Chương 42: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

---------------------------------------------------------------------------------

" Diều... hâu?"

" Em biết ? "

Argen trả lời và tôi đang đang lặng lẽ giải tỏa tâm trí của mình về sinh vật bay đang trên bầu trời. Eiji cúi người, đặt chúng tôi xuống thứ dưới chân anh ấy.

"Hộ vệ của anh, Kiraya."

"A, xin chào"

Con diều hâu xanh nói. Hộ vệ - món quà mà chúng tôi không có. Argen nhìn chằm chằm vào đám lông màu xanh lá cây dưới chân mình trong sự mới lạ. Nó đang bay ổn định đến mức không biết nó có đang di chuyển hay không, cánh nó rất rộng và bộ lông rất ấm cúng nên không có gì đáng sợ cả. Tôi cảm thấy vững vàng và cẩn thận ngồi xuống.

"Em có thể chạm vào nó không?"

"Không sao đâu."

Như thể Argen đã đợi anh ấy nói như vậy, tôi và Argen sờ lông con chim diều hâu. Trong mắt tôi, nó có màu xanh đậm giống với đôi mắt Eiji. Tôi dùng lòng bàn tay sờ bộ lông xanh, lông tơ mềm mại. Tôi cảm thấy tim Argen đập mạnh và cả nguòi anh ấy run rẩy.

"Argen, tại sao vậy?"

'Sao vậy Argen ?'

Eiji hỏi to, tôi cũng đặt câu hỏi và cau mày trước phản ứng lạ lùng này của Argen. Argen, người đặt tay lên ngực trái trong giây lát, chớp mắt và lắc đầu của mình để nói rằng anh ấy không sao. Có vẻ anh ấy không có ý định trả lời câu hỏi của Eiji và anh ấy nhíu mày.

'Thật kì lạ?'

'Anh đang nói về điều gì ?.'

'Em có cảm thấy lạ không?'

'......'

Khuôn mặt Argen đỏ bừng, nó dần lan đỏ xuống gáy và dái tai. Tôi nghĩ nó không nguy hiểm nên đang bận hỏi, nhưng Eiji xen vào. Anh ấy cúi cúi xuống để xem khuôn mặt của Argen. Argen, người nhìn xuống con diều hâu, có vẻ buồn bã.

"Em có bị ốm không? Anh chỉ muốn thể hiện sức mạnh của Kiraya thôi. Chúng ta sẽ nhanh chóng xuống. Argen, em ổn chứ?"

Eiji đỡ lấy mông của Argen và ôm lấy anh ấy. Nếu là bình thường thì Argen đã đi chỗ khác từ lâu rồi. Anh ấy lặng lẽ nắm quần của Eiji và do dự không biết phải làm gì.

'Anh thấy lạ quá ! '

'Ý anh là bây giờ chỉ một mình cảm thấy nó?'

Tôi không biết anh ấy đang nói về cái gì.

"Em đã cảm thấy sao?"

"Không, em không bị ốm. Nhưng..."

Khuôn mặt đỏ bừng của anh ấy trông như đang mong đợi điều gì đó. Nó giống biểu cảm của một đứa trẻ con đang chờ đợi ông già Noel.

"Tim em đập nhanh quá."

Khi Argen ngẩng đầu lên gương mặt anh ấy bình tĩnh trở lại. Anh ấy nói bằng một giọng nói chắc nịch,

'Anh không thể diễn đạt nó bằng lời.'

Tôi lặng lẽ nhìn Argen, nhưng ai đó đã sải bước ra khỏi nơi có con diều hâu xanh đang trú ngụ. Một người đàn ông da xanh ngoài hai mươi tuổi vuốt tóc tôi và thở ra một hơi dài. Đuôi mắt hơi nhếch lên và cái miệng mím chặt, cơ thể được bao phủ bởi những cơ bắp rắn chắc, trông không giống những hiệp sĩ, nhưng nhìn anh ấy không hề yếu ớt. Người đàn ông đến gần tôi lần lượt nhìn Archen và tôi trong vòng tay Eiji.

"Kyr, tránh ra. Argen thật kỳ lạ. Gọi bác sĩ nha-"

"Không có gì lạ đâu."

Tôi không biết hộ vệ có thể biến thành con người, vì vậy tôi hoảng sợ và nắm chặt bàn tay.

"Nhìn tôi một chút."

Argen, người vẫn đang im lặng, trừng mắt đôi mắt nhỏ màu đỏ rực nhìn hộ vệ Kiraya.

Tôi lặng lẽ nhìn họ.

"Tại sao ngươi lại nói vậy?"

Tôi im lặng và Argen và Kiria chỉ nhìn nhau. Eiji cũng nói một câu và im lặng. Rất chậm, giống như một con rùa quay cổ, ánh mắt của người đàn ông hướng về phía tôi. Cái nhìn của anh ta thật đáng sợ. Anh ấy nhìn tôi từ trên xuống trong vòng tay của Eiji. Nó gióng như một bài kiểm tra vậy.

"Được rồi."

Anh ta nói.

"Rất khó để nhận ra sự khác biệt giữa hai người, từ đặc điểm cho đến sức mạnh phép thuật.

Anh ta châm một điếu thuốc và ngậm trong miệng. Tôi rụt đầu lại và Eiji nhíu mày, anh ấy rút điếu thuốc ra và vứt nó đi.

"Đừng hút bất cứ thứ gì như thế này trước mặt bọn trẻ."

"Vâng."

Đó là thái độ bình thường của Eiji với mọi người. Tất cả mọi người đều lo lắng hoặc sợ hãi, nhưng khi nhìn Kiraya, người đang ngẩn người, cảm thấy anh ấy có chút kính nể Eiji. Tôi tự hỏi liệu hộ vệ nào cũng như vậy sao? Tôi nhớ Argen từng nói là muốn có 'một người luôn yêu và đứng về phía chúng tôi vô điều kiện'.

"Hơn thế nữa, ngươi đang nói về cái gì vậy?"

Eiji nhíu lông mày. Anh ấy quay người lại và nói. Kiraya nhếch miệng và hơi nâng cằm lên.

"Chà"

"Nói nhanh lên."

"Chỉ là đứa em trai mà Ngài đang ôm thậm chí không biết nó đã đánh mất thứ gì."

Khi nhìn thấy một hộ vệ với mái tóc màu xanh lá cây và đôi mắt màu xanh lá cây, dường như có cái gì nảy ra trong đầu tôi. Tôi nhìn anh ấy.

"Nó có mùi của gió, nhưng các Ngài đang chặn chặt nó."

"Tại sao các Ngài nghĩ Hộ vệ là Hộ vệ?" ·

"Tôi không biết"

Mắt anh ta nheo lại. Đôi mắt của anh ta như một con thú dữ nhìn con mồi và tôi cảm giác anh ta có thể ăn thịt chúng tôi luôn.

"Tôi là hộ vệ bởi sự tồn tại của tôi để bảo vệ chủ nhân. Tôi có sức mạnh để bù đắp phần yếu nhất của chủ nhân."

"Điều đó có nghĩa là....Ý ngươi là chúng ta cũng có một hộ vệ?"

Người duy nhất sẽ ở bên cạnh, dù cho mọi người có quay lưng lại vớii ngươi. Tim tôi đập mạnh.

"Nếu Ngài là một phần của Hoàng gia, Ngài sẽ được sinh ra với họ. Nếu Ngài có tóc vàng, nghĩa là ngài cũng có họ vệ."

Có vẻ như Argen có điều gì đó muốn nói.

"Vậy ...! Hộ vệ của chúng ta là ai?"

Khi Kiraya vừa chuyển đổi hình dạng từ một con diều thành một người đàn ông, anh ta làm một khuôn mặt buồn ngủ và vuốt tóc mái của mình. Sắc mặt Eiji khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt đó của anh ấy.

" Trả lời chính xác. Nếu ngươi nói dối, ngươi sẽ chết."

"Vâng, vâng, nếu chủ nhân ra lệnh như vậy, tôi sẽ làm điều đó."

Lắc lắc cổ tay, anh ta đặt tay lên eo mình. Sự cao quý không rõ trong cách cư xử đó giống với Eiji.

"Từ khi sinh ra, những hộ vệ của Hoàng tộc có sứ mệnh bảo vệ chủ nhân, luôn bên cạnh họ suốt cả cuộc đời và không bao giờ phản bội chủ nhân."

" Chúng ta biết."

"Ngài có biết Hoàng gia đã trải qua cuộc sống như thế nào không? Họ là những con người đứng trên đỉnh kim tự tháp của địa vị. Hộ vệ ở đó để là thực hiện mong muốn và bảo vệ họ."

"......"

" Khát vọng của họ là sức mạnh. Đó là nguyện vọng có thể thực hiện được, bởi vì Hoàng tộc không thiếu sức mạnh từ khi sinh ra. Đó là nguyện vọng mà chỉ những người biết mùi vị của sức mạnh mới có được."

"Nói cách khác, nếu Eiji phủ nhận hoặc quay nghi ngờ sức mạnh của mình, sự tồn tại của tôi sẽ bị từ, tôi muốn xuất hiện trước mặt chủ nhân, nhưng tôi không thể làm như vậy."

Thật khó hiểu, tôi vừa nghe vừa suy nghĩ.

" Để tôi cho các Ngài một gợi ý,"

Kiraya nói một cách miễn cưỡng. Tuy nhiên, đó là thông tin quan trọng đối với tôi và Argen

" Anh ta có mùi của gió."