Chương 30: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Argen cố gắng an ủi tôi, tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh như anh ấy. Tôi không muốn trở thành gánh nặng và cố gắng không lo lắng ...... .nhưng tôi nghĩ mình sẽ chết. Nếu tôi giống như một đứa trẻ năm tuổi và kêu lên "Đừng giết tôi", chúng sẽ giết chúng tôi. Tôi thấy Argen đang nhìn những người đàn ông đeo mặt nạ đen với nửa người nhướng lên. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng tôi không thể thẳng lưng vì có thứ gì đó đè lên lưng tôi. Nói hơi cường điệu nhưng nó đau như bị gãy xương.

"Nằm yên. Các ngươi nghĩ ai sẽ cứu các ngươi? "

Tôi nghe thấy tiếng chế nhạo. Chúng có vẻ thấy thú vị với Argen, nhưng ngay sau đó chúng yên lặng như chúng nhận ra rằng chẳng có gì thú vị ở chúng tôi.

" Đây là nơi sinh sống của hàng trăm sát thủ. Ai sẽ đến tận đây để cứu các ngươi, nhửng kẻ tạp nham với dòng máu không thuần ? Các ngươi chỉ là gánh nặng. Nếu Hoàng đế thông minh, hắn sẽ không tới cứu các ngươi. "

Tôi càng lắng nghe, sức lực của tôi càng giảm xuống. Nó thực sự vô vọng.

" Nếu một tên khốn nào đó đến, liệu chúng có thể làm tổn thương chúng ta không? Hoàng đế hay Thái tử sẽ không biết. Nhưng liệu Hoàng gia quý giá có đến giải cứu các ngươi không? Không thể nào! "

Người đàn ông vừa cười vừa lắc vai như thể điều đó thực sự sẽ không xảy ra và ngay sau đó nghiêng chiếc ly trên bàn.

"Ta không thực sự thích giết trẻ em, nhưng ta có thể làm gì? Người đàn ông thuê bọn ta giết các ngươi, và hắn ta muốn bọn ta hoàn thành công việc. "

Tôi sợ hãi. Khi tôi ở với Lulahel, tôi luôn lo lắng để sống sót. Với Lulahel, chúng tôi là mục tiêu để trút giận chứ không phải giết. Nhưng bây giờ nó khác....... Tôi nhận ra bây giờ tôi có thể phải chết. Tại sao mọi người lại muốn giết chúng tôi ngay cả khi chúng tôi không làm gì sai? Sinh ra là con ngoài giá thú có phải là một sai lầm? Dòng máu thường dân pha trộn với dòng msu Hoàng tộc là sai? Chúng tôi không biết. Không ai nói với chúng tôi hoặc dạy chúng tôi bất cứ điều gì.

"Trong khi các ngươi bất tỉnh, hắn ta rời đi sau khi xác nhận, Bây giờ, tất cả những gì bọn ta phải làm là giết các ngươi và gửi xác đến của hắn. Thật đơn giản phải không? "

Argen nhấc người lên gần tôi ...... Tôi chỉ tức giận vì cơ thể bất động này. Argen muốn bảo vệ tôi bao nhiêu thì tôi cũng muốn bảo vệ Argen bấy nhiêu. Tôi không thể bị đánh đập như thế này. Tôi đã sống rất tốt trong Lâu đài Derolina, vì vậy tôi không thể tin rằng mình sẽ chết ở nơi này. Đó là điều không thể, và nó không nên như thế này....... Tuyệt đối không.

"... .. Không."

H khuôn mặt của người đàn ông trở nên kỳ cục và cười phá lên, tôi lo lắng đến nỗi máu trong người tôi như muốn chảy ngược ra ngoài. Có một tiếng động lớn như có thứ gì đó phát nổ, sau đó bức tường nứt ra và sụp đổ trong tích tắc. Hai người đàn ông ngạc nhiên và nắm lấy thanh kiếm của họ, nhưng những thanh kiếm đã tan thành tro bụi. Tất cả xảy ra trong nháy mắt. Cảnh tường vỡ và lưỡi kiếm biến thành bột thật phi thực tế.

Argen chắc cũng bất ngờ như tôi, nên chúng tôi đến dịch sát gần nhau hơn một chút. Tim tôi vẫn đập thình thịch vì tiếng động phát ra khi bức tường bị phá bỏ. Một cơn ớn lạnh chảy khắp cơ thể tôi trong khi tim tôi cứ đập liên hồi như thể tôi vừa chạy xong một vòng. Một người đàn ông với đôi mắt xanh lá cây sẫm chậm rãi bước vào qua lỗ hổng trên bức tường. Thật thú vị, sau khi nhận ra người đàn ông đó, tôi và Argen cảm thấy nhẹ nhõm.

Chính trong khoảnh khắc đó, khi người đàn ông mà chúng tôi coi như kẻ thù trở thành đồng minh của chúng tôi. Đôi mắt xanh lục của Hoàng đế ánh lên ngọn lửa giận dữ, mái tóc vàng của anh ấy dường như đang nhẹ nhàng tung bay. Hai sát thủ mặt trắng bệch khi nhìn thấy tình hình bên ngoài bức tường vỡ. Một người run rẩy và người kia ngã xuống sàn, chỉ một ngón tay vào cha của chúng tôi, Hoàng đế.

Hoàng đế không quan tâm chúng và nhìn chúng tôi. Anh ta nhìn chằm chằm vào cả hai chúng tôi và có vẻ bất an. Hoàng đế xác nhận đó là tôi và Argen, mắt anh ta đen lại và đồng thời hạ giọng. Tôi cố gắng dò dẫm xung quanh, nhưng tôi không thể giơ tay lên vì tôi đã bị trói.

"Các ngươi dám lẻn vào như những con chuột."

Rack-!

"Ahhhhhh!"

"Và các ngươi dám bắt con của ta?"

"... .. !!!"

Có một tiếng hét. Tôi không thể nhìn thấy, nhưng tai tôi vẫn có thể nghe. Argen liên tục thì thầmbảo tôi đừng nghe, nhưng tôi không thể không nghe âm thanh, dù tôi cũng không muốn.

"Hoàng đế cứu những tên khốn hèn mọn! Thậy là ...... Khụ! "

"Nhưcng đứa tre mà các ngươi bắt là Hoàng tử và Công chúa của Đế quốc. Các ngươi nghĩ mình đang chạm vào ai ? ".

"D... Dừng lại."

"Đây là những đứa trẻ của ta. Chúng được công nhận là một phần của Hoàng tộc. ....Và các ngươi dám bắt cóc Hoàng tộc? "

Tôi lại nghe thấy tiếng gì đó rắc rắc. Nhưng sau đó những tiếng rên rỉ thống khổ của chúng không còn vang lên nữa. Nghe thấy âm thanh lạch cạch, tôi ngọ nguậy chân và dụi trán vào vai Argen.

... .. Những đứa trẻ của ta

Tại sao ông ấy lại nói điều đó khi không ai khác thừa nhận chúng tôi? Ngay từ đầu không ai công nhận chúng tôi. Hoàng đế, người đã làm ngơ với tôi và Argen, bây giờ đến và nói rằng... .. nói rằng... ..

Tim tôi cứ đập thình thịch. Tôi không biết mình sẽ hạnh phúc như thế này khi ôngh ấy nói chúng tôi là một gia đình..

'Arien, đừng khóc.'

'Em không khóc.'

Từ khi sinh ra, và cả đến bây giờ, chúng tôi đã rất khó khăn. Tôi từ chối và quay đi, nói rằng tôi ghét Hoàng gia, nhưng họ cho chúng tôi một nơi để ngủ. Tôi không phải nhịn đói, không phải run rẩy vì lạnh và không phải nghe những tiếng kêu đau đớn từ nửa kia của mình. Chúng tôi viện cớ rằng chúng tôi lo lắng cho nhau khi chúng không rời khỏi Hoàng cung. Ra ngoài thì sẽ không còn đường sống. Tôi và Argen cứ lặp đi lặp lại cái cớ như vậy. Nhưng... .. Thực tế, nỗi sợ hãi mới là câu trả lời. Chúng tôi liên tục nói rằng chúng tôi không thích Hoàng gia, nhưng họ chưa bao giờ sử dụng bạo lực với chúng tôi.

Nếu bạn biết đói, bạn sẽ không bao giờ đến nơi mà bạn phải chịu đói. Nếu bạn biết cái lạnh, bạn dù có chết cũng không muốn đến nơi lạnh giá. Chúng tôi quay đi và từ chối, nhưng chúng tôi không phải là không có cảm xúc gì với người phụ nữ luôn đánh đập chúng tôi, với Hoàng đế cũng vậy. Chúng tôi chỉ mới 5 tuổi và chỉ 18 tuổi ở kiếp trước. Chúng tôi khao khát tình yêu và muốn được yêu. Sẽ là nói dối nếu tôi nói không ...... Tôi sợ hãi những tình cảm nồng ấm, tôi ngày càng đóng chặt trái tim mình hơn và giả vờ như không có gì.

Tầm nhìn của tôi sáng trở lại. Mắt tôi bị đau. Tôi tiếp xúc với Hoàng đế trong khi tôi đang chớp mắt. Ông ấy đang nhìn xuống chúng tôi trong khi Argen và tôi đang nhìn lên Hoàng đế.

"Không sao đâu."

Khi ông ấy nói vậy, tôi nghĩ rằng ông ấy đang lo lắng cho chúng tôi. Nhưng khi chúng tôi khó khăn nhất, ông ấy lại quay lưng lại. Ông ấy nới lỏng miếng bịt miệng khỏi miệng tôi và sợi dây trói cổ tay tôi. Nếu bây giờ ông ấy lo lắng cho chúng tôi, ông ấy nên lo lắng sớm hơn. Trên người ông ấy không có một giọt máu. Ông ấy ôm hai chúng tôi trong vòng tay và che khuất tầm nhìn của chúng tôi.

Tôi có thể hiểu tại sao Argen bảo tôi đừng khóc vì mắt tôi rất đau. Một phần trái tim tôi cứ đau nhói. Tôi buồn vì chúng tôi đã bị đối xử như thế này. Tôi dường như đã quên đi cái cảm giác lạnh lẽo mà tôi đã quen ở lâu đài Derolina khi ở trong cung điện của Hoàng đế.Tôi bị quay lưng và chế giễu. Nếu tôi bị người khác ghét, tôi sẽ cảm thấy buồn như một đứa trẻ.

Chúng tôi không ngu ngốc đến mức không biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng bây giờ Hoàng đế là người đã cứu chúng tôi. Tôi không sợ hãi. Đúng hơn, tôi có thể thấy rằng ông ấy đang ôm chúng tôi trong tay và che mắt chúng tôi, đề phòng chúng tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó qua tấm màn mờ bằng phép thuật. Có lẽ vì vậy mà tôi cứ thấy lạ.

" Miello, ngươi ở đâu?"

" Thưa Bệ hạ."

" Chủ mưu ? "

" Đúng như dự đoán."

"Là vậy sao....."

Đang trò chuyện về kẻ chủ mưu, Hoàng đế hất cằm lên.

"Hãy đến lâu đài Derolina. "

Hoàng đế lặng lẽ vuốt ve lưng tôi và Argen, rồi nói với các hiệp sĩ đang cởi bỏ thứ gì đó sau tấm màn. Anh ấy cử động cánh tay và thậm chí đặt khuôn mặt của tôi và Argen lên vai mình. Ngay khi được bảo đến lâu đài Derolina, tôi đã nắm lấy vạt áo của Hoàng đế. Khoảnh khắc tôi nghe thấy cái tên Derolina, tôi đã sốc đến mức đưa tay ra mà không để ý.

"Không."

Tôi thực sự ghét nơi đó. Đó là nơi chỉ để lại những ký ức tồi tệ mà tôi không muốn quay lại. Tôi có thể không cần cầu xin bất kì thứ gì, nhưng chỉ có nơi đó......

Tôi không muốn đến đó.