Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Với khuôn mặt tái nhợt, tôi lắc đầu khi nắm bộ quần áo của Hoàng đế. Tôi cụp mắt xuống sàn và cố thoát ra khỏi vòng tay anh.
"Bệ hạ, Hoàng đế bệ hạ. Xin đừng đưa chúng tôi đến Lâu đài Derolina. Được không?"
Đó là nơi mà tôi và Argen đã hứa rằng sẽ không bao giờ quay trở lại. Đến đó lần nữa giống như rơi vào mê cung mà chúng tôi không thể thoát ra.
"Arien, đầu tiên hãy bình tĩnh... .."
Trước tiên, hoàng đế đặt tôi và Argen xuống giường và dùng bàn tay to lớn của ông ta xoa vào má tôi, nhưng tôi không thể bình tĩnh được. Tôi có thể cảm thấy sự bối rối của ông ấy.
"Ngài sẽ đưa chúng tôi trở lại lâu đài Derolina. Tôi không thích điều đó. Tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo những gì bệ hạ bảo tôi phải làm. Tôi sẽ làm mọi thứ mà Bệ hạ muốn tôi làm, vì vậy... .. xin đừng cử tôi đến đó. "
Khi tôi không thể nghe thấy câu trả lời mà tôi muốn, tôi cầu xin. Những người khác không hiểu được. Họ sẽ không hiểu nỗi đau khi phải quay trở lại lâu đài đó. Có vẻ như Lulahel sẽ sống lại ngay lập tức. Ký ức về việc lang thang với cái bụng đói hiện lên trong tâm trí tôi một cách sống động. Khi hoàng đế định nói điều gì đó, Argen bất ngờ đánh tôi.
"Arien!"
Argen đung đưa vai tôi và lắc đầu khi nhìn tôi. Đối thủ của tôi là Hoàng đế. Chủ nhân của đế chế này, không phải ai khác.
Tôi cần bình tĩnh. Tôi phải từ từ nới lỏng tay trên bộ quần áo mà tôi đang giữ chặt như một sợi dây. Ngay khi tôi vừa định thả lỏng, Hoàng đế nắm lấy cổ tay tôi.
"...... .. Ta sẽ không đưa con đến lâu đài Derolina."
"...... .."
"...... .."
"Ta không đưa các con đến đó để phải chịu đau khổ."
Hoàng đế nhăn mặt. Bóng đen đổ xuống đầu tôi khi anh ấy hơi cúi xuống để tiếp xúc ánh nhìn của tôi.
"....... Ta đã không chu đáo, ta xin lỗi. "
"......."
"....... Chúng ta sẽ trở về bây giờ ".
Argen nắm chặt tay còn lại của tôi và kéo tôi đi thẳng. Thay vì vẻ mặt bảo tôi bình tĩnh, anh ấy lại nheo trán, nhấn mạnh từng chữ với khuôn mặt nhàu nhĩ.
"Ngài đã bao giờ nghĩ về chúng tôi... tại sao Ngài lại nói như vậy?"
"...... Sau khi các con đến Hoàng cung, ta đã cố gắng làm mọi thứ để các con thoải mái nhất có thể."
"...... Ngài luôn phớt lờ ý kiến của chúng tôi và làm bất cứ điều gì Ngài muốn... ..."
Đây làtình huống mà tôi phải ngăn chặn Argen. Không quan trọng đối thủ là ai, khi Argen bắt đầu bộc lộ cảm xúc chất chứa bên trong, tôi sẽ không thể ngăn cản anh ấy. Trước đây anh ấy không như thế này, nhưng cảm xúc luôn bị kìm nén đã tuôn trào như đê vỡ.
Tôi rất vui khi Argen tiết lộ cảm xúc của mình vì bình thường anh ấy thường rất nghiêm túc và lạnh lùng. Tuy nhiên, vấn đề bây giờ là anh ấy đang không quan tâm đối thủ là ai. Ngay cả trước mặt Hoàng đế và Thát tử, anh ấy đã phàn nàn không chút do dự về nỗi đau mà chúng tôi cảm thấy.
... .. Đây thực sự là một lời cầu xin. Argen không bày tỏ sự đau đớn, buồn bã hay đau khổ. Argen chỉ là một đứa trẻ năm tuổi sống cùng cuộc đời với tôi. Nó như một lời cầu xin cho một người không quen biết. Lần này cũng vậy. Nếu Hoàng đế đánh chúng tôi... Argen sẽ nắm lấy tay tôi và rời khỏi hoàng cung này bằng cách nào đó. Tôi cũng sẽ theo Argen. Thật ngu ngốc và liều lĩnh, nhưng ở nơi mà vết thương luôn rách toạc ....... Chúng tôi muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Ngược lại, Hoàng đế...Chuyện gì xảy ra nếu......Điều gì sẽ xảy ra nếu ...
" Ngài không đến với chúng tôi khi chúng tôi ở Lâu đài Derolina. Ngài nghĩ tại sao Arien và tôi nhỏ bé ? Đó là bởi vì chúng tôi luôn bị bỏ đói ...... "
Hoàng đế không hiểu nỗi đau của chúng ta .......
" Ngài hỏi chúng tôi tại sao lại có nhiều vết thương như vậy?... .. Ở đây mọi lúc... Mỗi lần ......"
Ông ấy chỉ xin lỗi một lần.
"Chúng tôi cảm t.hấy đau đớn biết bao nhiêu ...... Đau đớn mỗi khi những vết sẹo đó khắc trên cơ thể chúng tôi... ..Ngài có biết Arien đã đau đớn như thế nào không?"
Một người cha chưa bao giờ gặp lại kể từ khi chúng ta được sinh ra... .. Sự oán hận đối với ông ấy không làm tan chảy một chút trái tim của chúng tôi sao? Tôi không thể làm ngơ trước hy vọng mờ nhạt này.
"Đừng giả vờ tốt với chúng tôi ...! Khi chúng tôi thực sự tổn thương, khi chúng tôi gọi Ngài, Ngài đã không bao giờ đến... ..! ... .. Làm ơn, làm ơn, Bệ hạ ...... .. "
Tôi không thấy rõ mặt Hoàng đế. Ngước nhìn ông ấy, tôi không thể nói bất cứ điều gì Đó là những điều tôi không thể nói. Đó là tình cảm mà nửa kia của tôi bày tỏ cho tôi.
"......."
"Ngài đã bỏ chúng tôi lại phía sau, nhưng đừng làm vậy ...... Đừng khiến chúng tôi cảm thấy gắn bó với Ngài ...... Vì dù sao Ngài cũng sẽ quay lưng lại với chúng tôi. Ngài sẽ vứt bỏ chúng tôi khi Ngài không cần chúng tôi nữa, như Ngài đã làm khi chúng tôi được sinh ra ...... "
Trong khi khẽ lẩm bẩm, đôi mắt đen của tôi dần trở nên nhức. Tôi sẽ không khóc, tôi sẽ... .. Tại sao tôi lại như vậy... .. Cuối cùng, tôi gục mặt vào vai Argen và lau nước mắt.
"...... Có phải vì chúng tôi không có dòng máu thuần chủng? Hay vì chúng tôi không lớn nhanh như các Hoàng tử khác? Có phải vì chúng tôihọc kém và chúng tôi không đặc biệt hay hữu ích? "
"......."
" Tại sao Ngài bỏ rơi chúng tôi?"
"Dừng lại..."
Tôi không muốn khóc, nhưng tôi rất buồn. Nỗi đau, nỗi buồn và sự nhức nhối không biết từ đâu đến đâm thấu tim tôi. Hoàng đế, người đã im lặng một lúc, vươn tay ra và ôm cả hai chúng tôi vào lòng. Tôi đang cố gắng đẩy lùi sự ấm ức trong lòng.
"...... Ta không cố ý làm vậy."
Và những lời tôi nghe được đủ để ngăn cản tôi và Argen. Đó là một giọng nói ngọt ngào và run rẩy, dường như tôi đang đau đớn nên tôi nắm lấy quần áo của Hoàng đế bằng những ngón tay run rẩy của mình.Thân thể Hoàng đế cũng chấn động.
"... .. Ta không cố ý làm tổn thương các con. Ta sẽ ở bên cạnh các con nhiều nhất có thể, không giống như hồi đó.... Ta sẽ làm được nhiều hơn miễn là các con thoải mái ".
"......."
"......."
"Có rất nhiều điều mà ta chưa biết về các con... .. Ta chỉ đang cố gắng tìm hiểu các con, nhưng ta làm không đủ tốt, vì vậy... .. Ta đã làm tổn thương các con."
"......."
"......."
"Ta đến gặp các con quá muộn... .."
Nước mắt mà tôi chưa từng rơi từ khi còn nhỏ đã ứa ra. Tôi chưa bao giờ được ai đó ôm ấp một cách dịu dàng như vậy, một phần nào đó trong tôi cảm thấy buồn và đau đớn.
"Bởi vì ta không thể ở bên các con khi em bị tổn thương... .. Ta không thể giúp các con vào lúc đó ......."
Tôi cảm thấy nước mắt cứ thế tuôn rơi nên tôi cúi đầu, run rẩy không nói được câu nào.
"......Ta xin lỗi."
Tôi thực sự nhớ cái ôm ân cần này và đã khóc rất nhiều khi tôi còn nhỏ. Tôi không thực sự nhẹ nhõm vì điều này. Để bắt đầu, đây là 'lời xin lỗi' chân thành đầu tiên mà chúng tôi nhận được.
Vì những lời nói đó... ..
Tôi đã ngất đi như thể tôi đang chìm vào giấc ngủ, nhưng khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tình hình này là như vậy.
Tôi đã cố gắng lay Argen, nhưng khoảnh khắc hoàng đế nhìn lại tôi, tôi nhắm mắt lại và giả vờ ngủ
'Argen, Argen.'
Khi tỉnh dậy, tôi hiểu rằng mình đang ở trên giường của Hoàng đế. Nếu tôi nhớ lại những sự kiện ngày hôm qua, tôi có thể đoán tại sao chúng tôi lại ở trong phòng ngủ của Hhoàng đế. Nhưng vấn đề cái khác.
Hoàng đế quyết định đặt văn phòng của mình trong phòng và đang theo dõi chúng tôi từ đó. Khi tôi nhớ lại cảnh ngày hôm qua, tôi rất xấu hổ và tôi nghĩ sẽ thật tuyệt khi vùi mặt vào chăn và chết ngạt, nhưng Argen tỉnh dậy, rên rỉ và vỗ vào lưng anh ấy như một ông già. Anh ấy thường ngủ say như chết nên tôi mở mắt ra và tự hỏi sao hôm nay anh ấy lại thức giấc như vậy. Việc nắm lấy vạt áo của Argen và cố kéo anh ấy xuống dường như là vô ích.
Đôi mắt xanh lục của Hoàng đế đang hướng về phía này. Ngay khi giao tiếp bằng mắt với anh ấy, tôi đã dựng thẳng cột sống của mình. Tôi không có chút mong muốn nào khi gọi ông ấy là bố của mình.... ..Nhưng... .. Hôm qua ông ấy đã xin lỗi nên ...... Không giống như trước đây, tôi không quay đi với cảm giác khó chịu.
Chỉ có đôi mắt của tôi là chuyển động và tránh ánh nhìn của ông ấy, nhưng Argen đang không tỉnh táo nên tôi phải cố gắng sức lên tinh thần. Tôi biết rằng cơ thể của Argen mệt mỏi hơn bình thường trong những ngày này, nhưng tôi nghĩ nó đã biến mất khi anh ấy 'bộc phát', tuy nhiên, có vẻ như không phải vậy. Argen đấm lấy lưng anh và ấn vào thái dương, nhưng ngay khi anh giao tiếp bằng mắt với tôi, người đang ngồi yên, anh đã mở rộng vòng tay và ôm lấy tôi.
"Arien."
Tôi hoảng sợ trước tình huống này. Trong khi anh ấy đang nằm úp mặt xuống giường, tôi dùng tay đập vào lưng anh ấy và mở to mắt gọi tên anh ấy.
'Argen, Hoàng đế đang ở phía sau!'
May mắn, từ 'Hoàng đế' có một tác dụng tuyệt vời. Hậu quả của vụ bắt cóc và ám sát ngày hôm qua là rất lớn, nhưng không giống như ngày hôm qua, Argen tràn đầy năng lượng sức sống. Tất nhiên, Argen cũng cứng đờ như tôi sau khi quay lại nhìn Hoàng đế. Khi anh ấy quay cổ và nhìn tôi như một con rô bốt, anh ấy trông nhẹ nhõm hơn là xấu hổ hay lo lắng. Tôi có thể biết anh ấy cảm thấy thế nào với biểu hiện đó.
Khi tôi mở mắt ra, tôi tự hỏi liệu tôi có phải đang ở Lâu đài Derolina không. Đó là một nơi đáng sợ và đáng sợ đối với chúng tôi. Tôi không muốn mơ về nó... .. Tôi nắm lấy đôi má phúng phính của Argen, nó không hề biến mất ngay cả khi anh ấy tròn năm tuổi, khuất khỏi tầm mắt của Hoàng đế và kéo nó sang hai bên. Đó là một hành động khuyên anh ta không được mất trí, vì vậy Argen cẩn thận nâng người lên khi hiểu được điều đó.
Ánh mắt của Hoàng đế vẫn hướng về chúng tôi.Vầng trán hơi nhăn mà tôi nhìn thấy ngày hôm qua và cảm giác lâng lâng khi ông ấy xin lỗi đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi. Không. Nó hơi khác so với bình thường. Khóe miệng anh ta dường như cong lên và... ..khóe mắt ông ấy hơi cong.
Đột nhiên, anh ta đặt bút trên tay xuống và nâng cằm. Anh ấy quan sát tôi và Argen đang ngồi cạnh nhau trên giường.