edit và beta : Phong Linh
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
" Anh không muốn trở về nếu các em cứ nhìn anh như vậy ......... Các em có thể chơi với anh trai một chút nữa được không? Hả ?? "
"......Không. Chúng em phải học."
Argen nói với anh ấy lịch trình sắp tới của chúng tôi, vì có vẻ như tôi có khả năng bị bầu không khí cuốn đi. Tôi háo hức gật đầu trước ý nghĩ tích cực trong đó.
"Argen, lại đây."
Eiji chỉ đơn giản là không nghe những lời bắt bẻ của Argen và vỗ nhẹ vào đầu gối còn lại của anh ấy. Tôi nhìn Argen và Eiji khi anh ấy cố gắng để Argen ngồi vào lòng mình.
'Anh không đến?'
'...... Anh không thích nó.'
'Tại sao?'
'...... Thật xấu hổ.'
Eiji đang dang rộng vòng tay chờ đợi, nhưng khi tôi hỏi liệu anh ấy có đến không, Argen trả lời trong im lặng. Eiji, người đã bị bỏ rơi không lý do, trông khá đáng thương, vì vậy tôi đã mở rộng vòng tay và ôm lấy cổ anh ấy. Tôi muốn nói rằng tôi cũng đang thay phần của Argen, nhưng Eiji đột nhiên bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Tôi chớp mắt trong khi đang lủng lẳng trên cổ anh ấy.
"Anh cũng không muốn xa Arien! Ồ, anh phải làm gì đây? !!? Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu thay đổi lịch trình. Em có muốn đi đâu đó vui vẻ với anh trai mình không? Họ nói những ngày này hoa đang nở ....... À, Arien bị dị ứng với phấn hoa. Chúng ta sẽ đến một nơi mà chúng ta có thể nhìn thấy các loài động vật? Argen, em thích nó, phải không?"
Eiji giữ tôi vững vàng, nhưng tôi không thể hiểu hết những lời anh ấy tuôn ra nhanh như tia chớp, nên trong đầu tôi hiện lên những dấu chấm hỏi. Loyd và Eiji đến phòng này là chuyện bình thường. Bất cứ khi nào đến giờ ăn nhẹ của chúng tôi, họ bước vào từng người một, ôm một thứ gì đó trong tay. Nhờ đó, phòng vui chơi do Hoàng đế xây dựng trở nên chật chội.
"Eiji, hiện tại bên ngoài rất lạnh. Đừng nghĩ đến việc đưa bọn trẻ đi xa ".
Loyd, người mang một thứ trông giống như một cái giỏ dã ngoại, ngồi đối diện với chúng tôi và ngăn Eiji lại. Sau đó, anh ấy ôm tôi, người đang được treo trong vòng tay của Eiji.
"Lần sau anh sẽ đưa em đi chơi khi mọi chuyện lắng xuống. Em không bị cảm lạnh chứ? "
Argen tò mò nhìn cái giỏ màu nâu trên bàn. Tôi cũng đưa mắt nhìn Argen.
"Ôi trời, em đang tự hỏi đây là cái gì à?"
Lưng tôi rung lên vì giọng điệu êm dịu được sử dụng cho trẻ em, nhưng tôi vẫn lặng lẽ ôm anh. Tôi thích khi anh ấy ôm tôi trong tay và trao cho tôi thứ này thứ kia. Loyd có nhiều em trai, nhưng tôi là em gái đầu tiên của anh ấy nên anh ấy luôn chăm sóc này nọ cho tôi. Tất nhiên, Argen cũng được chăm sóc. Nhưng Argen dường như không thích sự ưu ái này.
"Argen, mở miệng ra."
Anh khẽ mở giỏ. Argen và tôi đảo mắt tự hỏi nó là gì vì chúng tôi không thể nhìn thấy bên trong. Có lẽ bởi vì Loyd, Thái tử và Eiji, Tam hoàng tử đều mặc những bộ đồ sặc sỡ và lấp lánh, cảm giác thật kỳ lạ khi thấy họ mỉm cười trước mặt chúng tôi như thế này. Chính xác mà nói, có một sự khác biệt lớn khi họ đối xử với cấp dưới và khi họ đối xử với chúng tôi, vì vậy tôi cảm thấy hơi nhột.
"Đó là một loại trái cây chỉ đến từ điền trang của Bá tước Mosiebena. Trái của Chúa nổi tiếng vì chỉ có một cây duy nhất, cứ sau 50 năm lại sinh một trái ".
"...... .. ??"
"Nó sẽ tăng cường hệ thống miễn dịch của cơ thể các em."
Một quả trái cây với lớp vỏ mỏng màu đỏ lăn ra. Lloyd đưa trái cây cho cô hầu gái và khi cô hầu gái nhận được trái cây màu đỏ, cô ấy ngạc nhiên đến mức ngón tay run rẩy.
"Nó đáng giá cả một gia tài vì nó chỉ đơm hoa kết trái một lần sau mỗi 50 năm. Nhưng nó vô cùng hiệu quả, vậy nen nó được gọi là Trái của Chúa ".
Anh vừa giao một thứ gì đó trông rất quý giá cho người giúp việc của anh và để nó lăn trên bàn? Khi Lloyd thả lỏng tay, tôi bước xuống và ngồi cạnh Argen. Tất nhiên, khi tôi xuống, Argen nghiễm nhiên trở thành mục tiêu tiếp theo và ngồi lên đùi Lloyd, nhưng anh ấy không có vẻ gì là không thích. Tôi thích ở trong vòng tay của anh ấy vì tôi có thể cảm nhận được hơi ấm và dường như Argen cũng rất thích sự ấm áp đó.
"Thái tử điện hạ, thần đã chuẩn bị xong rồi ạ"
"Ừ, đặt nó ở đây."
Những miếng trái cây màu đỏ và có chút hấp dẫn khi được bày ra đĩa. Trong khi tôi đang ngồi đó và băn khoăn không biết có nên ăn món này hay không, Eiji, người đã ăn xong món sherbet mà tôi đang ăn, mở to mắt.
"Là nó sao? Thậm chí một người lính đã chết vì cố ăn cắp nó ...... "
"....... !?"
"........"
Argen lặng lẽ nghiêng người về phía Lloyd và tôi giật mình rụt cổ lại. Nó quý đến vậy sao?
"Họ nói rằng nó giúp cho cơ thể khỏe mạnh. Eiji, em không cần phải ăn nó, đúng không? "
"Tất nhiên!"
"Vậy thì Argen, Arien, hãy ăn cái này."
Từ những gì tôi nghe được, nó rất quý giá. Những người giúp việc cũng không ngừng liếc nhìn trái cây.
"Cha đã mang nó đến cho các em."
"Nhưng....."
Lloyd đặt trái cây đỏ vào miệng tôi như thể anh ấy đang đợi tôi mở miệng.
"Nó không ngon sao?"
Nhưng nó quý giá như vậy, bất cẩn.......
"Ngon phải không?"
Khi tôi cảm thấy nước trái cây chảy trên môi và trở nên bình tĩnh, anh ấy đẩy nĩa ra xa hơn một chút và đưa trái cây vào miệng tôi.
'Nó ngon......'
'...... Cứ 50 năm một lần, một người lính đã chết vì nó ......... Em không thể làm gì ngay cả khi nó không ngon.'
Tất nhiên, Argen không thể thoát khỏi Lloyd. Anh ấy phải cắn trái đỏ trong miệng và nhai.
"Nhưng theo anh biết, trước khi ăn món này, họ sẽ cầu nguyện trong đền thờ, lau bằng nước thánh, và sau đó thầy tế lễ thượng phẩm sẽ cắt trái cây."
"Quả là quý biết bao. Ôi trời, Argen. Em không nên làm rớt khi đang ăn ".
Loyd lấy khăn tay ra và lau nước trái cây chảy xuống cằm Argen. Sau đó tôi phát hiện ra... .. Trái cây của Chúa mà Thái tử mang đến và cho chúng tôi ăn từ đâu, thực sự là ...... Quả thật là trái cây của Chúa. Người ta nói rằng rồng cũng thèm muốn trái cây và nó đã từng là nguyên nhân gây ra chiến tranh ...... Trái cây của Chúa... ..
Trời vừa rạng sáng. Hoàng đế, người đang ngủ trên giường, đứng dậy khi cảm thấy có sự hiện diện trong phòng ngủ của mình. Anh liếc nhìn ra cửa sổ với đôi mắt xanh lục và vuốt tóc mái khi thấy một người đàn ông tóc đỏ đang ngồi trên cửa sổ. Anh ta đang mặc một bộ đồng phục chỉnh tề và đi giày, nhưng anh ta không tạo ra bất kỳ tiếng động nào khi bước tới. Đó là nhờ tấm thảm trải sàn cho những đứa trẻ dễ bị ngã.
"Jason."
"...... Đã lâu không gặp, Bệ hạ."
Hoàng đế liếc nhìn về phía sau khi thấy con sói trông khỏe mạnh hơn lần trước. Anh ta dậy cẩn thận để không đánh thức những đứa trẻ, những đứa trẻ không nhận thức được sự hiện diện và vẫn đang ngủ.
"Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ xuất hiện trong một thời gian ....... Chuyện gì thế này? "
Anh cầm ly rượu trên bàn lên, đưa lên miệng, sau đó nghiêng đầu. Ngay cả với câu hỏi đó, Jason vẫn tiếp tục nhìn Argen và Arien, những người nằm sau hoàng đế, trong một lúc mà không nói một lời. Khi không có dấu hiệu của câu trả lời, cuối cùng anh ta quyết định thay đổi câu hỏi. Nhưng, ngay lúc anh định thay đổi nó, môi Jason mấp máy.
"...... Xiềng xích đã được giải phóng ở một mức độ nào đó."
".......?"
"......."
Cuối cùng anh ta thay đổi câu hỏi khi thấy Jason lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Chiếc cốc được phù phép bởi ma thuật làm mát, nên nước vẫn lạnh khi chảy xuống cổ họng.
"Khi nào ngươi có thể lộ diện? Khi chúng cần sự bảo vệ, chẳng phải ngươi, hộ vệ , đứng về phía chúng sao? "
Điểm đó đủ để thu hút sự chú ý của Jason khỏi hai người đang say ngủ.
"......Ý tôi là. Tôi đã xem mọi thứ. Nhưng vì cớ gì mà tôi lại ngốc nghếch nhìn chủ nhân của mình bị thương... ..Ngài có biết không? "
Hoàng đế đặt cốc nước xuống với một cái nhấp và Jason, người đi ngang qua ông, từ từ hạ rèm giường xuống. Trong chốc lát, anh như loay hoay với tấm rèm vài lần, rồi đặt phép cách âm lên tấm vải mỏng để không cho tiếng động phát ra.
"Có một điều mà Bệ hạ không biết. Hộ vệ sinh ra từ sự yêu thương. "
Jason nhếch khóe môi cay đắng. Hoàng đế vừa nhăn trán vừa dùng sức cho tay đang cầm cốc nước.
"Kể từ khi sinh ra, các Hoàng tử luôn đạt được thứ mình thích và muốn."
Jason, người đang giữ nhẹ tấm rèm, từ từ đưa tay ra và cố gắng chạm vào Argen, nhưng ngay lúc đó các đầu ngón tay của anh vỡ vụn. Vừa bỏ tay ra là trở về trạng thái ban đầu, nhưng Hoàng đế không khỏi nhăn trán vì cảnh tượng vừa chứng kiến.
"Chân tôi luôn bị cùm."
"......."
"Tôi cố gắng tiếp cận họ mỗi khi cùm được giải phóng, nhưng họ vẫn ở quá xa."
"...... Ngươi muốn nói cái gì vậy?"
Anh không muốn quay lại. Jason, người biết rõ tính cách của Hoàng đế, cụp mắt xuống.
"Chủ nhân của ta ...... .. Có vẻ như Ngài nghĩ rằng việc xoa dịu trái tim của họ thật dễ dàng, thật là tức giận."
"...... .."
"Những họ vệ đã luôn ở bên cạnh chủ nhân của họ ngay từ khi họ được sinh ra, nhưng không có cách nào mà những đứa trẻ bị bỏ rơi ngay từ khi mới sinh ra, không có cơ hội nhận ra rằng chúng là một phần của Hoàng tộc, có thể mang tôi ra ngoài."
"Jason."
"Giống như con rắn lục của Ngài là người bảo vệ sự sống, tôi bảo vệ sự tự do. "
Khuôn mặt của Hoàng đế méo mó không thể tả. Khuôn mặt của anh ta biến dạng nghiêm trọng đến mức khiến anh ta tự hỏi liệu anh ta có phải là Hoàng đế của Đế chế Yuriana, người luôn bình tĩnh ngay cả trên chiến trường hay không.
"Tôi có thể bước ra thế giới với tư cách là hộ vệ khi họ có thời gian để thư giãn trong tâm hồn. Nhưng nó vẫn vậy. Tôi vẫn chưa được tự do ...... Tôi luôn bị cùm chân, nên tôi không thể chăm sóc họ, tôi không thể bảo vệ họ, và tôi thậm chí không thể gần gũi và chia sẻ nỗi đau của họ ".
Khuôn mặt của Jason nhăn lại một cách đau đớn.
"Tôi chỉ có thể lộ diện khi bọn trẻ đã đủ lớn để tự lo cho bản thân ......"
"......."
"Hộ vệ được sinh ra và dành cho Hoàng gia như một điều tự nhiên."
Tiếng động ở trên giường. Khi Hoàng đế quay lại, anh có thể nhìn thấy tấm chăn phồng lên thành hai đoàn nho nhỏ qua tấm rèm mờ.