Chương 44: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, Edit và beta : Phong Linh

--------------------------------------------------------------------------------------

Lloyd và Eiji luôn chăm sóc cho chúng tôi, nhưng với Nhị hoàng tử thì tôi không cảm thấy như thế.

' A.... Thật khó xử.'

' Anh không đói.'

' Em cũng không đói.'

' Anh biết là em có.'

'Anh cũng thế còn gì.'

' Anh đã ăn vặt nên không thấy đói, còn em?'

'Em cũng ăn vặt rất nhiều.'

Nếu Argen chỉ ăn nhẹ với số lượng như thường ngày thì có lẽ bây giờ có lẽ anh ấy sẽ không thể nhấc nổi một ngón tay vì đói mất.

'Kẹo nhận từ Eiji rất ngon.'

'Anh đã ăn thử kẹo rồi?'

' Trước đây Hoàng đế đã ban cho anh.'

Trong khi tôi và Argen nói chuyện bừng thần giao cách cảm thì Nhị hoàng tử im lặng. Đám hiệp sĩ và hầu gá thì im lặng đến mức chúng tôi còn không đẻ ý đến họ. Bầu không khí thật là khó xử. Tôi không muốn ở trong bầu không khí này, nhưng tôi không biết phải nói gì. Như đanh cược với vận may, Argen lên tiếng.

" E.....Em muốn ăn thịt."

" Em cũng vậy."

Thức ăn mà Argen vừa nói rất phù hợp với mong muốn của tôi, vì vậy tôi lên tiếng. Tôi thực sự muốn ăn thịt vì nó rất là ngon. Anh ấy gật đầu với một biêu cảm kì lạ. Có vẻ như hôm nay anh ấy không thẻ khống chế được biểu cảm của mình, anh ấy bị đau ở đâu sao?

" Anh sẽ cho người chuẩn bị."

Đau ở đau chứ, có vẻ như toi đã nhầm rồi. Anh ấy là Hoàng tộc, người không thể nào bị bệnh. Ngay cả những đứa con lai tạp như chúng ta cũng không dễ ốm nếu được chăm sóc tốt. Có vẽ biêu cảm của Nhị hoàng tử là do chúng ta đi thep Eiji mà không xin pép.

' Anh ta không khỏe sao?'

' Anh cũng nghĩ vậy?'

' ....Chà, anh ta...có vẻ hơi khác so với mọi khi.'

' Em cũng cảm thấy thế.'

Nếu mọi người xung quanh mà nghe thấy suy nghĩ xủa chúng tôi, có lẽ họ sẽ cười khảy và cho rằng chúng tôi không bình thường nhỉ ? Chăng mây chốc, chúng tôi đến phòng ăn từ lúc nào mà chúng tôi không biết. Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế dài hơn so với kích thước của chúng tôi. Từ lúc đó, Nhị hoàng tử vẫn không nói gì, tôi lặng lẽ nhìn Argen và nói chuyện bằng thần giao cách cảm. Tôi thực sự không có gì để nói với Nhị hoàng tử cả, nhưng nếu không nói gì thì tôi cảm thấy thật khó xử.

' Cafe.' ( ăm tiếng Hàn là keopi)

' Pi....pi...Piranha ?'

' Đế quốc này không có nó.'

' Vậy thì mệt mỏi?' ( mệt mỏi âm Hàn là pilo)

' Chà xem nào.....'

Đang chơi nối chữ bằng thần giao cách cảm thì Nhị hoàng tử liếc mắt sang đây. Lúc trước thì tôi thà im lặng không nói gì, nhưng bây giờ thì không.Nếu anh định nói gì thì nói luôn đi, đừng có nhìn chúng tôi như thế, chúng tôi cảm thấy khó chịu lắm đó.

" Đến đây."

"......?"

".......??"

Nhị hoàng tử cuối cùng cũng mở miệng. Tôi định tới chỗ anh ta, may thay, người anh ta gọi là người hầu đứng sau lưng anh ta.

" Gọi anh trai của ta đến và đưa những dứa trẻ đi."

" Vâng, thưa Ngài."

.....Chúng tôi sẽ đến chỗ của Thái tử ? Nhưng tại sao?

' Hôm nay anh ta thực sự rất kì lạ'

' Em không nhìn thấy Nhị hòng tử lâu rồi nên em không chắc lắm.'

' Anh cũng vậy.'

Nói vậy thôi chứ Hoàng tộc đầu tiên mà chúng tôi gặp là Nhị hoàng tử. Khi tôi gặp anh ấy trên cây ở Lâu đài Derolina, anh ấy còn cho chúng tôi chiếc áo khoác để giữ ấm.

Huk... Khi tôi có ngừng nấc, anh ta đứng dậy khỏi ghế.

" Argen, Arien, anh trai sẽ đến đây sớm thôi nên hãy ngồi ở đây và chờ đợi."

" Vâng...."

" Anh sẽ về phòng một chút. Nó là phòng bên cạnh, nếu có điều gì thì hãy đến tìm anh."

Nhị hoàng tử đi qua chúng tôi và mở cửa ra ngoài. Chúng tôi biết Lloyd sẽ đến nhưng chúng tôi khong biết tại sao..... Khi cánh cửa đóng lại, Argen bày tỏ sự nghi ngờ của mình..Tất nhiên, chúng tôi vẫn nói chuyện bằng thần giao cách cảm vì những người hầu vẫn ở đây.

' Anh ta không khỏe ở đâu?

' Dù anh ta là Hoàng tộc?'

Dù Argen là Hoàng tộc, nhưng anh ấy lại hỏi Nhị hoàng tử có bị bệnh không.Chà, có vẻ như cả Hoàng đế cũng có lúc bị ốm nhỉ.

' Vậy tại sao anh nghĩ vậy?'

'.....'

'......'

Argen suy nghĩ một úac và quay đầu gọi một cô hầu gái. Khi cô ấy đến gần, anh ấy nghiêng đầu và hỏi như một đứa trẻ.

" Này, phòng của Nhị hoàng tử ở đâu?"

" Ta có việc cần tìm anh ấy."

Argen nói với cô hầu gái,và tốiử lại tư thế ngồi của mình. Hoàng đế có thể không ngủ trong nhiều ngày, nhưng tôi không biết Nhị hoàng tử có như vậy không.

" Thưa các Điện hạ, cảm ơn vì đã chờ dợi. Món ăn mà Ngài yêu cầu đã sẵn sàng. Ngài có món gì muốn gọi nữa không?"

Một người đàn ông mặc đồ trăng tinh như đầu bếp bước vào và hỏi chúng tôi. Khi Argen lắc đầu, tôi cũng tỏ ý từ chối.

" Không cần đâu. Tôi không muốn ăn."

Đầu bếp vẻ mặt ngốc nghếch và anh ta quay đầu đi. Không giống như Nhị hoàng tử, mọi người ở đây có vẻ dễ tính. Thực ra mà nói, họ không thể bỏ mặc chúng tôi vì Hoàng đế đã ra lệnh. Argen nói thêm vì anh ấy có Hoàng đế - người có quyền lực nhất lục địa làm chỗ dựa.

" Hãy tới đây."

Tôi gọi một trong những người giúp việc đang đứng yên. Sau khi đến gần mà không có lý do gì, cô ấy hỏi chúng tôi muốn gì. Chúng tôi bảo cô ấy dẫn chúng tôi đến phòng Nhị hoàng tử. Thật tiếc vì phải từ chối món ăn của đầu bếp, nhưng tôi không hối hận vì đến phòng Nhị hoàng tử với Argen.

' Nó thật kì lạ.'

Thực ra, chúng tôi không cần phải đến phòng của Nhị hoàng tử và chỉ cần ngồi yên một chỗ đợi Lloyd, nhưng có vẻ đầu có tôi và Argen có chút nước vào.

'Gì?'

Dù không phải là dã thú, nhưng Argen có trực giác tuyệt vời. Tôi im lặng trước. Nhũng người hầu đột ngột thả chúng tôi xuống. Có một lọn tóc thả trước mặt tôi, Argen nắm nó, xoắn nhẹ và thả nó ra. Khi chúng tôi bộc phát, ngoài cơ thể phát triển như đứa trẻ 5 tuổi trẻ, mái tóc của Argen còn dài như Rapunzel. Tất nhiên, bây giờ nó được cắt ngắn ngang gáy. Tôi ước gì cơ thể mình cũng phát triển như mái tóc, tôi nghĩ rằng nếu mình có cơ thể lớn, tôi có thể ăn nhiều hơn.

" Chờ đã, các ngài đi đầu vậy?"

"Đó là phòng của Nhị hoàng tử. "

Đúng như dự đoán, những người hầu nói rằng chúng tôi không nên đến đó, nhưng những điều đó không ngăn cản được chúng tôi. Mặc dù Lâu đài rất rộng lớn, nhưng chỗ chúng tôi cần đến chỉ cách ba căn phòng nên chúng tôi có thể cắt đuôi những người hầu.

'Argen, chúng ta thực sự sẽ đến đó sao ?'

'....Đúng.'

Những người hầu cũng không thể vào phòng của Nhị hoàng tử. Tôi tin vào Argen nên cố gắng chạy. Thông thường thì sẽ có hiệp sĩ canh gác, nhưng bây giờ không có nên không ai có thể ngăn cản chúng tôi.

' Anh có cảm giác giống như lúc gặp Kiraya'

Argen nắm lấy nắm cửa và vặn nó sang một bên, mở cánh cửa ra.

'......?'

' Khi đến gần phòng của Nhị hoàng tử, tim của anh đập càng lúc càng nhanh.'

' Em không cảm giác gì cả.'

' Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.'

' Tại sao lại như vậy? '

Argen nghiêm mặt. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với Argen, nên tôi không thể nói gì về nó.

' Anh không biết có mối quan hệ nào giữa Nhị hoàng tử và cảm giác này không?'

Những người hầu nói chúng tôi không nên vào, nhưng Argen đã mở cửa. Tôi đứng sau lưng Argen, người nảy ra âm mưu này. Argen chỉ mở cửa đủ cho hai chúng tôi bước vào. Tôi vào phòng mà không biết phải làm sao.

' Sẽ không tốt nếu ta vào phòng mà không có sự cho phép của chủ nhân căn phòng.'

' ....Arien.'

Khi bước vào căn phòng, cánh cửa tự đóng lại. Căn phòng tràn ngập mùi hương của Nhị hoàng tử. Nó tuy nhỉ hơn so với phòng của Hoàng đế nhưng nó rất xứng đáng với tên của Nhị hoàng tử. Sau đó, chúng tôi nhìn thấy Nhị hoàng tử nằm yếu ớt trên giường.

"........?"

' Chờ đã, Arien.'

Chúng tôi ngạc nhiên khi thấy anh ấy nằm trên giường. Argen đến gần và sờ tay anh ấy.

' Anh ấy nóng quá. Có vẻ như anh ấy đang bị sốt.'

'....Trông anh ấy có vẻ khó chịu.'

' Thật là.... Thật là nực cười khi anh ấy bị bệnh. Anh ấy là Hoàng tộc mà.'

Anh ấy nhếch mép khi nhìn người nằm trên giường. Tôi cũng vậy. Tôi cúi đầu và cắn môi.

'.....Chúng ta ra ngoài ?'

Tôi lẩm nhẩm những lời của Argen và hơi rụt tay lại. Chúng tôi vào Lâu đài, tự tiện vào phòng của người khác. Argen do dự và gật đầu. .....Trong phòng, các tài liệu chất đống và một tủ sách khổng lồ chiếm trọn cả một bức tường khiến tôi liên tưởng đến phòng nghiên cứu.Đây....là phòng của Nhị hoàng tử. Người nằm trên giường dường như không phải Nhị hoàng tử quyền thế mà chúng tôi biết. Mồ hôi của anh ấy rơi xuống. Tôi có thế giả vờ như không biết và đứng dậy bỏ đi, nhưng chúng tôi không làm thế.

'......Nóng quá.'

Argen đặt tay lên trán anh ấy và nghiêm mặt lại. Anh ấy quay sang tôi và nói nghiên túc.

" Tại sao không có người hầu ở đây? "

"........"

Tôi nghĩ rằng nên gọi người hầu vào, nhưng tôi vứt đi ý nghĩ đó. Anh ấy là Hoàng tộc. Sẽ không tốt nếu để mọi người biết Hoàng tộc bị ốm.

" Anh sẽ tìm nước lạnh, còn em hãy tìm một chiếc khăn."

Aren thở dài và nhờ tôi tìm một chiếc khăn. Tôi tìm kiếm một lúc và tìm thấy một chiếc khăn tắm. Nhưng có một điều mà chúng tôi đã quên.