Chương 3: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

" Đây nơi mà em có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới."

" Tuyệt. "

Một làn gió mát thổi qua. Đang trèo cây, tôi ngồi trên cành cứng nghỉ một lúc, nhưng gió thổi đến làm tóc tôi bay tung tóe.

" Em có muốn anh buộc tóc hộ không ? "

" Vậy anh có dây buộc tóc không ? "

" Anh có mang nó. "

Argen đi tới cành cây nơi tôi đang ngồi và nhìn vào túi. Anh ấy luôn mang những thứ mà tôi thậm chí không nghĩ mang theo. Argen rút dây buộc tóc ra khỏi túi. Những viên ngọc nhỏ được đính tinh xảo trên chiếc dây buộc tóc. Chiếc dây buộc tóc này được đính những món trang sức có giá trị vô cùng lớn.

" Ừm ...... Cái dây buộc tóc đó anh lấy ở đâu vậy ? ."

Khi ánh sáng mặt trời phản chiếu trênmón trang sức, một ánh sáng chói lọi tỏa sáng đến nỗi tôi nhìn chằm chằm vào chiếc dây buộc tóc của anh ấy. Argen cuộn nó trong tay.

" Anh đã lấy trộm dây buộc tóc của Lulahel. "

"...... .."

Tôi lém lỉnh nhìn Argen và nghĩ rằng thật tuyệt vời vid anh ấy không để bị bắt. Argen nói tôi quay người lại sau đó thu xếp mái tóc rối bù của. Argen nắm tóc tôi trong tay và buộc nó bằng chiếc day buộc đắt tiền. Tóc tôi gọn gàng và xinh xắn hơn khi Argen làm cho, còn đẹp hơn so với khi tôi tự buộc.

" Anh nhớ buộc chặt nó nhé. "

" Tại sao ? "

"Nếu nó tuột ra, day buộc sẽ rơi xuống."

Cành cây tuy rộng rãi, nhưng sẽ thật tiếc nếu chiếc dây buộc tóc đắt tiền này bị rơi ra. Argen, người đã nghịch tóc tôi từ khi tôi còn nhỏ, đã khéo léo buộc tóc cho tôi và gỡ tay ra.

" Chúng ta sẽ trèo cao hơn ? "

" Khi chúng ta trèo cao hơnm mặt trời sẽ lặn !"

" Cảnh đó sẽ rất đẹp. "

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào bầu trời bao la rộng lớn. Mặt trời trên cao và tiếp tục lặn xuống, tỏa ra ánh sáng ráng chiều tuyệt đẹp. Bầu trời hoàng hôm đẹp hơn khi nhìn từ một nơi cao. Argen nói rằng không nghỉ ngơi nữa, và sau đó di chuyển cơ thể của mình. Thay vì chọn những cành có khả năng gãy nếu chúng ta cầm bằng tay, chúng tôi tìm thấy nhiều cành đủ dày để đỡ trọng lượng của chúng ta. Tôi ngừng trèo cao hơn nữa vì đã ở độ cao phù hợp.

" Đã đến rồi. "

Tôi nhìn xuống Argen, người đang đến muộn hơn tôi, tôi treo hông lên một cành cây rậm rạp. Nó cao đến mức chóng mặt khi tôi nhìn xuống Argen, khiến tôi không thể không nuốt nước bọt. Leo lên độ cao này là hoàn toàn không thể đối với một đứa trẻ bình thường, nhưng nó không phải là vấn đề lớn đối với chúng tôi, vì chúng tôi có khả năng thể chất tuyệt vời khi mang dòng máu hoàng tộc

" Đúng như dự đoán... Anh nhìn thấy các cung điện của Thái tử và Tam hòang tử."

Argen cuối cùng cũng ngồi vào chỗ và hướng đầu nhìn về phía trước. Chúng tôi thích những nơi cao. Một nơi cao, nơi chúng ta có thể nhìn thấy những thứ bên dưới chúng ta.

" Em thích nơi này. "

" Vậy sao ? "

" Đúng vậy. "

Có thứ gì đó đập vào mắt tôi và tôi dùng ngón tay chỉ vào nó. Argen ngồi cạnh tôi nhìn vào chỗ tôi chỉ. Tượng một con báo đen, biểu tượng của Thái tử và tượng diều hâu xanh, biểu tượng của Tam hoàng tử, vô cùng nổi bật.

" ...... Nó vẫn như cũ ! "

" Nó không thay đổi và nó luôn ở đó. "

Thoạt nhìn chúng giống như những khối đá màu, nhưng chúng là những hộ vệ mạnh mẽ chỉ dành cho hoàng gia. Có phải là năm ngoái không ? Có một sát thủ trong cung điện của Tam hoàng tử. Trong lúc đó, tôi đang chơi với Argen trò chơi lúc nửa đêm thì bất ngờ tôi nghe thấy tiếng động lớn ở cung điện của Tam hoàng tử. Đó là tiếng động rất lớn, đủ để nghe thấy từ lâu đài Derolina nơi chúng tôi đang ở. Vào lúc đó, bức tượng một con diều hâu xanh, vốn được cho là đã được xây dựng để tượng trưng, động đậy và di chuyển. Tôi có thể nhìn rõ khung cảnh đó vì ánh đèn luôn được thắp sáng vào ban đêm trong cung điện của Tam hoàng tử. Bức tượng - vẫn luôn đứng yên - đã bay lên trời với đôi cánh lớn dang rộng.

Vì bức tượng luôn đứng ở xa nên không cảm nhận được, nhưng ít nhất lúc đó, tôi cảm thấy áp lực vô cùng. Nó kêu lớn, chồm lên và bay lên trời. Đối với lũ trẻ chúng tôi, đó là một cú sốc cực kì lớn. Mọi người bước ra và nhìn lên bầu trời trước tình huống bất ngờ, và chúng tôi cũng vậy. Con diều hâu xanh, bay lên trời, đậutrên cây và nhìn hai chúng tôi đang lẩn trốn. Sau đó, như thể nó đang thắc mắc, nó chớp mắt một vài lần rồi lại hạ xuống. Đó là một cú sốc lớn đối với chúng tôi. Khi Tam hoàng tử gặp nguy hiểm, mặc dù có các hiệp sĩ mặc áo giáp vàng hộ tống, người ta nói rằng diều hâu xanh đã bảo vệ anh ta mà không do dự. Tất cả những gì tôi nhìn thấy bằng mắt thường là cảnh con diều hâu xanh sống lại và tôi chỉ biết rằng Tam hoàng tử đã được giải cứu sau khi nghe những người hầu gái tám chuyện.

" Em nhìn thấy cung điện của Hoàng đế và cung điện của Nhị hoàng tử. "

Họ là những người hộ vệ chỉ được trao cho con cháu của hoàng tộc. Thái tử có một con báo đen, Nhị hoàng tử có một con sói trắng, và Tam hoàng tử có một con diều hâu xanh. Hoàng đế có một con rắn lục, và khi kết hôn với hoàng hậu, ông đã giao quyền sở hữu hộ vệ cho cô ấy. Sau đó, khi hoàng hậu qua đời, con rắn lục cũng được cho là đã chết. Và tất nhiên, chúng tôi không có những người hộ vệ giống như vậy.

" Nó vẫn đẹp như vậy. "

" Nó luôn luôn đẹp."

Đó là sự tồn tại của dòng máu hoàng đế. Chúng tôi là những đứa trẻ được sinh ra từ con gái của một quý tộc cấp thấp, gia đình không giàu có cũng không hữu ích về chính trị. Nếu chúng tôi không tóc vàng, đó là bằng chứng cho thấy chúng tôi là con của Hoàng đế, chúng tôi đã bị giết và không được công nhận là thành viên hoàng tộc.

" Nó tỏa sáng thật rực rỡ. "

" Em ghen tị với họ sao, Arien ? "

" Sẽ là nói dối nếu em nói rằng không ghen tị. "

Chúng tôi không hy vọng vào một người giám hộ điên khùng như Lulahel. Tôi cũng không muốn nhiều từ hoàng đế. Chúng tôi chỉ muốn một số tiền đủ để sống và ăn uống hàng tháng cho chúng tôi và lâu đài Derrolina.

" Mặc dù điều đó không thể thành sự thật. "

Khi tôi đang nói chuyện, Argen kéo gấu váy của tôi và nhìn về phía sau anh ấy

" Nhìn phía sau em. "

Hoàng gia tồn tại là Hoàng đế - cha của chúng tôi, ba hoàng tử, cũng như Argen và tôi.

" Tại sao ? "

Hoàng cung cũng được chuẩn bị đủ số lượng. Những cung điện không cần thiết thì khiêm tốn, và những cung điện được sử dụng bởi hoàng gia thì lộng lẫy.

" Em thực sự có thể nhìn thấy mọi thứ từ đây."

Lần cuối cùng tôi trèo lên cây này, tôi không thể đạt được độ cao này.

" Anh có thể nhìn thấy mọi thứ. "

" Bên trong nó trông như thế nào? "

Cung điện Hoàng gia, nơi mà chúng tôi luôn muốn rời khỏi, có thể được nhìn thấy từ đây.Khi tôi gục đầu lên vai Argen, chúng tôi quan sát cái nơi hoàn toàn khác với cuộc sống của chúng tôi. Nơi chúng tôi sống là một lâu đài bỏ hoang, còn nó là một nơi xa hoa và lộng lẫy đến mức khiến chúng tôi trở nên tự ti vì cái lâu đài của chúng tôi nghèo nàn và thiếu thốn hơn nhiều so với lâu đài được hầu hết các quý tộc sử dụng.

"Cung điện của Hoàng đế luôn đẹp."

Tôi có thể nhìn thấy cung điện lớn nhất, rộng nhất và lộng lẫy nhất trong kinh thành - cung điện của Hoàng đế - mà bất cứ ai cũng phải thèm muốn. Chúng tôi không biết tên chính xác, nhưng đó là cung điện nơi hoàng đế sống. Hai người chúng tôi yên lặng nhìn chằm chằm hồi lâu cái Hoàng cung - nơi không có liên quan gì đén chúng tôi.

" Chúng ta có thể rời khỏi nơi này không...? "

Argen nắm lấy những lọn tóc đang xõa xuống của tôi và dùng ngón tay xoay phần đuôi tóc. Một khoảng im lặng ngắn ngủi trong giây lát, về chủ đề nhạy cảm mà Argen nói đến. Đó là một chủ đề mà chúng tôi thường không đưa ra, nhưng chúng tôi luôn nói nó một lần vào thời gian này trong năm.

' Chúng ta có thể ra ngoài. '

Tôi lầm bầm trong lòng, nhưng Argen không có câu trả lời.Chúng tôi cứ ngồi như vậy rất lâu. Ánh hoàng hôn dịu dàng lọt vào trong mắt tôi. Tôi nhìn hồi lâu vàoánh mặt trời

" Đừng nhìn mặt trời."

Ngay sau đó đôi mắt tôi đã bị bàn tay của Argen che lại.

" Em đã xem đủ rồi."

Tôi lùi đầu về phía sau để tránh bàn tay của anh. Hoàng hôn buông xuống đồng nghĩa với việc chúng tôi phải quay trở lại. Mặc dù không ai quan trọng chúng tôi có lâu đài hay không, vì vậy tôi không quan tâm đến thời gian, nhưng khi trời tối, chúng tôi sẽ không thể nhìn thấy những dấu vết mà chúng tôi đã khắc trên cây. Cho dù chúng tôi có ghét việc quay trở lại như thế nào đi chăng nữa, thì trước hết đó là nhà đối với chúng tôi. Một nơi mà chúng ta có thể ngủ ngay lập tức.

"Chúng ta quay về nhé ? "

" Anh lẽ ra nên ăn hết trái cây."

Khi tôi nói chúng ta nên quay về, Argen gật đầu và lẩm bẩm một chút sau đó. Nghĩ lại, chúng tôi mải chơi mà quên mất trái cây. Leo xuống dễ hơn đi lên. Tôi xuống rất nhanh và dễ dàng như thể tôi đang trượt, vừa đủ để không bị bỏng ở tay. Ngay sau đó, tôi rũ bỏ những chiếc lá trên mặt. Chúng không chỉ dính trên mặt tôi mà còn ở khắp mọi nơi khác. Argen từ trên cây đi xuống cũng phủi lá. Sau khi đại khái kết thúc, chúng tôi quay trở lại nơi bí mật của mình, lần theo dấu vết để lại trên cây. Chúng tôi đến nơi bí mật của mình khi bầu trời chuyển sang màu tím sẫm. Tôi đã định quay về ngay chỉ với những trái cây, nhưng có một điều gì đó bất ngờ đang chờ đợi chúng tôi. Tôi mở to mắtngạc nhiên.

" Anh đã ăn nó ? "

" Không. "

" Vậy ai đã ăn nó ? "

"Đó là ai?"

" Ai ? "

Đây là một nơi bí mật mà chỉ có hai chúng tôi biết. Khi chúng tôi nhìn thấy những trái cây được chất thành từng đống đã biến mất, cả hai chúng tôi không biết nói gì hơn. Tôi không thể nhìn rõ vì trời quá tối, nhưng khi tôi nhìn thấy những chiếc lá trống rỗng, tôi nhận thấy một chút dấu vết lộn xộn để lại đủ để nói rằng ai đó đã ăn chúng. Ngay cả những chiếc lá to và rộng cũng bị rách nhẹ, để lại những vết móng vuốt.

" ...... "

" ...... Động vật có sống ở đây không ? "

Kể từ khi sinh ra, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con vật nào khác ngoài một con chim bay. Tuy nhiên, không có kết luận nào khác vì nó quá ít đối với một người ăn. Nhìn những chiếc lá rách có dấu móng, tôi nghiêng đầu.

" Trời sắp tối rồi."

Bóng tối ngày càng sâu hơn trong khi chúng tôi chúi đầu vào nhau suy nghĩ về nhiều tình huống khác nhau. Cuối cùng, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà không tìm ra ai đã ăn trái cây. chúng tôi phải đi bộ qua bãi cỏ dưới ánh trăng, nhưng chúng tôi không bao giờ bị lạc vì chúng tôi đã đi bộ ở đây trước đó. Ngồi trên một tảng đá, tôi trò chuyện với Argen, ngắm những bông hoa dại, và di chuyển chậm nhất có thể. Cảm giác như một giờ hoặc lâu hơn, nhưng thời gian đã trôi qua nhiều hơn tôi mong đợi. Tôi nghĩ chúng ta nên vào bên trong lâu đài sớm, vì vậy tôi đến khu vực gần đó, nhưng không hiểu sao cỗ xe của Lourahel, đã đi ra ngoài, lại đứng đó trong sương mù. Chúng tôi loạng choạng lùi lại theo phản xạ.

" Cô ấy đã trở lại rồi. "

" Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ không về trong một ngày hoặc lâu hơn. "

Thấy đèn trong phòng Lulahel vẫn sáng, tôi miễn cưỡng bước vào. Cuối cùng, tôi và Argen nhất trí quyết định đi vòng quanh lâu đài một lần nữa. Chúng tôi đang trò chuyện nhẹ nhàng với nhau khi tôi nhìn lên phòng của Lulahell và thấy rằng đèn đã tắt. Sau đó tôi mới thư giãn một chút. Mặc dù không có ai theo dõi, chúng tôi vẫn lặng lẽ lẻn vào lâu đài. Tòa lâu đài tối om không một tia sáng như để khẳng định rằng không có ai đợi chúng tôi. Nhờ vậy, chúng tôi đã phải dựa vào ánh trăng qua cửa sổ để vào phòng của mình.

" Chúng ta đi vào nhé? "

" Đi nào..... "

Không mất nhiều thời gian để đến phòng ngủ của chúng tôi. Về đến cửa, tôi nắm lấy tay cầm, đẩy ra. Lý do lớn nhất mà chúng tôi chọn căn phòng này trong lâu đài Derolina là vì tay cầm đủ thấp cho một bàn tay của trẻ em với tới. Tôi đi qua cánh cửa mở một cách im lặng và bật đèn. Chúng tôi đang nghĩ đến việc tắm rửa và thả lỏng cơ thể mệt mỏi của mình trên giường, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc thả mình vào khung cảnh trong phòng hiện ra.

"...... Haa."

" Em biết mà."

" Anh không biết."

" Tại sao anh không biết điều này ? "

"...... Hự."

" Nó xảy ra như vậy ."

Nếu tôi bước thêm một bước nữa, tôi sẽ dẫm phải mảnh thủy tinh. Tôi quên rằng căn phòng của chúng tôi đang rách nát và buộc phải nhìn vào những tấm rèm trải dài trên sàn và những thứ linh tinh mà chúng tôi cố gắng thu thập .Đúng lúc này kim đồng hồ chuyển động báo hiệu nửa đêm, sinh nhật của chúng ta đã kết thúc.

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

" Đây nơi mà em có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới."

" Tuyệt. "

Một làn gió mát thổi qua. Đang trèo cây, tôi ngồi trên cành cứng nghỉ một lúc, nhưng gió thổi đến làm tóc tôi bay tung tóe.

" Em có muốn anh buộc tóc hộ không ? "

" Vậy anh có dây buộc tóc không ? "

" Anh có mang nó. "

Argen đi tới cành cây nơi tôi đang ngồi và nhìn vào túi. Anh ấy luôn mang những thứ mà tôi thậm chí không nghĩ mang theo. Argen rút dây buộc tóc ra khỏi túi. Những viên ngọc nhỏ được đính tinh xảo trên chiếc dây buộc tóc. Chiếc dây buộc tóc này được đính những món trang sức có giá trị vô cùng lớn.

" Ừm ...... Cái dây buộc tóc đó anh lấy ở đâu vậy ? ."

Khi ánh sáng mặt trời phản chiếu trênmón trang sức, một ánh sáng chói lọi tỏa sáng đến nỗi tôi nhìn chằm chằm vào chiếc dây buộc tóc của anh ấy. Argen cuộn nó trong tay.

" Anh đã lấy trộm dây buộc tóc của Lulahel. "

"...... .."

Tôi lém lỉnh nhìn Argen và nghĩ rằng thật tuyệt vời vid anh ấy không để bị bắt. Argen nói tôi quay người lại sau đó thu xếp mái tóc rối bù của. Argen nắm tóc tôi trong tay và buộc nó bằng chiếc day buộc đắt tiền. Tóc tôi gọn gàng và xinh xắn hơn khi Argen làm cho, còn đẹp hơn so với khi tôi tự buộc.

" Anh nhớ buộc chặt nó nhé. "

" Tại sao ? "

"Nếu nó tuột ra, day buộc sẽ rơi xuống."

Cành cây tuy rộng rãi, nhưng sẽ thật tiếc nếu chiếc dây buộc tóc đắt tiền này bị rơi ra. Argen, người đã nghịch tóc tôi từ khi tôi còn nhỏ, đã khéo léo buộc tóc cho tôi và gỡ tay ra.

" Chúng ta sẽ trèo cao hơn ? "

" Khi chúng ta trèo cao hơnm mặt trời sẽ lặn !"

" Cảnh đó sẽ rất đẹp. "

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào bầu trời bao la rộng lớn. Mặt trời trên cao và tiếp tục lặn xuống, tỏa ra ánh sáng ráng chiều tuyệt đẹp. Bầu trời hoàng hôm đẹp hơn khi nhìn từ một nơi cao. Argen nói rằng không nghỉ ngơi nữa, và sau đó di chuyển cơ thể của mình. Thay vì chọn những cành có khả năng gãy nếu chúng ta cầm bằng tay, chúng tôi tìm thấy nhiều cành đủ dày để đỡ trọng lượng của chúng ta. Tôi ngừng trèo cao hơn nữa vì đã ở độ cao phù hợp.

" Đã đến rồi. "

Tôi nhìn xuống Argen, người đang đến muộn hơn tôi, tôi treo hông lên một cành cây rậm rạp. Nó cao đến mức chóng mặt khi tôi nhìn xuống Argen, khiến tôi không thể không nuốt nước bọt. Leo lên độ cao này là hoàn toàn không thể đối với một đứa trẻ bình thường, nhưng nó không phải là vấn đề lớn đối với chúng tôi, vì chúng tôi có khả năng thể chất tuyệt vời khi mang dòng máu hoàng tộc

" Đúng như dự đoán... Anh nhìn thấy các cung điện của Thái tử và Tam hòang tử."

Argen cuối cùng cũng ngồi vào chỗ và hướng đầu nhìn về phía trước. Chúng tôi thích những nơi cao. Một nơi cao, nơi chúng ta có thể nhìn thấy những thứ bên dưới chúng ta.

" Em thích nơi này. "

" Vậy sao ? "

" Đúng vậy. "

Có thứ gì đó đập vào mắt tôi và tôi dùng ngón tay chỉ vào nó. Argen ngồi cạnh tôi nhìn vào chỗ tôi chỉ. Tượng một con báo đen, biểu tượng của Thái tử và tượng diều hâu xanh, biểu tượng của Tam hoàng tử, vô cùng nổi bật.

" ...... Nó vẫn như cũ ! "

" Nó không thay đổi và nó luôn ở đó. "

Thoạt nhìn chúng giống như những khối đá màu, nhưng chúng là những hộ vệ mạnh mẽ chỉ dành cho hoàng gia. Có phải là năm ngoái không ? Có một sát thủ trong cung điện của Tam hoàng tử. Trong lúc đó, tôi đang chơi với Argen trò chơi lúc nửa đêm thì bất ngờ tôi nghe thấy tiếng động lớn ở cung điện của Tam hoàng tử. Đó là tiếng động rất lớn, đủ để nghe thấy từ lâu đài Derolina nơi chúng tôi đang ở. Vào lúc đó, bức tượng một con diều hâu xanh, vốn được cho là đã được xây dựng để tượng trưng, động đậy và di chuyển. Tôi có thể nhìn rõ khung cảnh đó vì ánh đèn luôn được thắp sáng vào ban đêm trong cung điện của Tam hoàng tử. Bức tượng - vẫn luôn đứng yên - đã bay lên trời với đôi cánh lớn dang rộng.

Vì bức tượng luôn đứng ở xa nên không cảm nhận được, nhưng ít nhất lúc đó, tôi cảm thấy áp lực vô cùng. Nó kêu lớn, chồm lên và bay lên trời. Đối với lũ trẻ chúng tôi, đó là một cú sốc cực kì lớn. Mọi người bước ra và nhìn lên bầu trời trước tình huống bất ngờ, và chúng tôi cũng vậy. Con diều hâu xanh, bay lên trời, đậutrên cây và nhìn hai chúng tôi đang lẩn trốn. Sau đó, như thể nó đang thắc mắc, nó chớp mắt một vài lần rồi lại hạ xuống. Đó là một cú sốc lớn đối với chúng tôi. Khi Tam hoàng tử gặp nguy hiểm, mặc dù có các hiệp sĩ mặc áo giáp vàng hộ tống, người ta nói rằng diều hâu xanh đã bảo vệ anh ta mà không do dự. Tất cả những gì tôi nhìn thấy bằng mắt thường là cảnh con diều hâu xanh sống lại và tôi chỉ biết rằng Tam hoàng tử đã được giải cứu sau khi nghe những người hầu gái tám chuyện.

" Em nhìn thấy cung điện của Hoàng đế và cung điện của Nhị hoàng tử. "

Họ là những người hộ vệ chỉ được trao cho con cháu của hoàng tộc. Thái tử có một con báo đen, Nhị hoàng tử có một con sói trắng, và Tam hoàng tử có một con diều hâu xanh. Hoàng đế có một con rắn lục, và khi kết hôn với hoàng hậu, ông đã giao quyền sở hữu hộ vệ cho cô ấy. Sau đó, khi hoàng hậu qua đời, con rắn lục cũng được cho là đã chết. Và tất nhiên, chúng tôi không có những người hộ vệ giống như vậy.

" Nó vẫn đẹp như vậy. "

" Nó luôn luôn đẹp."

Đó là sự tồn tại của dòng máu hoàng đế. Chúng tôi là những đứa trẻ được sinh ra từ con gái của một quý tộc cấp thấp, gia đình không giàu có cũng không hữu ích về chính trị. Nếu chúng tôi không tóc vàng, đó là bằng chứng cho thấy chúng tôi là con của Hoàng đế, chúng tôi đã bị giết và không được công nhận là thành viên hoàng tộc.

" Nó tỏa sáng thật rực rỡ. "

" Em ghen tị với họ sao, Arien ? "

" Sẽ là nói dối nếu em nói rằng không ghen tị. "

Chúng tôi không hy vọng vào một người giám hộ điên khùng như Lulahel. Tôi cũng không muốn nhiều từ hoàng đế. Chúng tôi chỉ muốn một số tiền đủ để sống và ăn uống hàng tháng cho chúng tôi và lâu đài Derrolina.

" Mặc dù điều đó không thể thành sự thật. "

Khi tôi đang nói chuyện, Argen kéo gấu váy của tôi và nhìn về phía sau anh ấy

" Nhìn phía sau em. "

Hoàng gia tồn tại là Hoàng đế - cha của chúng tôi, ba hoàng tử, cũng như Argen và tôi.

" Tại sao ? "

Hoàng cung cũng được chuẩn bị đủ số lượng. Những cung điện không cần thiết thì khiêm tốn, và những cung điện được sử dụng bởi hoàng gia thì lộng lẫy.

" Em thực sự có thể nhìn thấy mọi thứ từ đây."

Lần cuối cùng tôi trèo lên cây này, tôi không thể đạt được độ cao này.

" Anh có thể nhìn thấy mọi thứ. "

" Bên trong nó trông như thế nào? "

Cung điện Hoàng gia, nơi mà chúng tôi luôn muốn rời khỏi, có thể được nhìn thấy từ đây.Khi tôi gục đầu lên vai Argen, chúng tôi quan sát cái nơi hoàn toàn khác với cuộc sống của chúng tôi. Nơi chúng tôi sống là một lâu đài bỏ hoang, còn nó là một nơi xa hoa và lộng lẫy đến mức khiến chúng tôi trở nên tự ti vì cái lâu đài của chúng tôi nghèo nàn và thiếu thốn hơn nhiều so với lâu đài được hầu hết các quý tộc sử dụng.

"Cung điện của Hoàng đế luôn đẹp."

Tôi có thể nhìn thấy cung điện lớn nhất, rộng nhất và lộng lẫy nhất trong kinh thành - cung điện của Hoàng đế - mà bất cứ ai cũng phải thèm muốn. Chúng tôi không biết tên chính xác, nhưng đó là cung điện nơi hoàng đế sống. Hai người chúng tôi yên lặng nhìn chằm chằm hồi lâu cái Hoàng cung - nơi không có liên quan gì đén chúng tôi.

" Chúng ta có thể rời khỏi nơi này không...? "

Argen nắm lấy những lọn tóc đang xõa xuống của tôi và dùng ngón tay xoay phần đuôi tóc. Một khoảng im lặng ngắn ngủi trong giây lát, về chủ đề nhạy cảm mà Argen nói đến. Đó là một chủ đề mà chúng tôi thường không đưa ra, nhưng chúng tôi luôn nói nó một lần vào thời gian này trong năm.

' Chúng ta có thể ra ngoài. '

Tôi lầm bầm trong lòng, nhưng Argen không có câu trả lời.Chúng tôi cứ ngồi như vậy rất lâu. Ánh hoàng hôn dịu dàng lọt vào trong mắt tôi. Tôi nhìn hồi lâu vàoánh mặt trời

" Đừng nhìn mặt trời."

Ngay sau đó đôi mắt tôi đã bị bàn tay của Argen che lại.

" Em đã xem đủ rồi."

Tôi lùi đầu về phía sau để tránh bàn tay của anh. Hoàng hôn buông xuống đồng nghĩa với việc chúng tôi phải quay trở lại. Mặc dù không ai quan trọng chúng tôi có lâu đài hay không, vì vậy tôi không quan tâm đến thời gian, nhưng khi trời tối, chúng tôi sẽ không thể nhìn thấy những dấu vết mà chúng tôi đã khắc trên cây. Cho dù chúng tôi có ghét việc quay trở lại như thế nào đi chăng nữa, thì trước hết đó là nhà đối với chúng tôi. Một nơi mà chúng ta có thể ngủ ngay lập tức.

"Chúng ta quay về nhé ? "

" Anh lẽ ra nên ăn hết trái cây."

Khi tôi nói chúng ta nên quay về, Argen gật đầu và lẩm bẩm một chút sau đó. Nghĩ lại, chúng tôi mải chơi mà quên mất trái cây. Leo xuống dễ hơn đi lên. Tôi xuống rất nhanh và dễ dàng như thể tôi đang trượt, vừa đủ để không bị bỏng ở tay. Ngay sau đó, tôi rũ bỏ những chiếc lá trên mặt. Chúng không chỉ dính trên mặt tôi mà còn ở khắp mọi nơi khác. Argen từ trên cây đi xuống cũng phủi lá. Sau khi đại khái kết thúc, chúng tôi quay trở lại nơi bí mật của mình, lần theo dấu vết để lại trên cây. Chúng tôi đến nơi bí mật của mình khi bầu trời chuyển sang màu tím sẫm. Tôi đã định quay về ngay chỉ với những trái cây, nhưng có một điều gì đó bất ngờ đang chờ đợi chúng tôi. Tôi mở to mắtngạc nhiên.

" Anh đã ăn nó ? "

" Không. "

" Vậy ai đã ăn nó ? "

"Đó là ai?"

" Ai ? "

Đây là một nơi bí mật mà chỉ có hai chúng tôi biết. Khi chúng tôi nhìn thấy những trái cây được chất thành từng đống đã biến mất, cả hai chúng tôi không biết nói gì hơn. Tôi không thể nhìn rõ vì trời quá tối, nhưng khi tôi nhìn thấy những chiếc lá trống rỗng, tôi nhận thấy một chút dấu vết lộn xộn để lại đủ để nói rằng ai đó đã ăn chúng. Ngay cả những chiếc lá to và rộng cũng bị rách nhẹ, để lại những vết móng vuốt.

" ...... "

" ...... Động vật có sống ở đây không ? "

Kể từ khi sinh ra, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con vật nào khác ngoài một con chim bay. Tuy nhiên, không có kết luận nào khác vì nó quá ít đối với một người ăn. Nhìn những chiếc lá rách có dấu móng, tôi nghiêng đầu.

" Trời sắp tối rồi."

Bóng tối ngày càng sâu hơn trong khi chúng tôi chúi đầu vào nhau suy nghĩ về nhiều tình huống khác nhau. Cuối cùng, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà không tìm ra ai đã ăn trái cây. chúng tôi phải đi bộ qua bãi cỏ dưới ánh trăng, nhưng chúng tôi không bao giờ bị lạc vì chúng tôi đã đi bộ ở đây trước đó. Ngồi trên một tảng đá, tôi trò chuyện với Argen, ngắm những bông hoa dại, và di chuyển chậm nhất có thể. Cảm giác như một giờ hoặc lâu hơn, nhưng thời gian đã trôi qua nhiều hơn tôi mong đợi. Tôi nghĩ chúng ta nên vào bên trong lâu đài sớm, vì vậy tôi đến khu vực gần đó, nhưng không hiểu sao cỗ xe của Lourahel, đã đi ra ngoài, lại đứng đó trong sương mù. Chúng tôi loạng choạng lùi lại theo phản xạ.

" Cô ấy đã trở lại rồi. "

" Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ không về trong một ngày hoặc lâu hơn. "

Thấy đèn trong phòng Lulahel vẫn sáng, tôi miễn cưỡng bước vào. Cuối cùng, tôi và Argen nhất trí quyết định đi vòng quanh lâu đài một lần nữa. Chúng tôi đang trò chuyện nhẹ nhàng với nhau khi tôi nhìn lên phòng của Lulahell và thấy rằng đèn đã tắt. Sau đó tôi mới thư giãn một chút. Mặc dù không có ai theo dõi, chúng tôi vẫn lặng lẽ lẻn vào lâu đài. Tòa lâu đài tối om không một tia sáng như để khẳng định rằng không có ai đợi chúng tôi. Nhờ vậy, chúng tôi đã phải dựa vào ánh trăng qua cửa sổ để vào phòng của mình.

" Chúng ta đi vào nhé? "

" Đi nào..... "

Không mất nhiều thời gian để đến phòng ngủ của chúng tôi. Về đến cửa, tôi nắm lấy tay cầm, đẩy ra. Lý do lớn nhất mà chúng tôi chọn căn phòng này trong lâu đài Derolina là vì tay cầm đủ thấp cho một bàn tay của trẻ em với tới. Tôi đi qua cánh cửa mở một cách im lặng và bật đèn. Chúng tôi đang nghĩ đến việc tắm rửa và thả lỏng cơ thể mệt mỏi của mình trên giường, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc thả mình vào khung cảnh trong phòng hiện ra.

"...... Haa."

" Em biết mà."

" Anh không biết."

" Tại sao anh không biết điều này ? "

"...... Hự."

" Nó xảy ra như vậy ."

Nếu tôi bước thêm một bước nữa, tôi sẽ dẫm phải mảnh thủy tinh. Tôi quên rằng căn phòng của chúng tôi đang rách nát và buộc phải nhìn vào những tấm rèm trải dài trên sàn và những thứ linh tinh mà chúng tôi cố gắng thu thập .Đúng lúc này kim đồng hồ chuyển động báo hiệu nửa đêm, sinh nhật của chúng ta đã kết thúc.