edit và beta : Phong Linh
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong khi tinh tế xoa mái tóc vàng dài của tôi, Hoàng đế dường như đang nhìn thứ gì đó và mở miệng.
"Ai đã gỡ thảm?"
"... ..Trưởng hầu chỉ thị ......"
"Thật nực cười. Sa thải hắn trước– "
Khi tôi chạm mắt với hoàng đế, nỗi buồn của tôi dường như tăng lên gấp bội. Hoàng đế mở miệng muốn nói gì đó, nhưng ông để ý đến tâm trạng của ta, liền vội vàng ngậm miệng lại. Sau đó, người hầu gái run rẩy trả lời Hoàng đế bị bắt điArgen nhìn lên trán tôi. Nó có màu đỏ, nhưng không có vết thương hay vết máu. Tôi không nghĩ rằng nó sẽ bầm tím nhiều như vậy. Mặc dù đó là sàn đá cẩm thạch. Tôi cũng là một phần Hoàng gia và có một số kẻ thù, như Lulahel.
'Điều này không là gì so với những gì Lulahel đã làm.'
Tôi không khỏi đau lòng trước những gì Argen nói.
'Em đã bị đập đầu vào tường và không thể đứng dậy cả ngày.'
'Lúc đó em cũng không nói rằng mình bị thương.'
Thực ra lúc đó nỗi cô đơn còn lớn hơn cả nỗi đau. Mặt khác, tôi cảm thấy may mắn khi còn sống. Tôi chỉ bị ngã và đập trán xuống sàn đá cẩm thạch. Ngay cả khi cây kim có đau, nó không thể so với một mảnh kính vỡ đâm xuyên qua da thịt hoặc sự hành hạ của mẹ chúng tôi. Cảm giác buồn bã và bất công trỗi dậy. Tôi không thể kìm chế cảm xúc khi tôi nghĩ về Hoàng gia, những người giả vờ thân thiện trước mắt tôi và không nhận thức được nỗi đau cay đắng này. Khoảnh khắc im lặng chìm xuống, tôi quay đầu sang một bên, tránh bàn tay của Hoàng đế.
"...... Con không cần nó."
Tôi vẫn còn đau đầu nhói. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình bị thương vào thời điểm đó. Đó chỉ là chuyện tất nhiên và là thói quen hàng ngày. Tôi không bao giờ quan tâm nó có đau không và tôi thậm chí không bao giờ quan tâm nếu tôi có một vết sẹo. Eiji không biết. Tôi luôn mặc quần áo bó sát cổ tay. Mặc dù vết sẹo đã biến mất, tôi vẫn mặc quần áo dài vì tôi rất lo lắng. Điều này không chỉ với tôi, mà còn với Argen.
Lúc đầu, khi Lulahel chết và tôi vừa vào cung điện Hoàng gia với Argen, chúng tôi thậm chí không thể để lộ da trần vào mùa hè nóng nực. Tôi cũng bị thuyết phục khi Ishina, một người giúp việc lớn tuổi lần đầu tiên chăm sóc chúng tôi, nói với chúng tôi rằng chúng tôi không nên có bất kỳ khuyết điểm nào. Tôi phải ngoảnh mặt đi mỗi khi soi gương và thấy làn da của mình trông thật kinh tởm vì nó trông bẩn thỉu. Tôi sợ rằng sẽ để lại rất nhiều vết sẹo trên cơ thể nhỏ bé này. Họ không biết chúng tôi đã sợ hãi như thế nào mỗi khi họ làm điều gì đó cưỡng ép. Tôi biết rằng họ không cố gắng làm tổn thương tôi khi họ chạm vào tôi. Tuy nhiên, họ không biết cảm giác không biết khi nào cơn đau sẽ ập đến. Cơ thể tôi tự phản ứng.
Khi tôi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hoàng đế, cơ thể tôi rùng mình vì một lý do nào đó, vì vậy tôi tránh ánh mắt của ông ấy. Tôi đã cố gắng rất nhiều để từ chối Hoàng đế, nhưng mặt tôi tái đi khi ông ta nắm lấy mặt tôi và cưỡng ép tôi nhìn. Toàn thân tôi lạnh toát khi bàn tay ông chạm vào mặt tôi và tôi như ngừng thở trước cái bóng trước mắt.
"Ư... Hự ......."
Khóe môi tôi run lên. Tôi cảm thấy bàn tay to lớn của ông ấy đang che mặt tôi, vì vậy cơ thể tôi trở nên cứng đờ và tôi rùng mình mà không nhận ra.
"Để... Để con đi......."
Tôi cầu xin ông ấy để tôi đi. Tôi bật ra trong tiếng nấc và cố gắng vặn người trong vô vọng mà không nhìn Hoàng đế, người đã dừng tay. Mỗi khi tôi nấc lên, tim tôi đập mạnh.
" ...... Hãy để con đi. "
Khi tôi đang chóng mặt và chưa có dấu hiệu bình tĩnh trở lại, Argen tiến đến bên chân Hoàng đế như để nói lên nỗi lòng của mình. Tôi nhìn vào bờ vai hơi run của anh ấy trong khi tôi đang cố gắng nín thở để ngăn tiếng nấc. Hoàng đế, người im lặng một lúc, đặt tôi xuống ngay trước mặt Argen. Cơ thể tôi không ngừng run lên, có lẽ do lo lắng trước sự im lặng ập xuống. Một cơn ớn lạnh vô danh lướt qua đầu ngón tay khiến tôi cảm thấy tê dại.
'Em có ổn không?'
Argen nắm chặt tay tôi và kéo tôi lại. Rõ ràng là anh ấy đang cố gắng trốn vào phòng ngủ trước trong khi tránh ánh mắt của ba người đàn ông. Tôi rướn người về phía trước khi cố gắng theo sau anh ấy. Đầu tôi vẫn đau và tôi cảm thấy cả người yếu ớt. Ngay lúc tôi sắp ngã, Hoàng đế lại đưa tay ôm tôi vào lòng. Khi đôi bàn tay to lớn của ông ấy chạm vào cơ thể tôi, tôi cảm giác như máu của mình đang chảy ngược lại, vì vậy cuối cùng tôi phải nuốt xuống một tiếng hét.
"Ư ....... Ặc. "
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi nghĩ đến Lulahel ngay lúc đó. Ký ức duy nhất còn lại về Lulahel là cô ấy chết và ký ức về việc cô ấy hành hạ chúng tôi vì Hoàng đế đã bỏ rơi cả ba chúng tôi. Chúng tôi rất tổn thương và sợ hãi bởi từng lời nói và những điều nhỏ nhặt.
"Ư.... Hức."
Tôi tưởng như mình đã quên hết mọi chuyện vì những vết thương trên người đã không còn nữa. Chắc hẳn Hoàng đế muốn chúng ta quên mọi chuyện vì ông ấy đã xin lỗi. Không hiểu sao mắt tôi ươn ướt và má nóng bừng. Argen kinh ngạc ngước lên nhìn tôi, rồi gương mặt buồn rầu méo mó. Trái tim tôi vẫn nhói đau trước vẻ mặt đau khổ như muốn khóc của anh.
"Tôi ghét tất cả".
Tôi thực sự rất ghét Hoàng gia. Tôi gọi họ là những người khác, nhưng họ vẫn có quan hệ huyết thống với tôi. Khi các hoàng tử khác gọi Hoàng đế là 'cha' không chút do dự, tôi nghĩ rằng nếu ông ấy nuôi dạy chúng tôi ngay từ đầu, chúng tôi đã không phải buồn phiền như vậy và thay vào đó cảm thấy tự hào về gia đình của mình. Dù tính ông ấy hờ hững nhưng tôi nghĩ hai đứa có thể bày tỏ nỗi buồn với gia đình thay vì chỉ lặng lẽ ôm trong lòng. Chính Hoàng đế đã bỏ rơi chúng tôi cùng với Lulahel dù chúng tôi chẳng làm gì sai, ngoài việc được sinh ra. Thái tử và Nhị hoàng tử biết chúng ta tồn tại. Nếu họ nhìn lại chúng tôi ít nhất một lần và đối xử với chúng tôi như anh chị em của họ, có lẽ điều gì đó đã thay đổi.
"......Ý con là gì?"
Chúng tôi nghĩ rằng Hoàng đế sẽ lặng lẽ để chúng tôi đi mà không nói bất cứ điều gì như mọi khi. Trước những lời đó, Argen từ từ ngẩng đầu. Tim tôi đập thình thịch. Tôi vặn người, nhưng thay vì thả tôi ra, ông ấy chỉ duỗi thăng lưng lại ..
"Con không thích ai?"
Tình hình không suôn sẻ, tôi không thể đoán được những gì Hoàng đế đang yêu cầu từ tôi. Hoàng đế sẽ không bao giờ biết được cảm giác kinh hoàng đến mức nào mỗi khi ông ấy yêu cầu tôi điều gì đó với vẻ mặt lạnh lùng. Dù đã nhận được lời xin lỗi nhưng không hiểu sao tôi lại sợ hãi như thế này. Nó đã đến mức tôi lo lắng rằng một lần nói không suy nghĩ của tôi sẽ đe dọa tính mạng của tôi. Kiệt sức trước cái nhìn của ông ấy, tôi không thể nói gì và chỉ rơi nước mắt. Những giọt nước mắt buồn bã rơi xuống, nó đã không rơi ngay cả khi tôi bị Lulahel đánh cho đến khi cô ấy chết. Argen kéo quần Hoàng đế vài lần và cố gắng mở miệng. Tôi cố gắng bảo anh ấy đừng làm gì, nhưng tôi không thể nói gì khi nhìn thấy khuôn mặt buồn bã và đau khổ của anh.
"Con không biết liệu Bệ hạ có ghét chúng con không, nhưng ....... Arien..... đừng ...... đừng... "
Argen nghẹn ngào và không thể nói hết nên chỉ cúi đầu xuống. Nhìn xuống bóng dáng đó, tôi nắm lấy cổ tay Hoàng đế và cầu xin anh ta đặt tôi xuống. Cho dù ta có ghét bỏ Hoàng tộc thế nào đi chăng nữa ...... Ta không thể quên được sự ấm áp khi ta được ôm. Tôi chưa bao giờ được ôm trong vòng tay ai đó và tôi không quen với hơi ấm. Mặc dù ông ấy ôm tôi với đôi tay lạnh giá, nhưng cảm giác đó cũng dễ chịu. Tuy nhiên, tôi không muốn bị ôm chặt như bây giờ.
"Tôi ghét ai?"
"...... Ho!"
Mặt tôi cứ nóng bừng bừng. Nước mắt cứ thế tuôn rơi vô tình nên tôi lau mắt bằng bàn tay không nắm cổ tay Hoàng đế.
"AI?"
"Chúng tôi là con ngoài giá thú, vì vậy nếu Ngài không thích ...... oh."
Argen tiếp tục với một giọng run rẩy. Dù trông anh ấy có buồn đến thế nào, tôi vẫn cảm thấy mình là người duy nhất đang khóc một cách ngu ngốc. Lloyd cố gắng giữ Argen, người đang nắm chặt lấy quần áo của Hoàng đế, nhưng Argen tránh tay.
"Nếu Ngài định đưa chúng tôi đến lâu đài Deroina ......... thì tôi se sông ặng lẽ như trước ...... Tôi đã nói rồi ...... Tôi chắc chắn."
"Tại sao em nói thế...!? "
Khi Lloyd hét vào mặt Argen, người dường như đang khóc, anh ấy rùng mình và lùi lại một bước theo phản xạ.
"Đừng hét vào mặt Argen!"
Tôi cũng hét lên. Tôi choáng ngợp trước cảnh tượng này đến nỗi không nhận ra đối thủ của mình là ai. Tôi lau nước mũi trên chiếc váy mềm mại của mình. Những giọt nước mắt chực trào ra sau một thời gian dài như vậy, dường như không có ý định dừng lại. Tôi không nên thả lỏng chỉ vì Hoàng gia đối xử với chúng tôi như gia đình. Rốt cuộc, nó có thể chỉ là một thú vui. Nếu không, họ không thể tốt với chúng tôi như vậy sau khi bỏ rơi chúng tôi trong lâu đài Derolina. Argen và tôi nghĩ rằng không có gì thay đổi giữa chúng tôi và những người mà chúng tôi luôn nghĩ rằng họ ở rất xa, nhưng thực tế, họ là những người thân thiết nhất và cuối cùng đã tìm đến chúng tôi.
"Arien, không phải như vậy ......."
Lloyd lúng túng và bàn tay của anh ấy khựng lại trong không khí. Anh ấy bào chữa, nhưng tôi không thể nghe thấy gì. Cảm xúc dâng trào tột đỉnh khiến đầu tôi ong ong.
"Các người còn tệ hơn Lulahel!"
"... ..Arien."
Hoàng đế buông lỏng tay. Tôi cảm thấy nó, vì vậy tôi lại vặn vẹo người và suýt nữa thì ngã xuống. Nếu không phải Hoàng đế giữ được tư thế của tôi, tôi đã ngã từ trong ngực Nngài xuống sàn không thảm.
"Tại sao Ngài lại xóa vết sẹo trên cơ thể chúng tôi ! Dù sao chúng tôi cũng là những người duy nhất nhìn thấy nó ".
"... .. Ta muốn xóa nó đi vì nó là dấu vết nỗi đau của các con."
"Đừng nói dối ....... Ngài trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào? "
Argen nắm lấy lưng quần của Hoàng đế một lần nữa để bày tỏ ý định của mình. Anh ấy nói những gì tôi muốn nói với hàm răng nghiến chặt.
"Tất nhiên là chúng tôi rất đau ......... Ngài không nên để chúng tôi bị thương."
Argen cuộn người lại và cuối cùng khom người lại, đặt đầu vào chân hoàng đế. Giá như ngay từ đầu chúng tôi đừng được sinh ra theo cách đó... .. Giá như Hoàng đế đừng bỏ rơi Lulahel một cách lạnh lùng như vậy.... Giá như Ngài ấy giúp chúng tôi một chút ......
Có thể có một số người nói rằng tại sao chúng tôi không thể tận hưởng những gì đã được ban tặng và quên đi quá khứ đau buồn. ...... Làm thế nào mà chúng tôi có thể? Thế giới mới mà chúng tôi được sinh ra là một cuộc sống liên tục đau khổ và buồn bã. Chúng tôi cố gắng giả vờ tươi sáng, giả vờ như không sao và dù đau đớn đến mấy cũng không được.
Tôi có thể nói đó là địa ngục. Tôi sợ Lulahel và mỗi lần xem câu chuyện về một gia đình yêu thương trong truyện cổ tích, tôi lại rơi nước mắt vì cô đơn, vậy là những giọt nước mắt đó đã khô từ lâu rồi. Làm sao tôi có thể quên được quá khứ của mình khi tôi cảm thấy mình sắp chết vì đau đớn, vì người tôi yêu thương nhất đã suýt bị mẹ ruột của chúng tôi đánh chết? Người đàn ông duy nhất có thể giúp chúng tôi vào thời điểm đó đã đến và nói rằng ông ấy sẽ giúp chúng tôi .......
Ông ấy đang chăm sóc những đứa trẻ thất bại. Chúng tôi đã bị tổn thương, bệnh tật, bị bỏ rơi, bị bỏ rơi và bị xa lánh. Làm thế nào mà cúng toi trở nên tốt hơn? Tôi hy vọng ông ấy không nghĩ rằng chúng tôi sẽ xem ông ấy như một vị cứu tinh khi anh ấy miễn cưỡng đưa chúng tôi ra khỏi địa ngục sau khi Lulahel chết ...... Tôi đấu tranh thêm vài lần trong vòng tay Hoàng đế và cuối cùng, ông ta cẩn thận đặt tôi xuống.
"Chúng tôi không làm gì sai."
"... .. Chờ một chút, Argen. "