edit và beta : Phong Linh
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hoàng đế nhìn xuống Argen, nhưng Argen kiên quyết nói những gì mình muốn nói. Anh ấy bày tỏ cảm xúc của mình, sau đó ngồi co ro một cách đáng thương. Nửa kia của tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ khiến người khác hiểu lầm về anh ấy. Họ nói rằng anh ấy một người mạnh mẽ. Anh trai sinh đôi của tôi, người có nhiều vết thương như tôi, rất mạnh mẽ. Nhưng vết thương hằn rất sâu.......Đến mức không ai có thể hiểu được ...... Chỉ có tôi mới biết được tình cảm giấu trong sâu thẳm của Argen.
"Tôi đã luôn rất đói và bị bỏ đói trong nhiều ngày ....... Là vì Bẹ hạ mà Lulahel luôn đánh chúng tôi ...... "
Tôi ghét những cảm giác khiến tôi vừa vui vừa buồn. Thật kỳ lạ khi ông ấy vẫn tiếp tục chăm sóc chúng tôi. Tôi không ngừng tìm kiếm hơi ấm đó. Tôi không muốn thoát ra khỏi không gian ấm cúng đó, nó giống như ánh áng trong đem tối. Tôi được ăn no và có thể ngủ ở một nơi ấm áp. Nhưng tôi cũng muốn thoát khỏi không gian khiến chúng tôi đau đớn này. Tôi nói rằng tôi đã cảnh giác, nhưng trái tim tôi cứ rung động khi ông ấy mỉm cười với chúng tôi. Tôi không cần được ôm trong tay anh ấy. Tôi muốn nói điều đó, nhưng trái tim tôi ại dao động. Tôi chưa bao giờ được chạm vào bất cứ ai. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp trước đây, vì vậy .......
Tôi biết nỗi đau của cái đói và tôi biết cái lạnh kinh hoàng như thế nào. Đó là lý do tại sao tôi biết sự ưu ái của ai đó đáng giá như thế nào ....... Tôi nói rằng tôi ghét nó, nhưng tôi không cưỡng lại nó. Tuy nhiên... ..Không ai có quyền nói bất cứ điều gì với tôi và Argen nếu không trải qua những gì chúng tôi đã trải qua. Nếu tôi thực sự ghét Hoàng gia, tôi chắc chắn sẽ cố gắng trốn thoát thay vì chỉ nói rằng tôi muốn rời đi. Vậy mà ...... Bằng chính hai chân của mình, tôi đã nhảy xuống hố sâu đau đớn. Không chỉ tôi, mà còn cả nửa kia của tôi. Àm gì có kẻ nào nhận được hơi ấm sau những đêm tối lạnh lẽo lại muốn quay về chứ. Ha ...... Hơi thở của tôi trở nên phập phồng. Khi nhìn thấy Argen, tôi lấy cả hai tay che mắt và khóc.
"Ư... .. Hức... .. Lần nào cũng vậy, họ nói rằng Bệ hạ ghét bỏ chúng tôi và bỏ chúng tôi ở đó. Chúng tôi không làm gì sai cả ".
"Ta chưa từng......."
"Nếu là những lời nói dối, vậy tại sao Ngài không đến? Chỉ sau khi Lulahel chết... Ngài mới đến với chúng tôi và.... "
"Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ chết vào ngày hôm đó ......."
Tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chết. Họ không biết chúng tôi cảm thấy kinh hãi như thế nào khi nghĩ sẽ chết dưới bàn tay của cha mình, người mà chúng tôi nhìn thấy lần đầu tiên vào ngày hôm đó.
"Mỗi khi những người hầu nhìn thấy chúng tôi, họ luôn nói với chúng tôi rằng Bệ hạ rất ghét tôi và Arien. Đó là lý do tại sao Ngài để chúng tôi ở đó, và bây giờ ......... ngay bây giờ ....... "
Vết thương của Argen và vết thương của tôi, Họ không thể chữa lành nó. Chúng tôi vẫn bị mắc kẹt trong một hố sâu và đau đớn.
"Ta không.... tôi chưa bao giờ ghét các con. "
"Vậy thì tại sao... .."
"Tại sao Ngài lại bỏ chúng tôi như vậy?"
"......"
Trong khi Hoàng đế không thể mấp máy môi để trả lời cho chúng tôi, Argen nắm lấy tay tôi và cuối cùng bước vào phòng ngủ. Tôi nghe thấy một chuyển động ngập ngừng từ phía sau, nhưng vì chút do dự đó mà tôi nhận ra vị trí của chúng tôi một lần nữa. Thực ra, khi tôi nói vậy, tôi đã ngu ngốc hy vọng rằng anh ấy sẽ chấp nhận chúng tôi, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi lên giường và đắp chăn cho mình. Tôi úp mặt vào gối và hạ rèm xuống mặc dù đó không phải là giường của chúng tôi.
Cô ta không có gì đáng để nhớ, dù là khuôn mặt hay tuổi tác.....
"Tôi ...... Tôi ...... Tôi là Hebi cuối cùng còn lại."
Có lẽ là do là những gì cô ta nói. Khá xứng đáng bỏ ra chút thời gian của Hoàng đế vì những lời nói của cô ta
"... .Hebi ....... Linh hồn của rừng?"
"Đúng rồi! Một Hebi! Một linh hồn của rừng, người nhận được phước lành của rồng! "
. Cũng giống như Hoàng gia được Chúa yêu thương, có một loài trong tự nhiên được rừng yêu quý Một chủng tộc được các thần tiên yêu thích, những người bảo vệ khu rừng. Họ sinh ra từ rừng và sống dưới sức mạnh của thiên nhiên. Nhưng chủng tộc Hebi không còn tồn tại.
"...... Ngươi khẳng định rằng mình là Hebi, một chủng tộc đã tuyệt chủng 500 năm trước."
"Đó là 500 năm trước! Tôi là người duy nhất sống sót! "
Cô ta xinh đẹp, nhưng cô ta không khác gì một con người vừa đến tuổi trưởng thành. Hebi là một sản phẩm của rừng. Một loài có khả năng chữa bệnh và đôi mắt giống như dải Ngân hà trên bầu trời đêm. Chúng đã từng bị bắt bởi những người thợ săn, những người chỉ thu thập đôi mắt của chúng, trước khi tuyệt chủng. Tuy nhiên, các thợ săn đã không biết sự thật quan trọng. Đôi mắt của Hebi không còn giá trị sau một hoặc hai năm sau khi nó bị lấy khỏi cơ thể họ. Vào thời điểm những người thợ săn phát hiện ra và cố gắng bắt sống Hebi, chúng đã bị xóa sổ bởi sự tàn sát bừa bãi.
Cô ta khẳng định mình là người Hebi. Cách thuận tiện nhất để chứng minh điều đó là sự thật là để cô ta chứng minh khả năng chữa bệnh của mình. Đó là một khả năng chữa bệnh cấp cao mà ngay cả các pháp sư cũng khó sử dụng và một khả năng chỉ có các linh mục mới có. Đó là một khả năng rất dễ dàng để Hebi sử dụng vì họ chỉ nhìn bằng mắt một vài lần. Cô ta là Hebi duy nhất còn lại trên thế giới.
"Cho tôi một lâu đài."
Chỉ có một lý do duy nhất khiến anh ta trao lâu đài cho Hebi tên là Lulahel. Hebi duy nhất còn lại trên thế giới, là giá trị sử dụng của cô ta. Vì cô ta là Hebi duy nhất còn lại nên có thể sử dụng cô ta theo nhiều cách.
"...... Tôi là người Hebi. Tôi chắc rằng tôi có giá trị để giúp Hệ hạ ... ..! "
Anh biến cô thành con gái nuôi của một nam tước, người mà không ai quan tâm, và gửi cô ta đến lâu đài Derolina bỏ hoang. Anh ta đang chuẩn bị từng bước với ý định một ngày nào đó sẽ sử dụng Lulahel, một Hebi. Vào thời gian đó, giá trị của một Hebi, người có khả năng chữa bệnh, rất cao, vì vậy cô ấy xứng đáng với sự kỳ vọng . Tất nhiên, kỳ vọng đó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
"Tôi có con của Ngài. Xin hãy phong tôi làm hoàng hậu ".
Anh đang đối xử đặc biệt với cô ấy. Mọi người đều biết cô đã được đối xử tốt như thế nào chỉ sau cuộc gặp riêng với Hoàng đế. Anh không nghĩ rằng cô ta đã nhầm lẫn về cách đối xử đặc biệt này một cách ngu ngốc. Anh ta chưa bao giờ có một người phụ nữ bên cạnh mình, vì vậy anh ta chuyển sự chú ý của mình sang cô ấy, người đang nói ngớ ngẩn. Thật không may, cô ta đã chọn nhầm đối thủ. Anh đưa tách trà ra khỏi miệng trong khi không chú ý đến những điều vô nghĩa không đáng có. Rõ ràng là cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô làm Hoàng tộc khó chịu. Lurahel lắc vai cô khi anh nhấc bút lên để xử lý tài liệu trong khi để cô đi chỉ một lần này.
"Ngài có biết tôi là ai?! Tôi là Hebi cuối cùng! "
Cuối cùng anh cũng cau mày trước những gì mình nghe được. Anh không thể tin được Hebi duy nhất còn lại trên thế giới, người thậm chí không thể sinh sản, đang hét vào mặt Hoàng đế. Người hầu gái đang rót trà trở nên trắng bệch và người trợ giúp đang sắp xếp tài liệu nhìn Lulahel kinh ngạc.
"Ta biết."
"Vì vậy ...... Thần không thiếu sự sủng ái của bệ hạ !! "
"Ta không ngu ngốc đến mức đặt một người phụ nữ ngu xuẩn bảo rằng dang mang thai đứa con của ta lên làm Hoàng hậu."
Anh từ từ gõ ngón tay lên mặt bàn. Anh muốn giết cô ta ngay lập tức, nhưng nực cười thay, khả năng chữa bệnh của cô ta lại có ảnh hưởng rất lớn. Khả năng hồi máu bằng cách nhìn, điều này có giá trị hơn hàng trăm linh mục mới trong chiến trường.
"...... Đó là sự thật, tôi có con của Ngài...!"
"Thật nực cười."
Cô ta dường như không biết tại sao Hoàng tộc lại là Hoàng tộc. Cô ta đang đánh giá thấp người mạnh nhất trong chuỗi thức ăn, nơi mà các quý tộc thậm chí không thể tiếp cận được.
"Ngươi không cần giọng nói cho khả năng chữa bệnh. Vậy nên nếu ngươi con nói những điều ngu xuẩn như vậy một lần nữa, ta sẽ cắt đửt day thanh quản của ngươi ".
Lulahel bị sốc trước dedọa đó. Chẳng mấy chốc, cô ta nghiến chặt răng và run rẩy. Hồi lâu cô ta cũng không đáp lại được, sau đó, cô ta chỉ tay và hét lên.
"Lần tới! Hẹn gặp lại Ngài sau!"
Anh khó có thể chịu đựng được việc không giết cô sau khi cô ta dám nói những điều như vậy với Hoàng gia. Như vậy là đã đủ thương xót rồi. Nếu cô ta có vấn đề về tâm thần, anh sẽ trói cô ta lại và nếu miệng cô ấy quá rảnh rỗi, anh sẽ khiến cô ta không thể nói được. Thật nực cười, giá trị duy nhất của cô ta là đôi mắt.
Nhưng một vấn đề nảy sinh vào khoảng nửa năm sau khi cô ta rời cung điện. Nửa năm đó có chiến tranh nên anh rời đi một thời gian. Đó không phải là một cuộc chiến lớn nên anh không mang Lulahel theo vì sẽ không có bất kỳ nạn nhân nào. Khi anh quay lại nửa năm sau, thật nực cười khi Lulahel đến gặp anh ta với cái bụng lớn. Anh vừa kết thúc cuộc chiến mà không có một giây phút nghỉ ngơi.
"Nó là con của Bệ hạ."
"Tai đã nói với ngưi rằng ta chưa bao giờ ngủ với ngươi."
Anh không biết đứa trẻ đó là của ai, nhưng anh nghĩ về việc gọi một linh mục và tìm ra người cha ruột đó là ai. Đó là một kết luận đúng bởi vì anh ấy nghĩ sẽ tốt nếu sử dụng chúng sau khi tiết lộ sự hiện diện của chúng. Trong khi Anh đang suy nghĩ về điều đó, Lulahel liếm môi.
"Máu ...... .. Hebi chỉ có thể thụ thai bằng máu của người kia."
Cuối lời nói của cô, Anh nhìn nụ cười méo mó của Lulahel khi cô từ từ đến gần anh, thay vì uống cạn ly rượu.
"Vào ngày đầu tiên, Ngài đã tự làm mình bị thương để chứng minh rằng tôi là Hebi."
Anh cắt lòng bàn tay mình bằng dao găm vì cô ta có khả năng chữa lành. Có phải lúc đó....?
"Nếu Ngài không thể tin được, hãy nhìn đứa bé khi nó được sinh ra! Nó sẽ có tóc vàng! "
Lulahel ngả người ra sau với một nụ cười dễ chịu. Anh không nghĩ rằng phán đoán của mình là sai, nhưng có vẻ như sử dụng và cho cô ta một lâu đài là một lựa chọn tồi.
"Tại sao ngươi tiếp tục nói dối?"
"Hahahaha !! Nó không phải là một lời nói dối. Thực lực của Hebi và Hoàng tộc không hợp nhau nên rất khó thụ thai, nhưng cuối cùng, đứa trẻ sẽ được sinh ra với sức mạnh của bản thân và sức mạnh của Hoàng tộc. Tất cả mọi thứ của Hoàng gia là của Hebi! "
Vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta thay đổi một cách kỳ quái và đáng kinh tởm. Anh bình tĩnh nhìn.
"Mặc dù đứa trẻ có thể yếu vì những khả năng đó là sức mạnh trái ngược nhau !! Đứa trẻ trong bụng tôi sẽ có tóc vàng, sẽ có 'hộ vệ', sẽ có thể 'bộc phát', và nó sẽ có thể sử dụng khả năng chữa bệnh, đó là khả năng duy nhất chỉ có ở Hebi. "
Anh bình tĩnh nghe tiếng cười kỳ quái trước mặt và nhìn chằm chằm vào Rurahel.
"Nếu lời nói của ngươi là sự thật..."
"Nếu điều đó là sự thật!?"
Anh ta nhìn người phụ nữ đang sưng húp trong sự chờ đợi khi kết thúc lời nói của mình.
"Ta sẽ giết ngươi."