Chương 46: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

--------------------------------------------------------------------------------

' Nhưng anh ấy không khỏe mà phải không?'

' Đúng mà nhỉ ?'

Nếu đúng như lời của Hoàng đế, vậy thì anh ta bị làm sao ? Vì một lý do nào đó mà Argen đang lo lắng.

" Con có biết khả năng của Alec là gì không?"

" Ah..."

" Con không biết."

Chúng tôi không biết gì nhiều về Nhị hoàng tử. Hoàng đế nhìn chúng tôi và thở dài.

" Alec có khả năng giải độc hoặc chữa bệnh bằng cách đưa độc hoặc virus vào cơ thể."

"......."

"......."

" Đó là khả năng của Alec."

Nhất thời tôi không tiêu hóa được những gì ông ấy nói.

" Trước đây, mặc dù ta không thể bị bệnh, những Alec đã giúp ta bằng việc đưa virus vào cơ thể khi ta đang quản lý một vùng đất bị bệnh dịch."

Ông ấy nhăn mày.

" ....Vậy bây giờ đang có dịch ạ..... ? "

" Chuyện này xảy ra trước khi ta đón các con. Dịch bệnh đã có phương pháp giải quyết, và mầm bệnh trong cở thể ta cũng được giải trừ."

"......"

"......"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói chuyện này, tôi trao đổi với Argen trong chốc lát.


Hoàng đế không bị bệnh, và Ngài cũng không sao với mầm dịch trong cở thể. Tôi không lo lắng và hơi kích động vì biết đến khả năng đó – đưa bệnh tật hoặc độc vào cơ thể để chữa nó.

" Đó cũng là khả năng của hộ vệ?"

Argen run con ngươi. Khuôn mặt của Hoàng đế nghiêm túc. Tôi tự hỏi liệu có phải vì vậy mà ông ấy là Hoàng đế hay khong vì ông ấy vừa trả lời câu hỏi của tôi vừa làm việc.

" Chúng ta, kể cả là Hoàng tộc, ngoại trừ sức mạnh cá nhân, thì tất cả đều là khả năng của hộ vệ."

"..... Vậy cả Nhị hoàng tử cũng vậy ạ."

Hoàng đế quay lưng lại, nhìn khuôn mặt của ông ấy qua vai, dường như ông ấy không hài lòng. Bộ đồ mà ông ấy đang mặc không giống như những bộ đồ ông ấy thường mặc vào ban ngày. Nó khá mỏng và thỏimái, vì vậy tôi có thể nhìn thấy cơ lưng của ông ấy.Tôi tự hỏi liệu mình phải tập luyện bao lâu mới có được cơ báp như ông ấy. Một bóng đen đổ xuống đầu tôi.

Hoàng đế định xoa đầu tôi, nhưng cơ thể tôi cứng lại nên tay ông ấy khựng lại. Tôi lúng túng và ngạc nhiên.

' Em không cố ý.'

' Anh biết,"

' Chỉ là em khong thoải mái vì bóng đen che phủ khuôn mặt."

' Nếu là anh thì anh cũng thế.'

'....Đừng nói thế.'

Hoàng đế rút tay về và ngồi trên giường thay vì ghế.

" Các con không cần gọi Alec là Nhị hoàng tử."

"........."

".........."

Hoàng đế chỉnh lại tư thế của mình và nói. Các hành động của ông ấy khá vụng về.

" Ta không nghĩ Alec sẽ vui khi các con gọi nó với các lễ nghi như vậy đâu."

Khuôn mặt của Hoàng đế hơi khó nhìn vì đèn ma thuật, nhưng tôi cũng có thể đoán dược ông ấy muốn nói về điều gì.

" Các con cũng không cần nói chuyện như vậy với các Hoàng tử khác."

Nói mới nhớ, Eiji cũng từng nói như vậy. Nghe Hoàng đế nói như vậy, Argen nhướng mi một chút. Anh ây do dự và rụt rụt chân vào chân.

"....Và ta cũng vậy, các con cũng không cần gọi ta là Hoàng đế."

Hoàng đế chậm rãi nói về đề tài này. Giọng nói của Hoàng đế khi đối mặt với các quý tộc rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ khi nói chuyện với chúng tôi thì giọng nói đó rất uyển chuyển và mềm mại. Cách phát âm của ông ấy càng khiến ông ấy cao quý hơn, chúng tôi cần phải học hỏi ông ấy nhiều hơn. Các hoàng tử cũng nói ngôn ngữ của Đế quốc trôi chảy như Hoàng đế. Chúng tôi vốn chỉ học ngôn ngữ từ Rulahel và những người hầu ở Lâu đài Derolina nên chúng tôi nói chuyện không tốt lắm

".... Vậy côn phải gọi như thếnào?"

Mải nghĩ về cách phát âm của Hoàng đế, tôi không để ý đến lời Argen nói chuyện với Hoàng đế. Nếu không gọi Hoàng đế là Bệ hạ thì phải gọi bằng gì? Kì thực tôi biết Hoàng đế muốn gì, nhưng chúng tôi giả vờ như không biết.

" Hãy gọi ta là Bố."

"......."

"......."

" Vì chúng ta à gia đình nên các con có thể gọi ta như vậy."

Hoàng đế mặt đi và ho khụ một cái. Các hoàng tử khác cũng gọi ngài là bố sao ???

" Nếu các con muốn điều gì, cứ nói với ta. Ta lắng nghe các con."

Hoàng đế tiếp tục nói. Không hổ danh à một trong những khuôn mặt đẹp trai nhất của lục địa, bạn không thể nào từ chối được khi nhìn khuôn mặt đó.

' Argen.'

'........'

' Argen.....?'

'.........'

Argen đã hóa đá vì những lời của Hoàng đế. Tất nhiên tôi cũng vậy. Tôi không biết Hoàng đế nghĩ gì, nhưng tôi biét Argen đang cảm thấy thế nào. Mặc dù chúng tôi đã luôn từ chối Hoàng gia, nhưng họ vẫn chăm sóc chúng tôi rất tốt. Tôi phải trả lừi sao trước lời nói của Hoàng đế? Tôi nhướng vai và gọi Argen, nhưng không có tiếng trả lời.Tôi đảo mắt và suy nghĩ. Tuy đây là yêu càu đơn giản, và Eiji cũng từng yêu caàu cầu chúng tôi như vậy, nhưng nó vẫn rất khó. Tôi quay lại nhìn Argen khi anh ấy gọi tôi.

' Arien '

' Cái gì ? '

Tôi hơi khó chịu vì lúc nãy anh ấy không trả lời tôi. Câu trả lời hơi cọc lốc, nhưng anh ấy có vẻ không quan tâm lắm.

' Chúng ta chưa bao giờ ra khỏi Hoàng cung, phải không ? '

'Đúng? '

'.......'

Argen lại im lặng. Tôi nhận ra anh áy đang cố gứng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

' Hoàng đế muốn chúng ta gọi ông ấy là bố ? '

....Tôi nghĩ mình không thể gọi ông ấy là bố. Nhưng nghĩ lại, ông ấy không giống mẹ của chúng tôi, Rulahel.....Có phải vì những gì họ đã làm cho chúng tôi khiến chúng tôi quên đi rằng họ đã từng quay lưng lại với tôi. Tôi nghĩ rằng mình đã sẵn sàng, chỉ một chút thôi. Cuộc sống của chúng tôi phong phú tới mức chúng tôi chỉ buồn chán trong giờ học. Những gì họ đã làm....Nó đủ để chúng tôi thay đổi suy nghĩ về họ.......Tôi nghĩ rằng mình có thẻ thể gọi ông ấy là bố, cố lên nào..... Argen nuốt nước bọt, lên tiếng với khuôn mặt dũng cảm.

".....Bố."

.......Tôi nín thở. Tôi nghĩ rằng mình có thể gọi, nhưng Argen đã nói trước. Toàn thân tôi run lên. Thật là khó xử. Tôi nghĩ rằng điều này khác với khi tôi gọi Ruahel là mẹ từ khi tôi còn rất nhỏ. Nó hơi xấu hổ và lạ lẫm. Càng xấu hổ hơn khi tôi nghe từ này lần đầu tiên trong cuộc đời từ miệng Argen. Dái tai Argen cũng đang đỏ dần vì khó xử.

" Chúng con...."

Tôi vẫn không thể tháy vẻ mặt của Hoàng đế, nhưng tôi tò mò không biết ông ấy có vẻ mặt như thế nào. Tôi tự hỏi liệu ông ấy có biết là chúng tôi cần bao nhiêu can đảm để gọi ông ấy là bố, người cha ruột mà chúng tôi luôn từ chối. Nói xong những lời này, tôi cảm thấy như mình đã vượt qua một con sông băng giá mà không cần quay đầu lại nữa. Kì lạ hơn, tâm trí của tôi lúc này rất ổn định, giống như tôi đã tìm được được một nơi trú ẩn an toàn. Mặc dù tôi rất thoải mái khi ở lâu đài của Hoàng đế, nhưng tôi không chắc lắm về Argen.Ngay cả khi bị vứt bỏ ở đây, cái tâm trí ấy vẫn ở trong đầu tôi. Tôinghĩ rằng mình cần suy nghĩ thêm về mối quan hệ của chúng tôi với Hoàng đế. Tuy nhiên, Argen, người vừa nói chuyện vẫn rất lúng túng, các ngón ttay động đậy tiết lộ cảm xúc của chủ nhân.

" Chúng con muốn ra ngoài Hoàng cung.....?"

Đổi lại cho việc chúng tôi gọi ông ấy là bố, chúng tôi muốn ra ngoài Hoàng cung chơi bằng chiếc xe ngựa của Hoàng đế......Tôi nghĩ nó là điều kiện tốt. Tôi lo lắng, mím chặt môivà không biết nói gì.

'.....Arien, em có nhớ lúc trước chúng ta từng nói dù có chết sẽ không bao giờ gọi Hoàng tộc là cha hay anh trai không?'

...... Sao tôi không nhớ cho được. Argen im lựng, trái tim chúng tôi đập manh vì căng thẳng. Thời gian chờ đợi Hoàng đế trả lời như đã trải qua rất lâu.

' Đương nhiên là em nhớ.'

' Nếu câu trả lời là từ chối, hãy nhác nhở anh.'

' Em biết rồi.'

'..........Nhưng anh thực sự rất mệt mỏi khi luôn nhớ về điều đó.'

Khoảnh khác Hoàng đế nghe vậy, đôi môi ông ấy nhấp nhấy. Dường như ông ấy phải hồi tuỏng lại vì Argen nói rất nhanh ?

" Vậy ngày mai ta sẽ đưa các con đến bất cứ nơi nào các con muốn. Ta có một biệt thự thuộc điền trang của Vinsera. Ở đó rất ấm áp nên chắc sẽ không tệ khi chơi dưới nước."

Khi nghe Hoàng đế nói, tôi sờ lên trái tim mình. Tuyệt vời, việc Argen gọi ông ấy là bố mang lại kết quả xuất sắc. Ông ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vươn tay tới chỗ tôi. Ông ấy nhướn người lên và hạ tấm màn che xuống.

" Nếu các con muốn ra ngoài chơi thì bây giờ các con phải đi ngủ."

Tôi nghĩ nó sẽ kết thúc như vậy, nhưng sau đó ông ấy quay người lại.

" Arien, con cũng muốn đi chơi chứ ?"

Dù sao tấm màn cũng hạ xuống và che phủ Hoàng đế, sau khi trao đổi bằng mắt với Argen, tôi gật đầu, nắm lấy mái tóc dài gần thắt lưng.

" Con muốn đi....bố."