Trans, edit và beta : Phong Linh
--------------------------------------------------------------------------------------
" Gió?"
" Gíó. Ngọn gió tượng trưng cho tự do. Giống như sức mạnh của con rắn lục – Hộ vệ của Hoàng đế."
Tự do ? Từ tự do khiến tôi và Argen khó xử. Tự do vốn không dành cho chúng tôi, những người luôn phải sống cuộc sống đầy hạn chế và áp bức.
" Các ngài có cảm thấy tự do không ?"
"....."
"....."
" Vậy thì hộ vệ sẽ không xuất hiện cho đến khi csc Ngài cảm thấy tự do."
" Chúng ta chưa bao giờ bỏ qua hoặc từ chôi sự tồn tại của hộ vệ...."
Argen lo lắng và phản bác một chút. Không giống như tôi, suy nghĩ và hành động của anh ấy khá sâu sắc. Dường như anh ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của 'vệ sĩ' nào đó. Khi nhìn thấy Hoàng gia đối xử tốt với tôi, trái tim tôi cảm thấy hơi nhẹ nhàng. Có điều gì đó không ổn với chúng tôi.... Với cái cớ đó, tôi cảm thấy thoải mái khi tận hưởngnhững gì họ đã cho tôi, Điều đó cũng tương tự với Argen. Nhưng... có vẻ Argen đang nghĩ về một điều gì khác.
' Bình tĩnh, Arien.Đừng có vội vui mừng.'
' Tại sao?'
Tôi thắc mắc.
' Hộ vệ là một trong trong những biểu tượng của Hoàng gia.'
' Em biết.'
' Đừng có quên thái độ của mọi người với chúng ta. Chúng ta là những đứa con ngài giá thú.'
Hoàng tộc đối xử với chúng tôi rất tốt, tốt tới mức mà chúng tôi đã quên đi vấn đề cơ bản. Tóc vàng và bộc phát không phải là tất cả. Để có thể tự hào với danh nghĩa là một thành viên của Hoàng gia.... Chúng tôi cần một hộ vệ.
"......."
"........"
Chúng tôi cần món quà mà Chúa ban cho hoàng gia. Nếu có một hộ vệ.... tức là chúng toi đã được Chúa Trời công nhận ? Argen thể hiện sự khẳng định qua đôi mắt của mình. Tôi nghĩ rằng anh ấy rất tuyệt vời. Ngay từ đầu, Argen luôn thể hiện sự quan tam của mình về hộ vệ, nhưng tôi thì không.Tôi không nghic có sự liên hệ nào giữa chung tôi với cụm từ ' tồn tại như một Hoàng gia'. Cho đến trước khi nói chuyện với Kiraya, tôi luôn nghĩ rừang chúng tôi là trường hợp không có hộ vệ.
"Thật tuyệt vời, Argen."
A....
' Em đã bỏ cuộc quá sớm.'
Sau khoảng khắc tôi nói vậy, Kiraya nheo mắt lại. Sau đó Eiji ôm tôi vào lòng. Không giống như những Hoàng tộc khác, anh ấy vẫn chưa bộc phát nên vòng tay anh ấy rất ấm áp. Tôi nhìn Argen trong vòng tay ấm áp đó.
"Không phải vì các Ngài phủ nhận sự tồn tại của Hộ về, mà là trái tim của các Ngài đang bị trói buộc. Các Ngài chưa bao giờ nếm trải tự do."
' Chúng ta không tuyệt, Arien.'
" Nếu chưa bao giờ nếm trải mùi vị của tự do, liệu tôi, một hộ vệ, biểu tượng của tưj do, có thể sử dụng dược sức mạnh của mình không ? Không, không thể nào."
' Tất cả những gì anh đang nói là những gì em đã nói trước đây.'
" Dừng lại đi, Kir."
Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng của Eiji. Giọng của Argen và Kiraya đồng thời cùng vang lên. Nếu có hộ vệ, chúng tôi sẽ có thể tự tin nói rằng mình là Hoàng tộc, bởi vì Chúa đẫ công nhận chúng tôi. Tôi chưa bao giờ cảm nhận dược tự do..... đó là tại sao hộ vệ bị xiềng xích. Anh ấy đã nói như vậy.
" Nếu các Ngài mong muốn tự do, trước tiên các Ngài hãy cảm nhận sự tự do đó."
" A, đừng nói nữa."
Eiji nói. Kiraya, người luôn không rời mắt khỏi Argen, quay đi.Anh ta ngoan ngoãn quay người, chậm rãi bước đi. Anh ta biến thành một con chim diều hâu với cơ thể nhỏ hơn trước, bay lên không trung với vầng sáng màu xanh lam. Argen, người đang quan sát Kiraya, nắm chặt tay áo của tôi và nhìn tôi.
'Arien.'
'......'
' Với anh, em rất tuyệt vời.'
' Anh là kẻ ngu ngốc thường xuyên không thể khống chế cảm xúc của mình. Vì vậy, mỗi lần như thế, em hãy giúp anh giữ bình tĩnh nhé.'
' Đó là công việc của em.'
'Huh. Đó là tại sao anh nghĩ em tuyệt vời.'
Sao đọt nhiên anh ấy lại chuyển sang chủ đề này vậy. Tôi đang nghiêm túc nghĩ về hộ vệ, sau khi trao đổi với anh ấy, tôi cứ thấy xấu hổ., cổ tôi cứ nhồn nhột. Ánh mắt của Argen tiếp xúc với Eiji, anh ấy ngẩng đầu lên.
" Cả hai em đều ổn chứ ? Thật tuyệt vì các em cũng có hộ vệ."
"Vâng, không sao ạ"
Khi tôi ngẩng đầu ên, nhìn khuôn mặt Eiji, có vẻ như anh ấy khá hài lòng với câu trả lời đó. Tôi tự hỏi anh ấy có nhẹ nhõm hơn khi cứ nhìn chúng tôi không.
' Tại sao anh ấy cứ nhìn chúng ta như vậy.?'
' Thật là xấu hổ.'
'Ai là người bắt đầu những ời xấu hổ trước !'
' ......Nhưng anh không nói đùa. Em luôn hỗ trợ anh mọi lúc. Em giả vờ như không sao và luôn âm thầm bên anh.'
Argen đảo chân như thể cầu xin Eiji thả anh ấy ra. Tôi hơi vặn người, anh ấy hạ tôi xuóng và nấp sau lưng Eiji, để lji Argen vaãn trên lưng Kiraya.Tôi thực sự cảm thấy rất xấu hổ, đến mức các ngón tay nóng ran, Tôi che mặt băng hai bàn tay bé nhỏ của mình, im lặng và trả lời.
' Em cũng vậy. Anh luôn làm giúp em những chuyện mà em khong thể làm được. Cảm ơn vì đâ nói cho em nghe.'
Argen nhìn xuống tôi qua vai Eiji và thản nhiên như thể nhũng diều tôi nói là lẽ dướng nhiên,
Có vẻ đây là lý do tại sao Eiji đưa chúng tôi đến lâu đài của Nhị hoàng tử bằng diều hâu xanh.
".....huh ?"
" Các em nghĩ sao? Đẹp lắm phải không ?"
Sau khi dụi mắt bằng mu bàn tay, tôi lại ngẩng đầu nhìn ên bầu trời. Đó là hội trường lớn, nơi Eiji dưa chúng tôi đến. Tôi đang chờ xem điều gì đang chờ chúng tôi ở nơi này, nhưng đọt nhiên xung quanh tối đi và các vì sao bắt đầu hiệ ra.
" Nó được tao ra bởi anh Alex. Chúng ta có thể nhìn thấy các vì sao ngay cả vào ban ngày. Thàt tuyệt phải không ?"
Tôi gật đầu với khuôn mặt ngơ ngác. Argen cũng vô cùng ngạc nhiên, mắt cứ luôn mải miết kiếm tìm thiết bị tạo ra những vì sao này.
" Anh muốn cho các em xem những thứ này ! Nó sẽ đẹp hơn nếu xem ở trên núi.....Chúng ta cỏ thể đến đỉnh núi rất nhanh nếu mang theo Kiraya."
" Đẹp quá !!!"
" Thật kì diệu !!!"
Argen lăm bẩm. Dĩ nhien, sẽ rất khác khi nhìn những vì vao lơ ửng trên bầu trời cao, nhưng những vì sao ở đây hơi khác biệt chút. Thật ngạc nhiên và thú vị khi nhìn thấy những ngôi sao di chuyển theo chuyển động của bàn tay.
" Vậy còn Nhị hoàng tử ở đâu ạ?"
Argen dường như muốn tìm kiếm cong cụ ma thuật tạo ra nhũng ngôi sao này, anh ấy đi tìmkiếm xung quang một lúc. Eiji yêu caàu mọt cô hầu gái chuẩn bị bữa ăn nhẹ su khi Argen từ bỏ việc tìm kiếm,
"Các em không cần gọi anh ấy như thế được không? Thực ra, các em khong cần phải gọi bọn anh với cách xưng hô ễ nghi như thế."
".....Vâng."
Uh, anh ấy lo lắng vì điều đó ? Nếu là trước đây, tôi sẽ lắc đầu nói không, nhung khi tôi nhìn những ngón tay run rẩy của Argen bên cạnh, anh ấy tiến lại gần Eiji.
" Có thật không ạ?"
"Đương nhiên ! Các em không cần phải lễ nghi như vậy với các anh trai của mình."
" Thật vậy ạ?"
Sẽ tốt hơn khi chúng tôi nói chuyện bằng kính ngữ. Nhưng Eịi ậi lấy ra những cây kẹo mút từ đâu đó như thể anh ấy đã đợi sẵn và dụ dỗ chúng tôi.
" Hãy bỏ kính ngữ khi nói chuyện với anh được không? Anh đã nhìn thấy những đứa trẻ khác nói chuyện rất thoải mái với các anh trai của chúng, nhưng tại sao những đứa em dễ thương của anh lại không như vậy? Huh??"
Thực ra Eiji cũng có sử dụng những từ ngữ khính trọng khi nói chuyện với Hoàng đế và các Hoàng tử khác...... Giờ anh ấy tr ra là không có chuyện đó và dụ dỗ chúng tôi. Argen có vẻ như đang gặp rắc rối.
"Argen, em có định tiếp tục nói chuyện kính ngữ với anh trai của mình không?"
"......Không ạ."
Phải ní rằng thật tuyệt khi chúng ta có thể nói chuyện mà không cần kính ngữ. Argen cúi đầu , khuôn mặt xấu hổ. Khi anh ấy nhìn tôi, tôi lắc đầu.
" Em có định tiếp tục nói chuyện kính ngữ với anh trai của em không, Arien?"
" K..Không ạ."
Eiji mở rọng vòng tay và ôm hai chúng tôi. Đó là cái ôm rất nhẹ nhàng. Đột nhiên, những ngôi sao lấp lánh trên những bức tường biến mất. Khi tôi nhìn những bức tường trắng trống trơn, cánh cửa mở ra, Nhị hoang tử đứng giữa cửa, khuôn mặt nhăn lại như bực bội.
" Eiji."
" Anh.. Anh trai."
Anh ấy dựa người vào cửa, hai tai xoa xoathái dương, lần lượt nhìn tôi và Argen, rồi từ từ thở dài. Anh ấy vỗ tay, và khuôn mặt anh ấy biểu hiêjn rõ ràng là tâm trạng không tốt.
" Cha đã gọi cho anh, vì vậy hãy rời khỏi đây."
"Nhưng mà..."
" Argen, Arien, tới đây."
Nhị hoàng tử cúi xuống ngay tầm nhìn với chúng tôi và nói.
" Anh nghĩ rằng cha đang khó chịu, em nên nhanh chóng tới chỗ cha đi."
Sau đó, Eiji lần lượt ôm tôi và Argen, sau đó lê những bước chân chậm chạp như không muốn rời đi.
".... Ha."
Trước mặt chúng tôi, anh ấy luôn cười nhẹ nhàng, nhưng bây giờ anh ấy sao vậy? Khi nhận ra chúng tôi có chút bối rối, Nhị hoàng tử từ từ thay đổi vẻ mặt. Khuôn mặt tuy trở nên mềm mại hơn, nhưng nó vẫn có chút đáng sợ. Chúng tôi và Eiji đang chơi vui vẻ, vặy mà Nhị hoàng tử đột nhiên bước vào. Càng khó xử hơn là chúng tôi đang đang phải đối mặt với anh ấy, tôi không biết phải àm sao bây giờ.
"Anh nghe nói là các em chưa ăn? Nào, chúng ta đi ăn thôi."
Tôi nhìn viên kệo trên tay và giấu nó sau lưng, làm ra vẻ như không có gì xảy ra. Khi tôi ở với Loyd, Thái tử hay Eiji, Tam hoàng tử, có vẻ....có vẻ như chúng tôi có chút ưu thế hơn, nhưng với Nhị hoàng tử thì không.
" Em muốn ăn gì?"
Nhị hoàng tử bước bên cạnh Argen và ra lệnh cho cô hầu gái