Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------
Thật là khó.
"Em nên cẩn thận."
"Không sao đâu, em nhớ rồi nên lần sau sẽ không mắc lỗi nữa."
"Em phải đợi trà nguội một chút, nếu không em sẽ bị quở trách."
Tôi bắt chước Archen, người đã nói ra những lời chí lí đến không ngờ.
"Bọn trẻ bị sao vậy? Muốn uống thế nào thì cứ uống đi. Argen,em có muốn ăn bánh pudding không?"
"Có ạ"
Argen trả lời nhanh chóng. Thường thì anh ấy sẽ giả bộ suy nghĩ một lúc, nhưng lần này anh ấy trả lời ngay lập tức. Có vẻ như anh ấy rất thích bánh pudding.
"Anh hiểu những lời Ishina nói lúc trước rồi "
"Anh nói về điều gì ? "
Chúng tôi vẫn nhớ Ishina đã nói là phải đặc biệt cẩn thận với Eiji. Hồi đó tôi không biết tại sao, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi. Eiji sử dụng rất tốt địa vị và vị trí của mình. Anh ấy giống như một con thú hung dữ đang nhe hành răng sắc nhọn và đáng sợ về phía giáo viên lễ nghi số 3.
"Ngươi có vấn đề gì về việc ta tặng đồ ăn vặt cho những đứa em dễ thương của ta không?"
"K...Không phải đâu Điện hạ."
Giáo viên lễ nghi số 3 sợ run lên, khuôn mặt tái nhợt. Người hầu mang bánh pudding đến và đưa cho tôi và Archen mỗi người một chiếc thìa ăn. Eiji đêm khuôn mặt xấu xa và nham hiểm của mình lại gần giáo viên nghi thức số 3, nhưng anh ấy dừng lại và quay đầu nhìn chúng tôi. Sau đó anh ấy ho khụ một tiếng và giả vờ là một người nghiêm túc
"Sẽ không sao nếu các em có quên những gì vừa học. Các em không cần phải học bất cứ thứ gì néu các em không muốn. Nếu có ai đó mà các em không thích, các em có thể nói với các anh. Các em hiểu rồi chứ?"
Argen, người đang đợi bánh puđing, gật đầu.
" Nào, bây giờ chúng ta ăn pudding thôi. Nhưng nhớ sau khi ăn, các em phải đanh răng, nhớ chưa"
" Vâng ạ."
Xin lỗi giáo viên nghi thức số 3. Hoàng đế chỉ cho chúng tôi ăn nhẹ một lần trng ngày nên tôi không thể bỏ bữa ăn này được. Một chiếc bánh pudding phủ đầy hoa quả đầy màu sắc đến tay tôi. Argen không thích đồ ngọt cho lắm, nhưng khi nói đến bánh pudding trái cây, cây ấy rất nhiệt tình. Anh ấy có khẩu vị gần giống tôi, vì vậy tôi rất vui khi đổi một nửa chiếc bánh pudding với Argen. Thực ra, tôi khá bị ám ảnh về đồ ngọt, bởi vì khi ở lâu đài Derolina, tôi chưa bao giờ được an những món ngon như thế này.
Tôi nhận bánh pudding an toàn, nhưng Archen thì không. Cánh tay Eiji rất dài và Argen thì đang cố gắng lấy ly bánh pudding từ tay anh ấy.
"Anh sẽ đút em ăn."
" K....Không cần đâu."
Tôi hiểu cảm giác xấu hổ đó. Tuy nhiên, khi nhìn vào khuôn mặt như thể đó là điều ước duy nhất cả đời của Eiji, tôi nghĩ mình khong thẻ từ chối được. Đúng như dự đoán, cái miệng của Argen mở ra và miếng pudding màu cam nằm trong miệng của anh ấy.Tôi ghét ăn như vậy.Nhân lúc Argen chưa ăn xong, tôi háo hức cầm thìa cà phê trên tay và ăn bánh pudding trước lúc tôi trở thành mục tiêu. Pudding rưới sữa và siro caramel ngọt ngào tan chảy trong miệng của tôi.
"Các em có muốn ăn thêm không?"
Sau khi ăn hết các ly bánh pudding, Eiji nhìn hai chúng tôi một lần nữa và thể hiện một vẻ mặt tự hào mà không hề hay biết.
"Vâng?"
"Thật không?"
Anh ấy đã tạo ra những cám dỗ mà những đứa trẻ không thể dễ dàng cưỡng lại. Tôi và Argen quá coi thường sức chống cự của trẻ con. Đôi mắt Eiji sáng rực. Hoàng đế không cho chúng tôi ăn thêm, nhưng đó là một cái cớ cho tôi và Archen rằng 'Tam hoàng tử cho phép ăn'. Tóm lại, chúng tôi không biết gì hết và chúng tôi cũng không sai vì chúng đôi chỉ ăn những thứ được cho ăn. Argen liếc nhìn tôi và chúng tôi đưa ra một quyết định. Chúng tôi sẽ lạnh lùng đáp lại, như thể chúng tôi không quan tâm đến chúng.
"Em muốn ăn nó....!"
"Em....Em cũng muốn ăn...!"
Tôi nghĩ về chiếc bánh pudding,tôi mỉm cười và nói rằng tôi sẽ ăn chiếc bánh pudding với nụ cười rạng rỡ. Khi tôi nghe Argen nói muốn ăn thêm một chiếc bánh chanh tươi, tôi siết chặt bàn tay.Bây giờ vị trí của chúng tôi đã đủ để đưa ra ý kiến này cho hoàng tử. Lần tới, tôi nghĩ mình nên nói về những gì mình muốn ăn, nhưng Eiji dừng lại.
'......'
'Tại sao?'
' Anh không biết.'
'Em cũng không biết.'
Trong lúc chúng tôi bối rối nhìn anh ấy, Eiji mở rộng vòng tay và ôm hai chúng tôi.
"Ừ ừ! Hãy nói cho anh biết những gì các em muốn ăn !! Hwise, để trống lịch trình hôm nay của các em ấy,còn lại để ta nói chuyện riêng với cha."
Sau đó, anh ấy nhanh chóng gọi cho hiệp sĩ hộ tống của mình và bảo tôi phải xóa hết lịch trình.Khi được yêu cầu như vậy, tôi cảm thấy rất vui, giống như lúc mang đồ ăn nhẹ lên vậy . Lúc đầu. tôi thích học, nhưng những ngày này tôi cảm thấy hơi chán. ....... Eiji ôm chúng tôi và xoay tròn khắp nơi
"Argen muốn một chiéc bánh chanh. Vậy Arien muốn ăn gì? "
"Hm....."
Tôi đảo mắt và suy nghĩ câu trả lời. Nếu hỏi về món mà tôi muốn ăn bây giờ, tôi muốn món thịt hầm béo ngậy.Thịt thật mọng và ngon ! Nhưng tôi nghĩ nó không phù hợp với thực đơn tráng miệng.
"Hm......,"
Tôi đang nghĩ đến việc yêu cầu bánh pudding, nhưng vì tôi đã ăn nó trước đó nên tôi lắc đầu. Tôi muốn chọn một cái khác. Tôi ghét bánh hạnh nhân và bánh quy meringue vì chúng tôi ăn thường xuyên, và bánh ngọt bị loại trừ vì tôi có thể ănbánh ngọt chung với Argen. Bánh mì được nhúng trong súp trong bữa sáng thường được ăn kèm nên cũng bị loại bỏ. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi nói.
"Em muốn ăn thứ mà anh Eiji yêu thích!"
Eiji đánh rơi chiếc muỗng sứ trong tay và sau đó anh ấy nhặt nó lên.Tôi cảm thấy xấu hổ vì những lời vừa nói. Vì anh ấy đã cho chúng tôi thêm một bữa ăn nhẹ, nên tôi gọi anh ấy là anh trai, mặc dù tôi chưa bao giờ gọi Argen như vậy. Đột nhiên, đôi má của tôi bị nắm chặt. Eiji mở to mắt và đem khuôn mặt sát gần tôi, như thể anh ấy muốn nghe rõ những điều tôi vừa nói có phải là sự thật không. Anh ấy cẩn thận đặt tôi ngồi trên ghế sofa. Ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái, tôi nói chuyện với Archen, người vẫn đang trong vòng tay của Eiji.
' Đó là lời cảm ơn vì bữa ăn nhẹ'
Argen không bác bỏ nó.
Món ăn nhẹ yêu thích của Eiji là Chôclate Pungdew.
Tôi nghĩ rằng tôi và Argen có khẩu vị giống nhau, nhưng có vẻ như không phải. Tôi vừa phát hiện thực ra tôi không thích đồ ngọt cho lắm. Mọi người không biết Argentina thích đồ ngọt vì anh ấy chưa bao giờ được ăn bất kỳ món ăn ngọt nào. Chúng tôi chỉ ăn trái cây và thức ăn thừa do Rurahel để lại, nên lựa chọn của chúng tôi luôn bị giới hạn. Chúng tôi đang dần nhận biết khẩu vị của mình bằng cách nếm thức ăn này hoặc thức ăn kia.
"Em no rồi?"
Argen ăn bánh một mình và tôi thì háo hức ăn nước xốt phù hợp với khẩu vị của mình. Thật khó để nhúng trái cây vào nưỡ sô cô la bằng nĩa vì tay của tôi khá ngắn. Thật xấu hổ khi làm đổ sô cô la. Ăn được một lúc thì hết giờ ăn nhẹ, Eji khéo léo ra lệnh nguòi hầu dọn dẹp mọi thứ xung quanh rồi nói sẽ đưa chúng tôi đi chơi. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, nhưng trong khi chúng tôi ăn nhẹ, tôi đã lấy một chiếc áo khoác từ phòng thay đồ.
Rõ ràng đây là một phần của căn phòng của Hoàng đế, nhưng dường như nó trở thành phòng của chúng tôi. Trong phòng thay đồ đầy ắp quần áo của ông ấy, hàng chục bộ quần áo và giày dép của chúng tôi chất thành đống mỗi ngày, càng không cần nói đến phụ kiện. Nhìn xung quanh, có phòng chơi của chúng tôi ngay cạnh phòng ngủ, và phía bên kia có một nhà kính không có các loại hoa tôi dị ứng. Ngoài điều đó ra, có rất nhiều thứ được chuẩn bị cho chúng tôi trong căn phòng này.
"Nào, bây giờ đi thôi."
Eiji, người chọn áo khoác ngoài cho chúng tôi trong phfng thay đồ của Hoàng đế, mặc chúng cho chúng tôi. Sau khi mặc xong bộ quần áo bông xù như kẹo bông, tôi bị anh ấy ôm đi ra ngoài. Ra ngoài chơi trong trong khi đáng lẽ ra phải học khong tệ chút nào, vì vậy tôi bám lấy anh ấy và nhìn Argen. Argen cũng nhìn ra ngoài cửa sổ vì anh ấy cũng cảm thấy nó không tệ.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Các em rất tò mò?"
Eiji nhún vai khi chúng tôi gật đầu, vẫy cổ lên xuống. Tôi và Argen, người đã tựa vào vai anh ấy rất tò mò. Khuôn mặt anh ấy cứ phập phồng, và anh ấy thì thầm, như thể Eiji không muốn ai nghe thấy.
"Chúng ta sẽ đến chỗ anh Alec."
Tôi đang băn khoăn nên không nghe thấy những người hầu và hiệp sĩ đang xếp hàng. Lâu đài của Nhị hoàng tử? Tôi nghiêng đầu nhìn nhũng người hầu, nhưng Eiji bắt đầu sải bước và nhìn lại. Anh ấy nheo mắt lại, như thể đang đo xem mình còn cách bao xa với những người hầu, rồi nhảy xuống cửa sổ đang mở gần nhất, ôm chặt lấy tôi và Argen.
"......??!"
"......."
Tôi kinh ngạc đến mức gần như không thể chịu đựng phát ra tiếng hét, và Argen áp trán vào vai Eiji. Làn gió mát rượi quấn lấy tôi. Đợi một lúc lâu cũng không thấy đau, tôi mới chậm rãi mở mắt ra. Tôi đang rất lo lắng nên cơ thể tôi cứng lại.
"Argen, Arien."
Đứng bên cửa sổ, tôi có thể thấy những cô hầu gái và hiệp sĩ đang bồn chồn, đồng thời, một thứ gì đó màu xanh lá nổi bật lướt qua trước mắt tôi.
Khoảnh khắc tôi nhìn xuống trong khi bị anh ấy giữ chặt, tôi không thể nói gì khác và bắt đầu nấc sau khi thở vào. Một thứ gì đó màu xanh lục dưới chân Eiji. Dần dần rời xa lâu đài của Hoàng đế, Argen cũng muộn màng ngẩng đầu lên và bày tỏ sự ngạc nhiên giôdng tôi trong im lặng.
"Hộ vệ của anh, Kiraya."