edit và beta : Phong Linh
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Argen kết thúc xung đột nội tâm và di chuyển cơ thể của mình. Khi tôi đến gần bên Lloyd bằng cách bò, Anh ấy im lặng cúi đầu một lúc. Không giống như Argen, người không ổn định về mặt cảm xúc, tôi sống lý trí hơn. Tôi đã hạ quyết tâm trong khi Argen im lặng cúi đầu trong vài phút. Thật kỳ lạ khi Lloyd giữ nguyên vị trí của mình một thời gian mà không nói một lời nào.
"Cảm ơn em."
"......... Anh đã gọi."
"........."
Tôi liếc xéo vì cái thái độ cứng rắn của Argen và bảo anh ấy bình tĩnh. Argen luôn trở nên nhạy cảm hơn bình thường bất cứ khi nàocúng tôi và Hoàng gia ngồi lại để nói về điều gì đó. Nó nghiêm trọng đến mức tôi còn cảm thấy nó. Argen thường không biểu lộ cảm xúc của mình và xây bức tường nhằm che giấu cảm xúc. Kiếp trước anh ấy cũng như vậy, nhưng hiện tại do bị tổn thương đã lâu, bức tường cảm xúc của anh ấy càng cao hơn.
"Chỉ là, sẽ tốt hơn nếu chúng ta ngồi nói chuyện gần nhau hơn."
"......Bởi vì điều đó?"
"Và, anh nghĩ em sẽ lắng nghe nhiều hơn khi ta giao tiếp bằng mắt như thế này."
Argen nao núng trước những lời nói của Lloyd và tôi phải mím môi khi biết rằng những lời đó là sự thật. Tôi không phải là một diễn giả hùng hồn nên tâm trí tôi quay cuồng để tìm câu trả lời cho những gì anh ấy nói.
"Có phải vậy không, Arien, Argen."
"........Đúng."
"...... .."
Lloyd bật cười. Khuôn mặt vô cảm khi chúng tôi gặp anh ấy lần đầu tiên chẳng thấy đâu cả. Anh ta nghiêng đầu và hơi nhếch lên khóe miệng, giống như Hoàng đế.
"Anh là gia đình của các em."
"...... .Em không muốn nghe những lời như vậy."
"......."
"Anh biết, anh xin lỗi khi nói rằng anh là gia đình ...... Anh đã quay đi và giả vờ như không biết."
"Mặc dù anh cũng biết những gì chúng tôi đang trải qua, nhưng anh đã giả vờ rằng anh không biết?"
Argen tiếp tục nói trong khi tôi chỉ lắng nghe. Tôi không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện sẽ làm tổn thương tôi. Tôi đã có rất nhiều vết thương mà tôi không có đủ không gian để chứa chúng thêm nữa.
"...... .Không, anh không biết. Anh không biết các em luôn sống đau đớn như vậy ".
"......."
"......."
"Anh đã nghe điều gì đó tương tự từ cha. Mặc dù anh trông như thế này, nhưng anh là Thái tử. "
Lloyd giữ Argen và hơi nhấc bổng anh lên. Argen, người quá bất ngờ để trả lời, ngồi trên đùi của Lloyd.
"Nhưng là, anh cũng không biết quá sâu ...... Kỳ thật, trước khi 'bộc phát' của các em ...... Các em nhất định sẽ chết."
Argen hít vào và nắm lấy cổ áo Lloyd. Mắt tôi run lên vì ngạc nhiên trước nói đột ngột.
"Các em vẫn còn là trẻ con ...... Anh chưa muốn kể cho các em nghe câu chuyện này bởi vì các em còn quá nhỏ, nhưng sự thật các em là Hoàng tộc sẽ không thay đổi. Các em sẽ hiểu một chút, một ngày nào đó. "
"......Ý anh là như thế nào?"
"......."
Tôi hơi không nói nên lời và môi tôi run lên. Lloyd dùng tay kia vuốt tóc tôi. Cảm giác không tệ như tôi nghĩ.
"Mẹ các em ......... Trước tiên, anh có thể giải thích về Lulahel được không?"
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe câu chuyện của Lulahel. ...... Mặc dù chúng tôi chỉ sống với nhau 5 năm, nhưng có những câu chuyện mà chúng tôi chưa bao giờ biết về nó trước đây.
"Lurahel là một Hebi. Hebi ban đầu chỉ sống trong rùng, vì vậy họ thiếu hòa nhập. ... .. Những đứa trẻ sinh ra từ sự kết hợp của hai loài khác nhau sẽ chết trong vòng chưa đầy năm năm. "
"...... Cái quái gì vậy"
"Không đời nào."
Vì anh nghĩ chúng tôi là trẻ con nên anh nói vòng vo để chúng tôi không quá sốc, nhưng tôi hiểu tất cả.
"Cuối cùng thì các em cũng là nạn nhân của sự ích kỷ của con người, nhưng ...... Cha cũng là một trong những nạn nhân theo một cách nào đó"
Tôi đã thử gọi Argen trong suy nghĩ, nhưng không có câu trả lời. Tôi cảm thấy bụng đau sau một thời gian khá dài.
"... ..Vậy... .. Tại sao chúng em còn sống?"
Argen hỏi trong khi nhẹ nhàng ấn xuống bụng tôi. Dù đã hơn 5 tuổi, nhưng nghe thấy tiếng vẫn còn sống, tự nhiên vai tôi cứng đờ.
"Có lẽ là do dòng máu Hoàng tộc chảy mạnh hơn. Hoàng gia là hậu duệ loài người duy nhất mà Chúa yêu thương. Thông thường, những đứa trẻ sinh ra từ các chủng tộc khác nhau đều chết vì mất một tính trạng do huyết thống không tương đồng, cơ thể suy kiệt dần rồi chết ".
"......Con chúng emi thi sao?"
"Dòng máu Hoàng tộc cũng có khả năng thanh tẩy mọi thứ ...... Có lẽ đó là lý do. Vì các em đã bộc phát, em không phải lo lắng về điều đó. "
"......."
"Thực tế, Alec và anh biết các em tồn tại, nhưng bọn anh không quan tâm. Anh đã nghĩ các bạn là những đứa trẻ mà anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa ".
Đầu óc tôi dần trở nên rõ ràng khi tôi lắng nghe những lời thốt ra từ miệng anh ấy. Anh ấy đang kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện mà tôi và Argen không biết. Tuy nhiên, nhiều dữ kiện dường như đã bị lược bỏ. Những sự thật như chúng ta là loại sinh vật nào, và tại sao Lloyd, người có vẻ rất thân thiện, lại luôn quay lưng lại với chúng ta ...... Những điều nhỏ nhặt này.
"Ah ...... Eiji thực sự không biết gì cả, hãy tin anh. Em ấy luôn làm ầm bên tai anh vì những đứa em của bọn anh rất dễ thương. "
Anh cười chua chát.
"......Anh rất tiếc."
"...... Hự."
"Anh thực sự xin lỗi."
"...... Tại sao ...... Tại sao anh lại nói xin lỗi?"
"Chỉ là ....... Có vẻ như cha không thể lắng nghe những lời than phiền của các em. Tôi biết các em tồn tại, nhưng anh tránh mặt ...... Tất cả những điều đó ...... Vì Mọi thứ. "
Tôi nghĩ Lloyd, người đang đứng trước tôi, thật tuyệt vời. Chúng tôi là anh em ruột, là những đứa con ngoài giá thú và những người chỉ nên bị coi thường. Tôi nắm chặt tay mình trước sự tận tâm sâu sắc của anh ấy, đến mức anh ấy còn muốn chăm sóc những đứa em cùng cha khác mẹ của mình như thế này. Móng tay của tôi để lại dấu vết trên làn da trần của tôi.
"Chỉ một chút nữa thôi ...... Để đến gần các em hơn."
"...... Hự."
"Anh đã mất năm năm cuộc đời của các em rồi ...... Anh ước mình có thể chăm sóc cho các em."
"Nhưng....."
"Các em vẫn còn nhỏ. Các em chỉ có thể dựa vào anh. Anh nghe nói các em đang ở độ tuổi mà không ai có thể trách em vì sự ngốc nghếch. Nếu em nói với anhtất cả những gì em muốn, anh có thể chuẩn bị cho các em. Anh sẽ cho các em ăn nhiều như các em chưa từng ăn bao giờ. "
Những lời của Lloyd cứ thấm sâu vào cơ thể tôi. Tôi nhìn Argen nao núng và ôm anh lặng lẽ.
"Vì vậy, đừng lo sợ."
Tôi cảm thấy rất buồn khi nhìn Argen cúi đầu. Nửa kia của tôi, với những vết thương sâu như của tôi, luôn thở nhẹ nhàng như thế này và không khóc một mình.
"Ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh. Dù các em có làm gì đi nữa, các em vẫn có cha và anh ".
Argen im lặng một lúc lâu. Tôi là người hiểu Argen nhất, và không giống như tôi, anh ấy không bao giờ trút bỏ cảm xúc đau khổ của mình.
"......Thật sự ?"
Hiếm khi Argen mất lời khi nói chuyện. Tôi ôm anh từ phía sau và im lặng. Tôi biết sự ấm áp này sẽ giúp ích được bao nhiêu, vì vậy... .. Argen khẽ mấp máy môi và tôi có thể cảm thấy đầu môi anh ấy run lên, không giống như giọng nói trong trẻo của anh ấy.
"...... Em có thể dựa vào... ..anh không?"
Lloyd ôm mặt Argen và hơi nâng lên. Tôi tò mò không biết Argen có biểu hiện gì, nhưng tôi không muốn xem.
"Nếu em làm vậy ...... Anh nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc."
Từ đằng kia, Eiji đang từ từ đến trong khi vẫy những con búp bê mèo và thỏ. Chuyện xảy ra đã lâu rồi nhưng Eiji vẫn luôn như vậy. Tôi quay đầu lại nhìn Eiji đang lén lút tiến lại gần. Lloyd nói Eiji không biết gì về chúng tôi. Anh ấy không tốt với tôi và Argen vì thương hại, anh ấy đối xử với chúng tôi bằng thiện chí. Có lẽ đó là lý do tại sao, khi Eiji làm gián đoạn giờ ăn nhẹ của chúng tôi... Cảm giác không tệ lắm.
"Cái này dành cho Argen, và cái này là dành cho Arien."
Trong khi ăn vặt với bánh quy và nước ngọt, tôi nhận lấy con búp bê từ Eiji, người tự do đột nhập vào phòng.
"Cha đã làm nó cho các em."
Các đường khâu đều được khâu khéo léo, chất liệu vải mềm mại, thậm chí còn có cảm giác mềm mại giống như những con búp bê trên giường của Hoàng đế. Không nhận ra, tôi cứ ấn xuống giữa bụng con búp bê mèo.
"Hoàng đế bệ hạ?"
"Đúng vậy, khi anh đến gặp cha, ông ấy nói rằng ông ấy nghe nói những món đồ chơi này nổi tiếng khắp cả nước. Anh nghĩ ông ấy đã yêu cầu làm riêng. Mà này, các em còn bao lâu nữa mới ngừng gọi cha là Bệ hạ? "
Hoàng đế nghĩ đến chúng ta khi mua cái này.....
Eiji tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi và nhẹ nhàng vuốt tóc cho tôi. Cái chạm của anh ấy không tệ lắm, nên tôi ngồi im.
"Em để tóc dài hơn, phải không? Sẽ rất đẹp khi em đi dự tiệc hay gì đó ".
"Nó hơi xoăn."
"Nó cũng rất đẹp! Tóc của Argen cũng hơi xoăn một chút ".
Eiji đáp lại bằng cách nhìn vào tôi và mái tóc hơi xoăn của Argen. Con búp bê có cảm giác thạt dễ chịu khi chạm vào, vì vậy tôi dùng ngón tay ấn vào nó trong khi gật đầu.
"Đúng rồi. Em thích vì nó khá đẹp ".
"Không phải sao? Arien của chúng ta có mái tóc đẹp nhất. "
"...... .Không phải nó đẹp hơn nếu nó không xoăn sao?"
Eiji, người rất giỏi nói chuyện, nhấc chiếc thìa anh ấy đang cầm và cho miếng sherbet vào miệng tôi. Khi hương vị ngọt ngào lan tỏa, toàn thân tôi cảm thấy sảng khoái.
"Điều đó không phải là sự thật! Arien của chúng ta rất xinh ".
Tôi cảm thấy Argen đang nhìn chằm chằm vào tôi từ phía sau, tự hỏi tôi đang làm gì. Tôi cảm thấy xấu hổ và nghĩ rằng tôi quá trẻ con, nhưng Eiji đáp lại một cách mạnh mẽ, nói rằng điều đó thật tốt. Trong khi anh ấy nói với chúng tôi rằng Lloyd sẽ sớm tới đây, tôi nhìn chằm chằm vào Eiji, người có vẻ ở tuỏi dậ thì, không phù hợp với tuổi thực của anh ấy.
Tôi nhìn vẻ mặt ngây thơ của anh ấy trong khi tự hỏi liệu nó có thay đổi khi cậu ấy bộc phát ra không, nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu ấy đột ngột dang vòng tay và ôm chặt lấy tôi xem có gì hay ho.