Chương 40: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

---------------------------------------------------------------------------------

Môi Jason khẽ mấp máy khi nhìn cảnh tượng này.

"Chủ nhân của tôi ...... Chủ nhân của tôi đã bị bỏ rơi từ khi sinh ra, vì vậy việc họ không biết là điều đương nhiên."

"...... Ha."

"Liệu Ngài có dễ dàng mở lòng mình, ngay cả với người bảo vệ, một nửa tâm hồn của Ngài?"

"Vì vậy, ta sẽ cố gắng. Bao nhiêu lần ta quay đi và giả vờ như không biết ......Thì bây giờ ta cảm thấy hối hận và ăn năn bấy nhiêu lần ....... "

"...... Chủ nhân của tôi quá nhạy cảm. Tôi không nghĩ họ sẽ mở lòng với những người đã quay lưng lại với họ..... "

"Ta sẽ cố gắng để chúng có thể cởi mở hơn một chút. Nhưng, ta vẫn còn... ..Còn một chặng đường dài phía trước. "

"...... Đúng vậy, vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Cảm giác khi nhìn thấy chủ nhân của tôi, những người không biết sự tồn tại của tôi vì họ chưa tìm được tự do thích hợp... ..Ngài có biết không? "

Jason siết chặt bàn tay của mình.

"Vì vậy, đừng làm tổn thương họ một lần nữa khi họ bắt đầu mở lòng."

"......."

"Hãy mang lại hạnh phúc và niềm vui cho họ. Đủ để mở trái tim họ hoàn toàn ...... Vì vậy ...... Khi thời điểm đến... "

Giọng anh run run khi dứt lời. Không ai có thể biết được cảm xúc của hộ vệ, người không thể bảo vệ chủ nhân của mình. Luôn luôn ...... Họ luôn khao khát sự tự do. Jason không thể tiếp cận với cả hai, trừ khi tất cả mọi người trên thế giới biến mất và họ có quyền tự do khi ở lại một mình.

"Tôi cũng... .. Xiềng xích trên đôi chân này sẽ được giải phóng."

Chiếc gông cùm của Jason giống như tàn dư của nỗi đau mà Argen và Arien phải gánh chịu. Khi cùm được giải phóng....

"Và khi thời điểm đó đến, tôi sẽ có thể nhìn thấy họ cười rạng rỡ."

Anh tự hỏi liệu anh có thể nhìn thấy một nụ cười rạng rỡ mà anh chưa từng thấy trước đây hay không.


Trái cây mà tôi ăn như một bữa ăn nhẹ trước đó vẫn không tiêu hóa được. Eiji, người đang nằm trên thảm, nhìn lên chúng tôi khi tôi tiếp tục xoa xuống bụng. Cuối cùng, anh ấy đã gác lại toàn bộ lịch trình của mình và cứ như vậy trong suốt quá trình học của chúng tôi. Ánh mắt mãnh liệt khiến lưng tôi râm ran.

Bà Selenare, người dạy chúng tôi, dường như khá nhạy cảm. Chúng tôi là một phần của Hoàng gia, nhưng chỉ một số người nhìn nhận chúng tôi theo cách đó, trong khi những người khác thì không. Sự phân biệt đối xử thật tuyệt vời.

Hoàng gia. Cảm giác nhột nhạt đột ngột khiến vai tôi nảy lên.

'...... Loyd nói rằng chúng ta là hoàng gia, phải không?'

Tôi vô cùng kinh ngạc anh ấy gọi Argen và tôi là Hoàng tộc, vì vậy tôi khẩn trương hỏi một câu. Thay vì giải các câu đã viết, tôi nhìn Argen, người vẫn chưa tìm ra ý nghĩa đằng sau câu hỏi của tôi.

'Đúng.'

'......'

Trước câu trả lời ngắn gọn của Argen, tôi nghĩ rằng anh ấy không bao giờ nên làm công việc giảng dạy hay phục vụ. Anh ấy sẽ bị từ chối nếu anh ấy chọn một công việc phải giao tiếp với khách hàng.

'...... Tại sao lại như vậy?'

'Chà, chỉ vì.'

Đồng tử Argen nheo lại vì nó không giống như một câu hỏi. Tôi đổ mồ hôi sau lưng mà không rõ vì lý do gì trước đôi mắt mỏng dọc như mèo của anh ấy, mặc dù anh ấy không phải là một con mèo.

'...... Arien, em muốn ở lại đây.'

'...... Anh cũng như vậy.'

Argen không trả lời trong giây lát. Ngay sau đó, anh ấy trả lời bằng một giọng bình tĩnh.

'Ở đây ấm áp và đầy đủ, anh thích nơi mình ngủ. Cũng có người nói với chúng ta về thế giới mà chúng ta đang sống như thế nào. '

'.......'

"Chúng ta không bị đau và anh không thấy phiền vì nó."

Đó là một sự thật hiển tự nhiên, nhưng Argen luôn ghi nhớ những kí ức ở đây, dù nó được che giấu trong cơn tức giận. Tôi gật đầu đồng tình với anh.

'Nếu chúng ta quyết định ở lại đây ...... Hãy nói rằng em là một phần của Hoàng gia.'

'Tại sao?'

'Anh vẫn không thích Hoàng gia cho lắm, nhưng.... Bây giờ chúng ta đã quyết định ở lại đây, họ sẽ bảo vệ chúng ta dưới danh nghĩa Hoàng gia. '

Argen đặt một dấu chấm ở cuối nét chữ thanh lịch mà Hoàng đế khen ngợi. Khi tôi thấy anh ấy lật tờ giấy sang trang tiếp theo, tôi lập tức nghỉ giải lao.

'Argen... .Anh vẫn muốn ra ngoài?'

Tôi nhẹ nhàng đưa đầu bút lên miệng và đọc những nét chữ khó hiểu. Nó khó mặc dù tôi đã nhìn thấy nó vài lần, nhưng rất vui khi thử và hiểu nó.

'...... Thực ra, anh chỉ muốn rời đi khi chúng ta sống ở lâu đài Derolina.'

Tôi nhìn Argen. Tôi cố gắng nghe xem anh ấy muốn nói gì, nhưng Argen không nhìn về hướng này.

'Không có nơi nào kinh khủng như lâu đài Derolina.'

'...... Argen.'

'Anh nghĩ ở đây cũng sẽ kinh khủng như vậy.'

'...... ..'

'Nhưng anh biết là không.'

Chỉ những ai chưa từng có một mái ấm gia đình mới biết nó quý giá đến nhường nào.

'Chúng ta có thể sóng hạnh phúc từ bây giờ.'

Sting-

Lời nói của Argen khiến tôi phải bấu chặt tay, và cuối cùng, đầu bút sắc nhọn tạo nên một nét vẽ trên mặt giấy. Nhìn thấy lớp giấy mỏng rách kia, tôi nhất thời không nói được gì.

'Chúng ta xứng đáng được như vậy.'

'.......'

'Bởi vì anh nghĩ rằng ở đây không an toàn... .đó là lý do tại sao anh muốn ra ngoài. Chúng ta đang đối mặt với một vực thẳm mà không có ai ở bên, vì vậy đó là lý do tại sao anh muốn rời đi. '

Eiji, người đang nằm trên sàn, đứng dậy và tiến lại gần tôi. Anh ấy lấy cây bút từ tay tôi và hỏi có chuyện gì, nhưng giọng Argen vang lên trong đầu tôi.

'Nhưng nếu nơi này an toàn ...... chúng ta đừng cố nhảy xuống vực.'

Mấy ngày nay sau khi đọc rất nhiều sách, tôi đã biết chữ thành thạo... Nhưng tôi không thể nói được gì, vì vậy tôi cắn chặt môi và được Eiji ôm chặt. Chúng tôi chỉ kém anh ấy một hoặc hai tuổi, nhưng tôi ghen tị với anh ấy vì anh ấy có một cở thể ở tuổi dậy thì. Anh ấy sẽ sớm trông giống như một người đàn ông trưởng thành, nhưng chúng tôi thì vẫn rất nhỏ và trông vẫn như những đứa trẻ. Tay của tôi quá nhỏ để làm bất cứ điều gì và tôi có một đôi chân ngắn rất khó chạy.

'...... Chúng ta hãy tận hưởng thời gian này.'

Khi kết thúc những lời đó, tôi vòng tay qua cổ Eiji và vùi mặt vào.

Hãy chấp nhận bản thân mình, và tận hưởng, tôi đã rất vui mừng chỉ với từ đó. Dường như điều cấm kỵ đang bị áp chế bởi vũ lực đã được dỡ bỏ. Thực ra, tôi biết hướng nào là con đường dẫn đến hạnh phúc, nhưng niềm kiêu hãnh vô dụng của tôi đã níu chân tôi không cho nó đi. Tôi có thể hạnh phúc .......Hạnh phúc ......

"Arien, có chuyện gì vậy, hm?"

Có thể không như vậy với những người khác, nhưng tôi rất vui nếu Argen không bị thương. Tôi hạnh phúc khi tôi ăn no và ngủ trên chiếc giường ấm áp. Không bị tổn thương và có quá nhiều đồ chơi chất đống đến mức tôi không cảm thấy buồn chán, cũng đủ vui để vui rồi. Eiji lo lắng trước hành vi đột ngột của tôi và cố gắng xoa dịu tôi, nhưng tôi không nói lời nào ôm chặt lấy anh ấy và không buông tay trong một khoảng thời gian. Tôi đã tự hứa với bản thân là sẽ thực sự quên đi những ký ức về lâu đài Derolina và tiến về phía trước ......


Các giáo viên lần lượt đến và bài tập về nhà chồng chất lên nhau. Trong khi đó, Eiji ngồi ở căn phòng này với khuôn mặt tươi cười như thể anh ấy không có ý định rời khỏi chúng tôi. Anh ấy luôn ở trong căn phòng này và theo dõi chúng tôi, tôi tự hỏi liệu Hoàng đế có cho phép không. Nó căng thẳng đến mức tôi lo lắng rằng anh ấy có thể viết một nhật ký quan sát về tôi và Argen. Một người đàn ông mà chúng tôi đặt tên là giáo viên nghi thức số 3 đã chú ý đến Eiji và đưa ra một lời khuyên nhỏ.

"Điện hạ, nếu Ngài ở lại đây, Bệ hạ sẽ rất tức giận."

"Đừng lo lắng. Ta đã được cha cho phép. "

Tôi không nghĩ đó là sự thật... Tôi không chắc, nhưng Eiji nói với một sự tự tin tuyệt vời. Đúng hơn, tôi ngước mắt lên để xem lời nói của thầy giáo có xúc phạm đến anh ấy hay không.

"Ngươi đang cố gắng loại bỏ ta vì ngươi không thích ta ở đây?"

"Không, không phải ạ!"

Tôi không thể tin rằng thầy giáo dám động chạm đến Tam hoàng tử, Eiji, người mà những người khác đều tiếp xúc cẩn thận. Tôi muốn tán thưởng anh ấy vì lòng dũng cảm tuyệt vời dó.

Giáo viên nghi thức số 3 ngay lập tức ngậm miệng và toát mồ hôi lạnh trong khi Argen kinh ngạc nhìn tôi. Tôi cũng không giấu được sự ngạc nhiên. Tôi cho rằng anh ấy đến vì thích, nhưng tôi không ngờ rằng anh ấy được sự cho phép của Hoàng đế. Tôi không hiểu tại sao Hoàng đế lại cho phép anh ta nằm xuống và lăn lộn trong khi chúng tôi đang học.

May mắn thay, câu hỏi sớm được trả lời. Đó là nhờ hiệp sĩ hộ tống độc quyền của Eiji, nhỏ giọng hỏi anh.

"Bệ hạ đã cho phép Ngài sao?"

"Argen và Arien đang học hành chăm chỉ, nhưng chúng sẽ rất cô đơn nếu không có ai bên cạnh. Đó là những gì ta đã nói với cha và ông đã cho phép ta."

Tôi không biết có một câu chuyện như vậy. Nghe những lời nói khẳng định, hiệp sĩ hộ tống lùi lại và Argen nhẹ nhàng lắc đầu. Eiji nhận lấy chiếc khay mà người hầu gái mang theo và cẩn thận đặt tách trà nhỏ trước mặt chúng tôi. Mấy ngày này, có rất nhiều thứ hoàn hảo để chúng tôi sử dụng trong Hoàng cung. Ví dụ, bút, giày, cốc nước, đồ dùng và sách nhỏ hơn nhiều so với kích thước trung bình. Tất cả đều nằm gọn trong tay chúng tôi. Tôi cầm một tách trà nhỏ trong tay và xoay nó, sau đó hỏi.

'Hoàng đế cũng làm điều này cho chúng ta sao?'

'Chắc thế?'

Tôi xoa bề mặt bên ngoài của tách trà trong khi nghĩ rằng nó giống như đồ chơi cho trẻ con. Một giọt nước nhỏ lên đầu ngón tay và hương thơm thảo mộc phảng phất quanh mũi và xuống phổi. Người đàn ông mà chúng tôi đặt tên là giáo viên nghi thức số 3, bồn chồn khi thấy Argen uống trà.

"Hoàng tử Argen, uống như vậy là không đúng."

Giờ chúng tôi cũng đã thích nghi với danh hiệu 'hoàng tử Argen' ở mức độ nào đó. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn không thích ứng được với cách cư xử phức tạp của đế quốc. Đôi mắt của Eiji trở nên khắc nghiệt ngay khi giáo viên nghi thức số 3 nói chuyện với Argen, nhưng anh ta anh ta không nhận ra và vẫn bận rộn hướng dẫn Argen. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh Argen bị mắng, vì vậy tôi gõ chân xuống sàn và quay đầu lại. Thay vào đó, Eiji ngước mắt lên nhìn giáo viên trong khi nâng tách trà.

"Thông thường, cách uống trà lịch sự là để trà nguội ở một mức độ nhất định rồi nhấp một ngụm. Cầm nó lên như đồ uống là một hành động không nên làm vì nó có thể gây bỏng và trông không đẹp mắt ".

"Làm sao nam tước dám thảo luận về phẩm giá–"

"Ồ, ta hiểu rồi. Lần sau ta sẽ cẩn thận... .. "

Argen trả lời ngắn gọn như thể không có chuyện gì xảy ra, vì anh ấy sợ rằng Eiji sẽ mắng mỏ và trừng phạt một người đàn ông vô tội. Có lẽ chưa hài lòng với câu trả lời, giáo viên nghi thức số 3 liên tục di chuyển mông của mình lên xuống, nhưng cứng người và nuốt nước bọt khi nhìn thấy Eiji.