặt tay lên trái tim đang gia tốc của mình, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi. Ông ấy lại nói tiếp.

" Nếu không có hại cho các con, ta sẽ không từ chối. Nếu các con muốn ăn gì, làm cái gì, cứ nói với ta."

" .....Vậy tăng thêm bữa ăn nhẹ lên ba lần trong một ngày."

" Điều đó không tốt cho các con."

Đôi lúc, họ nói rằng không sao vì họ là Hoàng tộc, nhưng họ lại từ chối và nói rừng chúng tôi yếu hơn các thành viên Hoàng tộc khác.Hoàng đế dang tay qua cổ Argen và đỡ anh aáy nằ xuống.

" Nhưng ta sẽ tăng thêm số lượng món tráng miệng.

".....Vâng ạ."

Hoàng đế có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của tôi, sau đó đắp chăn cho chúng tôi và quay trở lại bàn làm việc. Chúng tôi từ bỏ việc nói rằng chúng tôi đã ngủ một úc trước và nhìn nhau. Argen nắm lấy tay tôi. Tô thì thầm với Argen, người đang thở dài khi nhìn khuôn mặt tỉnh táo của tôi.

' Anh có thể cho em biết tại sao nó lại đau không?'

' Em nói về cái gì?'

' Được rồi, chúng ta vừa gọi Hoàng đế là bố, sẽ thật đau dớn khi ước muốn của chúng ta bị từ chối.'

Anh biết không, sao anh dám nói chuyện với suy nghĩ chín chắn như vậy?Argen nheo mắt. Khi nhìn đôi mắt đỏ rực ấy, tôi khẽ bật cười nho nhỏ.

' Anh chỉ nói vậy thôi. Em biết đấy, không phải chỉ có mình em khó xử khi gọi ông ấy đâu.'

Đừng có nói như thể anh là người duy nhất được phàn nàn. Tôi muốn nói rằng tôi cũng ở đó. Khi Argen bày tỏ cảm xúc, tôi cũng không thể chịu đựng được sự phẫn uất và đau khổ. Mặc dù tôi có thể nói rất nhiều bằng thần giao cách cảm, nhưng tôi thực sự không nói nhiều ở bên ngoài. Có một vài lần tôi bày tỏ cảm xúc trách móc của mình với Hoàng đế và các hoàng tử khác. Người duy nhất tôi có thể tâm sự là Argen. Nhưng bây giờ.....Hoàng đế đã bảo là chúng tôi có thể nói chuyện với ông ấy.

' Vậy anh cảm thấy tốt hơn nhỉ Argen.'

' Chắc cũng như em.'

' Huh?'

' Không phải bây giờ em đã thoải mái hơn khi có thể gọi họ là bố và anh trai?'

Tuy nhiên, không phải ai cũng tệ như chúng tôi đã nghĩ. Nó hơi khác so với lúc tôi buồn khi không thể gọi Hoàng tộc là bố và anh trai.

' Có vẻ anh nói đúng.'

Tôi ôm Argen thật chặt. Thật ấm áp. Tôi không thể ngủ được, vì vậy tôi kéo chăn lên và ngửi nó. Chiếc chăn có mùi đặc trưng của Hoàng đế. Dường như căn phòng này không còn là phòng của Hoàng đế nữa mà trở thành phòng của chúng tôi. Chiếc giường với những con gấu bông chất đống, đồ chơi xếp thành hàng trên sàn, những món đồ chơi và thú bông mềm mại mà Lloyd và Eiji tặng. Ngay cả khi những người hầu dọn dẹp, chúng vẫn không biến mắt khỏi tầm mắt của chúng tôi. Thật vui khi nhìn thấy những món đồ chơi xếp thành hàng như bộ sưu tập khi chúng tôi nhàm chán. Những quyển sách và câu chuyện cổ tích luôn thay đổi theo ngày, ngôi nhà đồ chơi được trang trí theo thời tiết và các sự kiện trong cung điện.

' Sàn nhà được phủ thảm, đồ đạc nguy hiểm được kê cao.....'

' Tất cả các góc nhọn được bọc lại để chúng ta không bị thương khi va chạm.'

Dù cho đây là phòng của Hoàng đế hay là của chúng tôi, thì nó bây giờ có chút khác biệt.

' Chúng ta nên làm gì bây giờ?'

Argen nhìn tôi đang cuộn mình trong tấm chăn. Anh ấy lấy con gấu bông trong góc và đưa nó cho tôi. Tôi ôm chặt con gấu bông vào lòng.

' Chúng ta có nên thay đồ cho gấu bông không?'

' Nó sẽ tạo ra nhiều âm thanh.'

Argen lắc đầu khi anh ấy mặc cho con gấu một bộ đồ bằng chất liệu mỏng. Nếu chúng tôi thay đồ cho gấu bông, nó sẽ tạo ra âm thanh sột soạt. Tôi dày công tìm cách âm thầm thay đồ cho gấu bông. Đến khi Hoàng đế quay trở lại giường, cả hai chúng tôi đều đã ngủ say.


Khi tôi mở mắt, như thường lệ, Hoàng đế đã thức dậy và đang nhìn chúng tôi. Khi nhìn thấy Hoàng đế tỉnh dậy trước chúng tôi mặc dù ông ấy ngủ muộn hơn chúng tôi, tôi hoàn toàn hiểu được tại sao Hoàng gia lại có thể tự hào về dòng máu của mình. Nếu có thể chất tốt như vậy, thì dòng máu Hoàng gia rất đáng tự hào. Chúng tôi ngáp một cái, và chờ đợi những người hầu đến xỏ giày cho chúng tôi. Tôi bước xuống giường, dụi mắt, như thường lệ, tôi đi đến trước bàn trang điểm đế sửa sang đầu tóc. Chiếc gương phản chiếu mọt cô gái tóc dài màu vàng. Chiếc bàn trang điểm này cũng vừa vặn với kích thước của chúng tôi, vì vậy những người hầu phái cúi xuống để chải tóc cho tôi.

Argen, người đến gần trong khi người hầu chải tóc cho tôi, cũng nhấc ghế sang một bên để tỉa tóc. Mái tóc của chúng tôi di truyền từ Rulahel nên sáng nào chúng tôi cũng phải chải lại mái tóc xoăn. Hôm nay là kiểu tóc buộc thấp hai bên.

" Các con đã sẵn sàng chưa?"

" Tất cả những gì con cần làm là chỉnh trang lại quần áo của mình, Argen."

Hoàng đế, người rời giường với bộ đồ ngủ, đã tắm rửa và thay đồ xong trong khi chúng tôi đang làm tóc và thay quần áo. Ông ấy đến gần và hỏi tình trạng chúng tôi. Argen đang gặp rắc rối với mớ nút áo. Khi Hoàng đế nhìn chúng tôi ăn mặc chỉnh đề và nghĩ là chúng tôi đã sẵn sàng, chúng tôi di chuyển đến phòng ăn. Trong khi đó Argen vẫn đang cố gắng cài nút, nhưng không thành công. Quần áo của tôi được người hầu cài cúc một cách khéo léo, nhưng đến lượt Argen thì nó lại dở chứng khi anh ấy cố gắng tự cài cúc.

' Sáng nay chúng ta ăn gì nhỉ?'

Tôi hỏi một câu để giúp Argen thư giãn, nhưng anh ấy nhìn xuống nút cài lỏng lẻo của ống tay áo. Cảm ơn Argen, người không trả lời, tôi buộc phải thay đổi mục tiêu để thay đổi không khí.

" Cái đó....Bố, sáng nay chúng ta ăn gì?"

Tôi chỉ muốn hỏi thực đơn bữa sáng là gì. Tôi hoảng sợ nhìn khuôn mặt Hoàng đế, tự hoi ông ấy sẽ biểu hiện như thế nào khi tôi gọi ông ấy là 'bố' vào ban ngày. Nghe lời nói của tôi, Hoàng đế khựng người lại và trả lời.

" Bữa sáng là một món ăn làm từ thịt bò xay."

May thay, Hoàng đế không dừng lại lâu. Argen không tiếp tục từ chối sự giúp đỡ của người hầu nữa. Chỉ vì một chiếc cúc áo cổ tay mà Argen có tâm trạng không tốt từ sáng, đã nhẹ nhàng nắm lấy cúc áo và cài cúc vào. Anh ấy cố gắng cài cúc trong khi đi để không làm mất thời gian, nhưng vì Hoàng đế dùng lại nên tất cả người hầu cũng phải dừng lại theo.

" Tất cả đã xong."

"....Cảm ơn."

Sau khi cài cúc xong, cơ thể Aren lơ lửng trên không trung rồi dùng lại trong lòng Hoàng đế. Có vẻ như Hoàng đế muốn ôm chúng tôi đến phòng ăn. Lúc đầu tôi hơi lo lắng, nhưng nhớ lại, các hoàng tử cũng ôm tôi khi họ nói chuyện, nên tôi coi đây như một quyền lợi. Argen liếc nhìn tôi đắc ý. Hoàng đế cũng định ôm lấy tôi, sau khi đo lường khoảng cách đến hà ăn, tôi giơ tay để ông ấy ôm.

' Tại sao chúng ta lại ăn sáng trong phòng ăn?'

' Anh đoán Hoàng đế không có gì làm trong hôm nay.'

Tôi thường ăn sáng với bộ đồ ngủ vì bữa sáng thường được mang lên phòng. Và tôi đã sớm biết lý do. Tất cả Hoàng tử đều đang ngồi trong phòng ăn. Mọi người thường bận rộn nên thường không cùng nhau ăn sáng. Sau mọt hồi khinh ngạc, tôi cùng Nhị hoàng tử chạm mắt. Anh ấy mỉm cười dịu dàng với chúng tôi. Đó là Nhị hoàng tử đấy. Khuôn mặt của anh ấy vẫn không thay đổi.... nhưng tại sao anh ấy lại nhìn chúng tôi như vậy,

' Nhị hoàng tử đang nhìn chúng ta.'

' Tại sao nhỉ?'

'....huh.'

Lloyd đến gần, đưa Argen đang được Hoàng đế bế ngồi vào ghế, còn tôi thì ngồi c=xướng với sự giúp đỡ của người hầu. Tôi ngồi vào ghế và phàn nàn với Argen.

' Anh ấy nhìn vì chúng ta đã chăm sóc anh ấy?'

'......Chắc anh ấy không thích.'

' Nhưng đó là do anh ấy không khỏe mà phải không?'

'.....Đó không phải là điều đáng vinh quang, đúng không?'

Eiji, người ngồi cạnh tôi, cầm tay tôi trong khi đang thảo luận về lý do tại sao Argen và Nhị hoàng tử trở nên kì lạ.

"....Dạ?"

Tôi cảm thấy hơi ngứa tay. Những khi tôi nhìn về phía Eiji, đôi mắt anh ấy cong như vầng trăng khuyết và cười.

" Hôm nay Arien ăn gì mà xinh thế?"