Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chúng tôi trò chuyện và nói về những thứ vô ích. Khoảng 10 phút sau, tôi cảm thấy ngột ngạt đến mức muốn mở cửa sổ.Tôi không thấy những người giúp việc, những người đã ở đây cách đây ít lâu, họ đã biến mất . Tôi rất ngạc nhiên. Ngay sau đó, tôi đứng dậy và đi ra khỏi phòng. Có những lúc người khác biến mất như thế này, khiến cho việc ở một mình thoải mái hơn rất nhiều. ...... Tôi nghĩ chỉ cần hai chúng tôi quay lại căn phòng cũ là đủ rồi, nên chúng tôi rời khỏi phòng. Chúng tôi không đến phòng của Hoàng đế.
Chúng tôi đến căn phòng cũ của mình, nơi chỉ có hai người lính bình thường ngủ gật, không giống như căn phòng của Hoàng đế nơi các hiệp sĩ mặc áo giáp vàng luôn canh gác. Họ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi và nhanh chóng mở cửa. Tôi bước vào một căn phòng được sắp xếp gọn gàng với hai màu hồng và xanh như trước.
Chúng tôi bước vào phòng và nhìn xung quanh, Argen nằm trên giường và tôi lấy một thứ gì đó trong túi ra và đặt lên bàn
"Nó không tệ, phải không?"
"Huh?"
Tôi bẻ đôi chiếc bánh hạnh nhân trong chiếc khăn tay của mình và đưa nó cho Argen. Tôi thưởng thức một nửa còn lại và quay đầu nhìn anh ấy. Argen đặt những con búp bê xuống chiếc giường màu hồng của tôi và mở một cuốn sách với viên sapphire phủ thêm lớp bóng sáng lấp lánh trên trang bìa. Argen nhai chiếc bánh macaron thơm mùi chanh tươi.
"Ý anh là sống ở đây."
Cơ thể của chúng tôi đã phát triển giống như những đứa trẻ cùng tuổi. Những vết sẹo biến mất. Hoàng đế không tức giận, khó chịu hay giơ tay đánh trước những lời không vâng lời và bác bỏ của chúng tôi. Mặc dù các anh cùng cha khác mẹ đột ngột đến lâu đài trong Hoàng cung, Hoàng đế vẫn không phản đối. Họ đối xử tốt với chúng tôi, trông có vẻ như không phải là giả vờ.......Tại sao anh lại nói điều này, Argen ?
"......."
Tôi im lặng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Argen. Dù đã được cắt ngắn nhưng tóc anh ấy dài hơn trước một chút. Cửa sổ đang mở, một cơn gió thổi vào, mái tóc hơi che sau gáy của anh bay bay trong gió. Trong khi nằm sấp, Argen lật sách mà không nhìn tôi.
"Chúng ta không cần phải lo lắng về Lulahel. So với bà ta, lấy lòng Hoàng gia giả dối và gớm ghiếc tốt hơn nhiều. " ".
Đó là sự thật. Nhưng... ..Nhưng tại sao chúng tôi phải làm điều này, tại sao tôi không thể chấp nhân lòng tốt của họ với một thiện ý. Argen từ từ quay đầu lại. Ánh mắt của anh ấy nghiêm túc, nhưng ánh mắt đó không nhìn tôi. Anh ấy thở dài.
"Em không hiểu tại sao ư ?"
"...... .."
Không, tôi biết.
" Em cũng không thực sự muốn rời khỏi Hoàng cung."
Argen là người duy nhất mà tôi coi là gia đình. Thế giới của tôi chỉ có anh ấy và ngược lại. Từ khi sinh ra, hai chúng tôi luôn ở bên cạnh nhau, và lớn lên cùng nhau. Anh ấy là người duy nhất đứng về phía tôi.
"Nếu em chỉ có một mình, em nhất định sẽ rời khỏi Hoàng cung vào một ngày nào đó."
Argen luôn nóinhững gì tôi không thể nói. Nếu tôi thực sự làm được, tôi đã không phải bước chân vào một nơi ghê tởm như Hoàng cung.
"Nhưng em không đơn độc. Nếu em chỉ có một mình và rời khỏi nơi này với một cơ thể yếu đuối như vậy, em sẽ phải ăn xin để sống....... "
Argen bắt đầu run giọng.
"Lẽ ra anh phải sống như vậy. Dù có phải quỳ bò, anh cũng sẽ cố gắng rời khỏi cung điện chết tiệt này ".
Anh ấy nắm chặt tay. Argen nói với một giọng tuyệt vọng.
"Anh không có cảm xúc gì với nơi này, vì vậy anh sẽ cố gắng rời khỏi đây sớm....... Anh chắc rằng mình có thể nói một cách tự tin như vậy.... "
"...... .Argen, dừng lại."
"Nhưng em có muốn thấy anh chết đói không? Em có thể để anh chết đói chỉ vì rời khỏi một nơi bẩn thỉu như vậy, hay em có thể để anh ngơ ngác trong một thế giới mà em không biết gì về nó? "
"...... .."
Nếu chỉ có một mình, thế là đủ với tôi.
"Chúng ta không có sức mạnh hoặc khả năng để làm điều đó ngay bây giờ."
"Thực tế, nếu em cố gắng lấy trộm tiền hoặc đồ trang sức từ đây, em có biết làm thế nào để đi ra ngoài và sử dụng chúng không? Em có nghĩ rằng chúng ta có thể sống sót ở thế giới của thường dân với những khiến của quý tộc mà chúng ta đã học không ?"
Tôi biết quá rõ tại sao Argen lại tuyệt vọng khi nói chuyện với tôi như vậy. Tôi cũng đã nghĩ về nó vô số lần. Argen là người duy nhất trên thế giới có thể hiểu và đứng về phía tôi vô điều kiện, và tôi là người duy nhất trên thế giới này có thể hiểu và đứng về phía Argen mà không cần điều kiện.
"Đây không phải là một bộ phim hay phim hoạt hình. Nếu em ăn cắp đồ trang sức mà không suy nghĩ và chạy ra ngoài, em sẽ làm gì với nó? "
Argen cũng không tự tin. Dù hiện tại 5 tuổi hay tương lai sau khi trưởng thành.ệ Liệu chúng tôi có thể ra ngoài và âm thầm chịu đựng đói, đau, và khổ? Có thể bảo nửa kia của mình chịu đựng cuộc sống như vậy không?
Argen cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
"...... Nếu chúng ta được đầu thai một lần nữa, anh muốn được sinh ra ở một nơi thực sự tốt. Được yêu thương và có thể sống hồn nhiên như một đứa trẻ 5 tuổi ".
Tại sao chúng tôi phải lo lắng khi ăn những món ăn ngon, sợ hãi mỗi khi trò chuyện và sống bằng cách đọc khuôn mặt của mọi người ngày này qua ngày khác? Mắt tôi trở nên mờ.
"Nhưng Argen, em không thể ở lại đây."
"........."
"Em không nghĩ rằng mình có thể."
Kí ức về lâu đài Derolina khiến trái tim tôi đau nhói. Tôi biết chúng tôi đã khó khăn như thế nào khi sống ở đó. Giống như một câu chuyện cổ tích, chúng tôi chờ đợi cha của chúng tôi, Hoàng đế, sẽ đến vào một ngày nào đó. Cuối cùng, ông ta không bao giờ tới. Khi tôi khoảng bốn tuổi, Argen bị Lulahel đánh đập kinh khủng và suýt chết. Hồi đó, tôi đã chờ đợi trong vô vọng. Bởi vì tôi không có quyền lực nên chúng tôi phải bám vào sự quan tâm thương hại mà họ dành cho chúng tôi sau khi nhắm mắt làm ngơ. Điều đó làm chúng tôi vô cùng đau khổ. Tôi không muốn phải sống ở đây và phải chịu nỗi đau này nữa.
"...... Em ghét mọi thứ ở đây."
Argen nới lỏng nắm tay và đặt tấm chăn anh đang giữ chặt xuống. Đồng tử đỏ rực của anh run lên dữ dội.
"Điều gì?"
Đúng lúc đó tôi nghe thấy giọng nói của một vị khách không mời. Vì Hoàng tộc là những người duy nhất thường đến thăm nên chúng tôi tự nhiên ngậm miệng và quay đầu lại. Tuy nhiên, giọng nói chúng tôi nghe thấy khá khác so với bình thường.
".........!"
"Arien!"
Có một người đàn ông mặc đồ đen, không nhìn rõ mặt, đang đứng bên cửa sổ. Argen lao về phía tôi và kéo tôi. Nhưng Argen không phải là người duy nhất kéo tôi. Người đàn ông cũng đưa tay về phía tôi, nhanh chóng che miệng tôi và nâng tôi lên. Hắn ta dễ dàng tóm lấy tôi từ cửa sổ vì tôi không ở quá xa chỗ hắn đang đứng. Ngoài ra, có Argen đang chạy về phía tôi. Lo lắng rằng Argen có thể hét lên, người đàn ông đã che miệng của anh ấy.
'Em có ổn không ?'
'.......'
'.......'
Hắn ta bịt miệng Argen và đặt anh ấy lên vai như một cái bao tải trong khi ép chặt tôi về phía hắn.
"Ta đang tự hỏi liệu có những quý tộc nào lại sẵn sàng bỏ tiền ra để thuê sát thủ hạng nhất chỉ để giết những đứa con hoang của Hoàng gia hay không ?"
Đôi mắt sắc bén chĩa vào chúng tôi qua chiếc mặt nạ đen. Một cái nhìn đầy sát khí.
"Ta biết các ngươi là những đứa con hoang của Hoàng gia."
Và đồng thời, hắn ta đang nhìn chúng tôi như nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu.
"Trước hết, ta được ra lệnh là phải bắt sống.... Chà, các ngươi vẫn chưa chết, vì vậy đừng quá sợ hãi ".
Không có ai giữ được bình tĩnh khi biết mình sắp chết. Tôi không thể nói chuyện với Argen. Nhìn chúng tôi như vậy, người đàn ông nhoẻn miệng cười và từ từ tiến đến cửa sổ.
"Chà ...... Những đứa con ngoài giá thú thật kim tởm, đặc biệt làn những đứa con hoang của Hoàng gia."
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười khinh bỉcủa hắn, rồi giọng nói của Argen vang lên trong đầu tôi.
'Đừng nghe. Không có gì đâu.'
'......Anh cũng vậy.'
Tôi ghét những người làm tổn thương trái tim và thể xác của tôi. Dường như không có nơi nào để chúng tôi có thể nghỉ ngơi thoải mái, không phải lo lắng gì cả.
Tôi biết chúng tôi bị bắt cóc.Chúng tôi không nhận ra có người đến, cảnh giác của chúng tôi đã giảm dần vì chúng tôi đã cảm thấy an toàn trong Hoàng cung, vì vậy chúng tôi bị bất ngờ vì chuyện này. Tôi im lặng khi Hoàng đế nói rằng ông ấy sẽ giảm bớt các hiệp sĩ, vì tôi vốn dĩ phải ở phòng của Hoàng đế như thường lệ hoặc đợi những người hầu gái biến mất đến. Tôi rùng mình sợ hãi. Người đàn ông đứng sát cửa sổ. Hắn ta ôm hai chúng tôi và nhảy từ trên xuống. Đột nhiên, có một mùi máu và tôi cảm thấy sợ hãi. Nếu có thể, tôi muốn khóc. Khi tôi thấy người đàn ông tiến lại gần mình, tôi cố gắng di chuyển cơ thể về phía sau và Argen nghiến răng. Và khoảnh khắc hắn đến gần hơn một chút, thế giới chuyển sang màu đen.
Khi tôi mở mắt, tôi không thể cử động cơ thể của mình. Tôi chớp mắt vài lần và có thể nhìn thấy trần nhà tối đen. Miệng tôi bị bịt lại. Tôi có thể cảm thấy tấm chăn màu trắng và kết cấu mềm mại sau lưng như thể tôi đang nằm trên giường.
'Argen, anh ổn chứ?'
'.....Em thì sao ?'
Tôi nói chuyện với Argen và nghe thấy một câu trả lời. May mắn thay, anh ấy dường như đang ở gần tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sự nhẹ nhõm cũng ngắn ngủi. Cơ thể tôi vẫn còn cứng và thời gian trôi qua, tôi không cảm thấy mình có thể cử động. Cơ thể của tôi lạnh cóng. Trong khi những ngón tay tôi đang run lên vì lạnh, tôi nghe thấy tiếng cửa mở từ đâu đó và tiếng bước chân của một người đàn ông trưởng thành. Cơ thể tôi căng thẳng và cảnh giác.
"Tôi nghĩ cả hai đều tỉnh rồi."
"Chỉ mất nửa ngày."
"Tôi nghĩ họ sẽ cảm ơn chúng ta vì đã loại bỏ những đứa con ngoài giá thú. Chậc chậc "
Tôi không thể quay người và chỉ có thể chăm chú nhìn lên trần nhà. Dường như có hai người đàn ông ở đây. Ngay sau đó, một người đàn ông kéo mặt của tôi về phía hắn. Tôi gần như hét lên, nhưng không thể. Tôi bị bịt miệng nên mỗi khi mở miệng ra là tôi cảm thấy đau rát. Có người tặc lưỡi bên cạnh người đàn ông
"Những thứ kinh tởm này được sinh ra từ Hoàng đế nhưng không giống với ông ta lắm."
"Chúng là những thứ bẩn thỉu, nhưng có mái tóc vàng. Chúng chắc hẳn đã thừa hưởng khá nhiều dòng máu của Hoàng đế. "
" Những thứ này phải bị giết chết khi chúng được sinh ra, nhưng chúng vẫn còn sống, vì vậy chúng phải chết trong tay chúng ta."
Argen cố gắng trấn an tôi, người đang run rẩy. Không giống như tôi, anh ấy đang cố thở và giữ bình tĩnh.