Chương 45: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, Edit và beta : Phong Linh

------------------------------------------------------------------------------------

" Arien, tay của anh.....không với tới được."

".....Em cũng thế."

Lâu đài của Hoàng đến có tất cả những gì mà chúng tôi có thể sử dụng. Có một chiếc ghế nhỏ đặt dưới bồn rửa tay, để những đứa trẻ 5 tuổi như chúng tôi có thể trực tiếp sử dụng. Tất cả mọi thứ đều trong tầm với của chúng tôi.

Tôi đi vào phòng tắm để lấy nước lạnh, nhưng tay của tôi không với tới vòi nước. Argen nhìn xung quanh và thấy một chiếc ghế, anh ấy mỉm cười rạng rỡ. Anh ấy lấy chiếc khăn tắm gần bồn rửa mặt, tôi cũng cũng lấy ghế, trèo lên và lấy nước. Sau khi nhận chậu nước từ tôi, Argen đặt nó xuống cẩn thận. Tôi nhúng khăn vào trong nước lạnh và cố gắng vắt nó. Với cơ thể nhỏ bé này, thực sự rất khó để vắt khăn.

"......Anh ấy thực sự bị bệnh sao?"

" Em không biết.Chúng ta có nên nói chuyện này cho Hoàng đế biết không? "

"........."

"........."

Đây đúng là một quyết định khó khăn. Tôi lấy khăn, nhúng khăn vào nước và cố gắng vắt kiệt nước nhờ sự giúp đỡ của Argen rồi bước tới chỗ Nhị hoàng tử. Argen đặt khăn lên lạnh lên trán nóng ran của anh ấy. Đôi mắt của Nhị hoàng tử giãn ra, có vẻ như anh ấy thoải mái hơn rồi. Tôi hít sâu, lo sợ đôi mắt ấy sẽ mở, nhưng may là không.

" Chúng ta sẽ làm gì nếu anh ấy mở mắt?"

".....Cho anh ấy uống thuốc."

" Tại sao? "

" Chúng ta cũng uống thuốc khi chúng ta bị ốm."

Cuối cùng anh ấy thấy logic của mình ngu ngốc tới mức nào và im lặng không nói nữa, liếc nhìn Nhị hoàng tử. Anh ấy trông có vẻ thoải mái khi được đắp khăn lạnh. Argen kéo tay áo của tôi.

' Gì? '

'.....Tay áo của em ướt.'

'A..... Anh cũng vậy. '

Chiếc áo khoác bên ngoài mà Eiji mặc cho chúng tôi bị ướt. Có lẽ là do lúc vắt khăn nên nó bị như vậy. May mắn thay, vì chỉ áo khoác ngoài bị ướt nên phần bên trong không bị sao. Sau đó tôi và Argen cởi ask khoác ngoài và phơi lên ghế cho khô.

" Anh ta gọi Lloyd đến đón chúng ta phải không? "

" Chà....Chắc là anh ta sẽ đến tận đây đúng không ?"

Một lúc sau, chúng tôi lại thay khăn ướt một lần nữa. Argen cũng giúp đỡ tôi. Vì không thể để người hầu biết Nhị hoàng tử bị bệnh, nên chúng tôi phải chăm sóc anh ấy. Tôi sẽ rất xấu hổ khi bị phát hiện.

" Vì đây là phòng của em trai anh ấy nên không có việc gì nếu anh ấy vào đây...."

Sau khi đưa ra quyết định, tôi ngồi bệt xuống sàn nhà. Chân tôi rất đau vì phải đứng lâu, khi ngồi xuống tôi cảm thấy như mình sống lại. Argen cũng đến cạnh tôi, ngồi xuống và xoa bóp chân anh ấy.

" Chúng ta chỉ nên ở trong Lâu đài của Hoàng đế thôi."

"........Anh không muốn đi đâu ngoài Lâu đài của Hoàng đế trừ khi anh lớn hơn."

Thật bất lực khi sở hữu một cơ thể nhỏ bé của trẻ em 5 tuổi, tôi nhận ra rằng Lâu đài của Hoàng đế quý giá tới mức nào.

" Lâu đài của Hoàng đế rất tiện. Nó có nhiều thứ phù hợp với chúng ta."

" Khi anh tỉnh dậy, mọi thứ đều thay đổi."

Tôi nói chuyện với Argen nhằm giết thời gian. Những người hầu đều biết chúng tôi ở đây nên nếu khi Lloyd đến, có lẽ họ sẽ thay chúng tôi chuyển lời cho anh ấy và anh ấy có thể vào đây dưa chúng toi đi. Sau đó Argen mệt mỏi và gục đầu xuống vai tôi. Không hiểu sao tôi lại không thể tiếp tục cuộc nói chuyện được nữa, dù tôi có nhiều điều muốn nói. Argen nhắm mắt lại và thiếp đi. Khi nhìn Argen ngủ, tôi cũng cảm thấy buồn ngủ theo. Tôi dựa đầu vào đầu Argen và chìm vào giấc ngủ.


Khi mở mắt ra, tôi nhìn khung cảnh xung quanh phòng và tự hỏi đang có chuyện gì.

"........"

Không hiểu có chuyện gì mà những chiếc ghế bị lệch và có vết nước đọng trên sàn. Hai chiếc áo choàng ướt đẫm nước được treo trên ghế ngay cạnh giường, và tấm thảm trên sàn được lật hờ để xem có người động đậy không.

" ..... Gì vậy?"

"......Suỵt."

".......A? Thưa cha."

Tôi ngồi dậy để kiểm tra xung quanh phòng. Nhưng khi tôi ngồi dậy, có cái gì rơi từ trên đầu xuống. Đó là một chiếc khăn khô. Trong khi tự hỏi thêm một lần nữa, người cha đứng trước mặt tôi đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.

" Con đã làm việc trong bao lâu? "

Tôi không gặp các em của mình mấy ngày nay vì tôi bận công việc. Khi tôi tỉnh dậy, tôi xoa xoa thái dương và cảm thấy cơ thể tốt hơn.

" Con cảm thấy thế nào? "

" Cảm ơn sự quan tâm của cha, con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. "

"Đó là điều tốt."

Khi tôi đến gần cha, tôi nhìn thấy hai cái đầu tròn xoe trên ghế sofa. Đó là một cô bé và cậu bé tóc vàng đang dựa đầu vào nhau và ngủ.

" Tại sao những đứa trẻ lại ở đây? "

Tôi nghĩ rằng chúng đã quay trở về vì tôi đã yêu cầu Lloyd đưa chúng về. Lúc đó đã là hoàng hôn, còn bấy giờ trời đã tối đen và mặt trăng lên cao, có nghĩa là chúng đã ở đây đến đêm.

" Con nghĩ là con đã được các em chăm sóc."

Tôi liếc nhìn chiếc khăn trên tay. Sau khi nhìn những vết nước đọng và những chiếc ghế xô lệch, tôi nhìn xuống những đứa trẻ.

" Tuy rất khó khăn vì chúng nhỏ bé, nhưng chúng đã làm rất tốt. "

" Ta biết."

Tôi không biết nói gì hơn. Khi nghĩ về những đứa trẻ chỉ cao tới chân cố gắng chuẩn bị khăn lạnh, tôi thấy cảm động.

" Ta đến đón chúng vì Lloyd có việc ... ... "

Khi nhìn chúng ngủ, tôi như biết được tình cảm của chúng. Chỉ cần nhìn nó thôi là trái tim mình đã thấy ấm áp rồi. Tôi cúi đầu nhìn chiếc khăn đã khô, tay các em rất nhỏ nên hẳn là các em đã rất cố gắng nghĩ cách đặt khăn ướt lên đầu tôi. Tôi có một chút lo lắng vì Eiji và cặp song sinh, những người không biết gì, đã đến với tôi hôm nay, vì tôi khá mệt nên không để ý đến khuôn mặt của họ. Không biết chúng có ngạc nhiên vì tôi không được khỏe không. Tôi đã cẩn thận vì chúng là trẻ nhỏ, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã phạm sai lầm. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ rằng tôi rất may mắn được nhìn thấy chúng ở đây như thế này.

" Alec."

" Dạ?"

" Ngày mai hãy mang những món ăn nhẹ mà bọn trẻ yêu thích đến Lâu đài của ta."

".......Dạ, con biết rồi."

Tôi nhìn Argen và Arien, ngập ngừng một lúc trước lời nói của cha mình, rồi nhẹ nhàng trả lời. Quả nhiên, tôi nghĩ rằng dù có chết tôi cũng không thể đánh bại cha, nên tôi dùng ngón trỏ quét vết chảy nước miếng trên má bọn trẻ.


Âm thanh từ cơ thể Argen đánh thức tôi. Mí mắt của tôi khó khăn mở ra, tôi nâng mắt lên.

".......Ukm?"

Tôi ngồi dậy và dụi mắt. Tôi nhìn thấy Hoàng đế đang đưa chiếc cốc cho Argen và anh ấy cũng nhận nó.

" Con có ổn không ?"

" Uk? Ukm dạ....."

Arhan, người dường như đã dậy trước tôi, uống nước khi đang ngồi trên giường. Khi nhìn xung quanh, tôi nhanh chóng nhận ra rằng đây là phòng ngủ của Hoàng đế. Tôi cố gắng ngừng ngáp để trả lời, nhưng nó thêm chỉ xấu hổ khi Hoàng đế đi đến đây.

" Các con ngủ thêm cũng không sao, các con ngủ sớm quá."

Tôi không thể tin được là tôi đã ngủ quên. Có vẻ như Argen đã tỉnh táo hơn sau uống nước lạnh.

' Anh dậy lúc nào? '

' Một phút trước khi em tỉnh dậy.'

' ........Cũng không lâu lắm.'

Tôi không nghĩ mình sẽ ngủ thêm nữa. Hoàng đế vẫn còn việc phải làm nên tôi nói chuyện với Argen.

" Các con đã ở trong phòng của Alec ?"

".....Vâng ! "

Ông ấy hỏi chúng tôi và chúng tôi gật đầu. Ngón chân của tôi hơi lạnh nên Argen đặt chân tôi vào trong chăn.

" Các con đã nhìn thấy gì?"

"........"

"........"

" Ta không có ý gì khác, chỉ là hỏi thôi."

Hoàng đế cũng cho tôi một cốc nước. Nó mát và hơi chua, có lẽ là nước chanh. Ta hơi khát, sau khi uống cạn chén, Hoàng đế nhận những chiếc cốc. Chúng tôi hơi lúng túng và chúng tôi cân nhắc xem mình có nên nói chuyện hay không. Có lẽ ông ấy đã biết tất cả mọi chuyện, tôi nhìn Arren và nghĩ rằng không có lý do gì để giấu nó.

" ......Nhị hoàng tử có vẻ không khỏe."

" Con nghĩ rằng anh ấy khá mệt."

" Ta biết."

Tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ về văn phòng, nhưng ông lấy một chiếc ghế trước mặt chúng tôi và ngồi xuống. Có vẻ đó là chuyện quan trọng, dáng vẻ bắt chéo chân chống cùi chỏ lên bàn bên cạnh chống cằm, vượt xa năm đứa con.

" Không giống chúng con.... Hoàng gia không thể bị bệnh."

" ....Đúng.....Argen, Arien, các con không cần nói chuyện lễ nghi như vậy."

".....Dạ."

" Argen, ta không phải muốn trừng phạt các con, không cần phải làm vậy."

Argen cho rằng mình đang bị mắng nên cúi đầu xuống, nhưng Hoàng đế nói rằng đừng làm vậy, ông ấy nắm lấy cằm anh ấy và nhẹ nhàng nâng lên. Argen thật may mắn khi nhìn Hoàng đế, ông ấy lúc này trông giống như một bức tranh.

" Alec không bị bệnh."