Chương 37: Cuộc sống mới của cặp song sinh

edit và beta : Phong Linh

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lulahel giật mình và do dự, nhưng ngay sau đó cô ta mở miệng và nói.

" Đây là con của Ngài! Con của Bệ hạ! "

"Ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến điều đó?"

"Đừng có lố bịch !!"

"Ngươi nghĩ ngươi có thể mở miệng và đòi hỏi bất cứ điều gì chỉ vì ta đối xử tốt với ngươi, Hebi cuối cùng."

"Nhưng.....!"

Anh cảm thấy mình nói hơi dài nên lại nâng ly rượu lên, trầm mặc nói.

" Ngươi không xứng đáng được sống."

Cô ta đã quá coi thường Hoàng đế - người đã bước lên ngai vàng với đôi chân đẫm máu. Cô ta nhận ra sự thật đó muộn màng. Lulahel loạng choạng. Cuộc sống cô ta không phải là một vấn đề lớn. Nếu dám mắng Hoàng đế thì đã bị trừng phạt bằng cái chết rồi, nhưng cô ta tức giận vì không biết sự thật này.

"Nếu Ngài đối xử với một Hebi như thế này, khu rừng sẽ rất tức giận!"

"Những lời như vậy không có tác dụng với Hoàng gia."

Khi anh ta gọi một hiệp sĩ đứng đằng sau bằng cách ngẩng đầu lên.

"Nếu Ngài giết tôi, Ngài cũng sẽ chết!"

Như thể bị dồn vào đường cùng, cô ta ôm lấy bụng và nhếch môi cười ngọt ngào. Những lời kinh khủng bật ra qua đôi môi méo mó đó.

"Ngài nghĩ những người đã giết Hebi sẽ ổn? Đừng chọc tôi cười. Hebi là loài hoa đẹp nhưng có độc. Chúng ta có thể kết nối trái tim của mình với người khác chỉ một lần trong đời. Nó chính là lời nguyền."

"...."

"Nếu Ngài giết tôi, Ngài sẽ chết với tôi. Ngài không trốn thoát đâu. "

Những tấm rèm tung bay trong gió. Cơn gió thổi lướt qua khi anh nhìn Lulahel dùng ngón tay vạch dọc môi cô.

"Làm sao ta có thể tin được điều đó?"

"Nếu Ngài không tin, hãy giết tôi. Ngài cứ thử đi! "

Cuối cùng cô ta nở nụ cười rạng rỡ như thể đã tìm ra lối thoát và lùi lại vài bước. Tiếng giày bước vào sàn có thể được nghe thấy lặp đi lặp lại.

"Hebi có độc! Bọn họ cả đời chỉ có thể giết một người hai tay của chính mình, thậm chí là Hoàng đế! "

"........."

"Đừng lo lắng quá. Hoàng đế sẽ không sao trừ khi ngươi giết ta hoặc sai người ám sát ta ".

"......Ngươi muốn gì?"

Những lời nói ra thật lạnh lùng. Trước giọng nói lạnh lùng đó, Lulahel mỉm cười.

"Ngài bị nguyền rủa. Ngài phải giúp đỡ tôi một cách vô điều kiện."

"Bởi vì cuộc sống của ta đang bị đe dọa?"

"...... nếu ta giết ngươi, ta cũng sẽ chết. Lựa chọn đó chỉ là phương án cuối cùng ".

"...... .."

Anh lặng lẽ gõ lên bề mặt của ly rượu mà anh đã đặt xuống. Anh nhìn Lulahel.

"Ngươi muốn gì?"

"...... Ngôi vị Hoàng hậu ~!"

"Không."

"Cuộc sống của Ngài phụ thuộc vào tôi!"

"Điều đó là không thể."

Anh thà truyền ngôi cho con trai đầu lòng của mình và chết. Chiếc ghế đó thuộc về người bạn đời của anh, người đã qua đời. Đó là nơi được bảo vệ bởi con rắn lục, một "hộ vệ" cũng đã chết.

"......Tại sao?"

"Nếu muốn thứ khác, ta sẽ cho ngươi."

Anh không cần phải giết Lulahel bằng chính tay mình. Khi anh đang suy nghĩ về việc đi theo hướng có thể khiến cô lấy mạng mình, anh nhìn thấy chiếc bụng tròn trịa và anh nghiêng đầu. Nếu nó thực sự là con của anh ấy, điều nầy khá là khó chịu.

Khi ánh mắt anh chạm đến bụng cô, Lulahel cuối cùng cũng loạng choạng và chỉ tay.

"Nó là con của Ngài! Làm thế nào mà Ngài có thể nhìn nó với đôi mắt đó?! "

Đến lượt anh phải cau mày trước những gì cô ta muốn ở anh. Với một nụ cười lạnh lùng, anh dần dần thu lại sát khí tỏa ra từ cơ thể của mình..

"Được thôi! Tôi không cần ghế Hoàng hậu! Nhưng đứa con trong bụng thuộc về tôi.! Cho dù là ngươi, ngươi cũng phải nghe theo yêu cầu của ta đối với những đứa trẻ này! "

"Được."

"Đưa tôi lâu đài Derolina! Hãy biến nó hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của tôi, để không ai có thể vào được trừ khi được sự cho phép của tôi! "

"Được."

Người muốn có chiếc ghế Hoàng hậu không phải là người bình thường, cô ta chỉ yêu cầu Lâu đài Derolina. Cô ta dường như có ý đồ khác, nhưng anh không từ chối yêu cầu của cô ta.

"... .. Sau này đừng hối hận!"

Thật không may, anh sẽ không. Sau đó, anh nghe rằng Lulahel đã cố gắng chiếm lấy ngai vàng bằng cách sử dụng những đứa trẻ sơ sinh của cô ta. Đó là tin tức mà anh biết được sau đó, nhưng thời điểm khi cặp song sinh được sinh ra, cô ta đã mất tất cả khả năng của Hebi.

Nếu anh biết sự thật đó sớm hơn một chút... ..Thực tế, anh không có ý tìm hiểu. Liệu anh ấy có tình cảm gì với những đứa trẻ sở hữu dòng máu lai? Bất chấp tất cả những điều đó, anh vẫn nhớ ngày anh mang Argen và Arien theo sau khi Lulahel chết. Những đứa trẻ 5 tuổi với thân hình nhỏ bé như vậy trông vô cùng kinh hãi và không biết nói rõ trong một thời gian dài. Nếu anh để ý đến những đứa trẻ sớm hơn mọt chút.......

"Buồn cười làm sao."

Chúng không giống như các Hoàng tử khác, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương những đứa trẻ còn nhỏ đến mức không có chỗ để chạm vào. Có biết bao nhiêu vết thương khắc trên cơ thể bé nhỏ ấy. Bây giờ, anh không thể nói bất cứ điều gì với những đứa trẻ muốn anh đến và bảo vệ chúng, nhưng chúng bị phớt lờ vì chúng là con ngoài giá thú. Khi nghĩ đến nỗi đau mà những đứa trẻ phải gánh chịu từ trước đến nay, lòng anh đau nhói.

Anh từ từ mở mắt trong khi cơ thể anh đang dựa vào ghế. Đôi mắt xanh long lanh trong đêm tối trầm xuống. Trên giường trước mặt có hai đứa trẻ không giấu nổi vết thương chỉ biết bỏ chạy. Anh ấy không có ý định muốn được tha thứ. Tuy nhiên, ít nhất với tư cách là một người cha, anh ấy muốn cho con mình chỉ biết đến những điều tốt đẹp, chỉ cảm nhận những điều tốt đẹp và chỉ nhìn thấy những điều tốt đẹp, để chúng không bị tổn thương thêm nữa.


Đó là một bầu không khí yên tĩnh. Sau cuộc chiến căng thẳng với Hoàng đế và các Hoàng tử, trái tim tôi đau nhói và tôi càng cảm thấy chán nản hơn.

"Em ổn chứ? Arien. "

"...... Em muốn hỏi anh điều đó."

Giọng Argen phá vỡ sự im lặng khi anh nhẹ nhàng kéo tấm chăn đang quấn chặt lấy tôi xuống. Khi anh ấy hỏi tôi liệu tôi có ổn không, mặc dù anh ấy không sao, nhưng trái tim tôi vẵn đau nhói. Tôi nhìn lên Argen trong khi anh ấy đang nhìn xuống tôi, và ngay sau đó tôi cắn môi và hỏi. Tôi dụi mắt bằng mu bàn tay vài lần đề phòng mặt tôi đỏ bừng vì khóc lúc nãy.

"Anh thực sự ổn chứ?"

"Anh ổn."

"Vậy thì em cũng ổn."

Tôi cố gắng không nói dối, nhưng tôi không thể làm được. Anh ấy cũng đang nói dối. Tôi không ổn chút nào. Argen cũng vậy. Tôi chỉ biết rằng Hoàng đế sẽ không đánh tôi. Nhưng nỗi sợ hãi in sâu trên cơ thể khiến tôi thu mình lại và tự mình cảm thấy sợ hãi.

"Nhưng tại sao anh lại làm điều đó?"

Để thay đổi chủ đề trò chuyện, tôi kéo chăn và ngã xuống đầu gối Argen.

"......Gì?"

"Tại sao anh lại chống lại Hoàng đế?"

Đáp lại, Argen cau mày với tôi và đặt đầu tôi xuống khỏi đầu gối.

"Em sẽ không nói bất cứ điều gì với anh, phải không?"

Tôi chỉ dụi mặt vào tấm chăn mềm mại. Tôi đập trán vào chăn một chút và lẩm bẩm để không ai khác có thể nghe thấy.

"Em ghét Hoàng gia."

"...... Nhưng chúng ta cũng là hoàng gia."

Tôi ném chiếc gối đang ôm trên tay trước những lời nói của Argen và nhìn chằm chằm vào anh ấy.

"Em đang đùa. Hoàng tộc ...... Ta ghét bọn họ, phải không."

"Mỗi khi ông ta cưỡng ép điều gì đó, thì không. "

Tôi cảm thấy hơi buồn vì dường như tôi là người duy nhất cảm thấy như vậy. Argen rất bình tĩnh, nhưng ngay lúc đó, anh ấy đè chiếc gối lên đầu tôi. Mặt tôi đột nhiên đập vào tấm chăn và tôi cố kéo mình ra, Argen đáp lại trong khi nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của tôi.

"Ông ấy không quan tâm đến ý kiến ​​của chúng ta."

"......"

"Tại sao họ cứ hỏi về những điều trong quá khứ? Họ không biết em và anh sẽ khó chịu? "

Argen nói ra sự thật và tôi lắc đầu trước những lời buồn bã đó. Không có gì sai với những lời nói đó.

"Ông ấy liên tục hỏi. Tại sao ông ta hỏi về nó? Ông ấy luôn hỏi chúng ta mặc dù chúng ta đã cố quên. "

Argen luôn nói ra tất cả những điều tôi muốn nói. Về những vấn đề như thế này, nhiệm vụ của tôi là im lặng lắng nghe. Tôi ngồi xuống bên cạnh Argen, nhẹ nhàng dựa lưng vào tường. Tôi nghiêng đầu sang một bên và giao tiếp bằng mắt.

'Nhưng ...... Ông ấy đẹp hơn chúng ta tưởng rất nhiều.'

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của Argen khi anh ấy lặng lẽ thì thầm những lời đó.

'Đúng rồi.'

" Ông ấy cho chúng ta những món ăn ngon ".

"Ông ấy không bạo lực."

"Ông ấy không bỏ đói chúng ta."

"Ông ấy không bắt chúng ta học."

"Ông ấy không tức giận."

"...... Đúng hơn, những sai lầm của chúng ta được bỏ qua."

"Ông ấy cho chúng ta búp bê và đồ chơi."

"Ông ấy cho chúng ta một chỗ để ngủ."

"......"

"......."

Tôi bình tĩnh ngậm miệng lại. Trong khi tôi đang cố gắng nhìn ra xa, cánh cửa cách giường từ từ mở ra. Argen hướng mắt về tiếng động nhỏ. Tôi có thể nhìn thấy một bóng đen lớn đang từ từ tiến lại qua tấm màn nửa trong suốt.

'.....Đó là ai?'

'Hoàng đế?'

Vì đây là phòng của ông ấy, ta nghĩ Hoàng đế vào cũng không có gì lạ, bức màn từ từ vén lên. Tôi không biết đó có phải là một điều tốt hay không, nhưng ...... Đó là Thái tử, Lloyd. Anh chớp chớp mắt nhìn hai chúng tôi đang bám vào tường, sau đó từ từ ngồi xuống.

'....... ???'

'Tại sao anh ấy lại ngồi ở đây?'

Argen kinh ngạc lẩm bẩm trong khi đầu tôi ngập tràn câu hỏi. Lloyd có một biểu hiện khó xử.

"Đến đây."

"... .."

"......"

Anh ta nói. Kết quả là Argen thả lỏng cơ thể cứng ngắc và mặt nhăn nhó.

"Vâng, thưa Điện hạ...!"

"À, đó là... .Em có thể qua đây không?"

Argen nâng nửa người lên gần như cùng lúc khi Lloyd sửa lời. Tôi nắm cổ tay Argen để trấn an anh, nhưng mắt Lloyd đảo qua.

"...... Đó không phải là một mệnh lệnh."

"......"

"......"

"Anh không ra lệnh cho gia đình mình."

"......"

"......"

"Vậy anh sẽ hỏi các em. Các em có thể đến và nói chuyện với anh không? "