Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đi qua khu rừng cỏ rậm rạp, tôi khom người đi về phía trước. Tôi tiếp tục bước đi, cố gắng vượt qua một khoảng trống nhỏ trên con đường mà tôi sẽ không thể đi vào, trừ khi tôi còn nhỏ. Đã lâu lắm rồi tôi không tới đây. Nhìn vào bóng lưng của Argen, tôi hỏi :
" Nó còn xa không ? "
Argen, người dẫn đầu, lắc đầu.
" Không xa lắm. "
Cuối cùng thì chúng tôi cũng không thể ăn bữa trưa. Tôi không thể làm gì được vì Lulahel, người ở trong lâu đài, lại ra ngoài. Nếu cô ấy không ăn, chúng tôi cũng không có phần cơm. Dù Hoàng đế có phớt lờ chúng tôi như thế nào đi chăng nữa thì nếu chúng tôi chết thì lại là chuyện khác, vì vậy những người hầu cũng phải làm phần ăn của chúng tôi khi họ lo bữa ăn cho Rurahel. Ngược lại, điều đó có nghĩa là nếu họ không phải lo bữa ăn cho Lulahel, chúng tôi cũng sẽ không có phần của mình, bởi Lulahel ghét những món ăn kém chất lượng do những người hầu của mình làm nên cô ta ra ngoài. Vì vậy chúng tôi không thể ăn nhiều ở cái tuổi mà lẽ ra chúng tôi nên được ăn cái này cái kia. Bụng tôi réo lên vì tôi đã không ăn bất cứ thứ gì từ tối hôm qua.
" Chúng ta đến rồi. "
Chúng tôi đã đến đích, trong khi tôi đang quét đám cỏ đang cọ lên vết thương do Lulahel đánh, Argen tự hào nói và vòng tay qua eo. Một không gian nhỏ, bí mật ẩn mình giữa đám cỏ um tùm và cây cối rậm rạp. Đó là một nơi bí mật mà chỉ có hai chúng tôi biết.
" ...... đã lâu rồi chúng ta không đến đây. "
" Đã hai năm ? "
" Chúng ta đến khi chúng ta lên ba, đúng không? "
Khi chúng tôi ba tuổi, chúng tôi tìm thấy nơi này. Tuy nhiên, những cái cây hồi đó trông rất cao và to, bây giờ ại trông khá thấp. Thực ra chúng tôi mới chỉ nhớ ra nơi này ngày hôm quaTrong khi suy nghĩ về những việc phải làm cho ngày sinh nhật của mình, chúng tôi tình cờ nhớ ra nơi bí mật mà chúng tôi đã tìm thấy khi chúng tôi lên ba. Mải mê với những dòng ký ức cũ, tôi ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh những tán cây.
" Nó đang đơm hoa kết trái. "
Nghe lời tôi, Argen ngẩng đầu lên. Khi tôi ba tuổi, tôi còn quá nhỏ để trèo cây, nhưng bây giờ thì không. Gần lâu đài, có tất cả các loại trái cây quý hiếm chỉ thỉnh thoảng được hái
" Em sẽ trèo lên cây này. "
Tôi nói và đưa tay chạm vào một cái cây. Miệng tôi ứa nước khi tôi nhìn thấy trái cây mà tôi muốn ăn, vì tôi đang cực kì đói. Quả trên cây mà tôi định leo là một quả dài màu vàng, có mùi vị giống như hỗn hợp của quả việt quất và dâu tây khi lột vỏ. Chúng tôi đã làm bánh sinh nhật cho mình với những loại trái cây này. Nó không phải là một chiếc bánh tuyệt vời được làm từ bánh mì và kem, thay vào đó nó là một cái bánh ngọt làm bằng trái cây thô sơ, nhưng nó cũng ngon không kém.
Argen cũng đi đến cái cây bên cạnh tôi và ngẩng đầu lên để xem đó là loại quả gì. Tôi tận dụng khoảng trống và trèo lên cái cây mà người bình thường khó leo được. Đó là khả năng đặc biệt của Argen và tôi kể cả khi chúng tôi không biết trèo cây.
Lúc đầu, tôi còn vụng về, nhưng sau khi cố gắng trèo lên một, hai lần, tôi dã có thể leo trèo như một con khỉ. Tôi đoán rằng lý do tại sao những đứa trẻ 5 tuổi, nhỏ hơn các bạn cùng lứa lại có thể dễ dàng trèo cây là do dòng máu hoàng tộc.Trong tất cả những thứ tôi giỏi, tôi thích leo cây, nhưng còn điều đó thì sao? Có gì tốt là tốt. Quả dễ dàng rụng xuống, và không lâu sau đó, một lượng lớn quả đã được thu thập.
" Nó trông rất ngon. "
Tôi ngồi cạnh Argen và bắt đầu lột những trái cây mà chúng tôi hái được bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình. So với những loại trái cây bán trong siêu thị hiện đại, những trái cây khổng lồ nhiều đường và có mùi vị cực kì ngon. Tôi ngồi đối mặt với Argen và bắt đầu đặt những quả cứng lên một chiếc lá lớn. Giữa lúc đó, tôi đưa một miếng trái cây về phía miệng Argen, nhưng Argen cũng có cùng suy nghĩ với tôi và cầm một quả trên tay trong khi giao tiếp bằng mắt. Tôi đưa trái cây mà Argen đang muốn đưa vào miệng và đưa ra chủ đề chính mà tôi muốn làm trước.
" Chúc mừng sinh nhật, Arien. "
" Chúc mừng sinh nhật. "
Tôi ngồi trên đất với hàng đống trái cây ở giữa và nhận được lời chúc mừng từ Argen, và tôi cũng chào lại. Đó là sinh nhật chỉ của hai chúng tôi, không có một ai chúc mừng.
Ngắm nhìn ánh sáng chiếu qua những tán cây, tôi rũ bỏ nước nhờn dính trên tay. Trái cây có nhiều nước chảy xuống đén nỗi chảy xuống cổ tay và làm ướt tay áo của tôi. Tôi nhớ mang máng là xa hơn một chút từ đây có một nơi dòng nước. Khi tôi đứng dậy để đi rửa tay, Argen nhìn tôi hoảng hốt
' Em muốn đi đâu ? '
Argen nhặt trái cây màu tím trước mặt tôi. Chúng tôi có sở thích ăn uống tương tự nhau, nhưng cũng không có nghĩa là giống nhau hoàn toàn. Nhờ đó, những quả đã chất đống cũng gần hết. Argen định cắn trái cây trên tay, nhưng thay vào đó, anh ấy liếc nhìn tôi và nói :
' Anh cũng đi. '
' Vậy thì đi nhanh thôi. '
Nghĩ lại, sau khi đầu thai, tuy rằng có thể không thực sự đáng giá, nhưng chúng tôi có một khả năng phù hợp với thế giới này. Khi Argen ở một nơi trong tầm mắt, tôi có thể giao tiếp bằng suy nghĩ và Argen cũng vậy. Bởi vì nước hoa quả dinh dính làm ướt quần áo, tôi thúc giục Argen nhanh lên bằng cách đá vào mông của anh ấy trong khi anh ấy vẫn đang cúi xuống ăn. Trước sự thúc giục của tôi, Argen đứng dậy, nhìn xuống đôi bàn tay nhớp nháp của mình và cau mày.
" Nó rất ngon, nhưng anh nghĩ chúng ta ăn uống không lịch sự chút nào. "
" Anh không thể quay về lâu đài và lấy cái nĩa, anh biết chứ ? "
Argen cũng gật đầu, nói rằng anh phải chịu việc này vì anh ấy ăn bằng tay. Tôi háo hức nhìn quanh xem dòng suối chảy về hướng nào và cuối cùng cũng tìm được manh mối.
" Tìm thấy nó rồi. "
Ở trên con đường, tôi tìm thấy những dấu vết được khắc trên cây bằng đá. Những dấu vết nằm bên dưới Argen và tôi. Nó cho chúng tôi biết chúng tôi đã nhỏ như thế nào khi chúng tôi tìm thấy nơi này. Argen chỉ tay vào gốc cây, đặt cằm lên vai tôi để xem tôi có tìm thấy dấu vết nào giống anh không.
" Chúng ta thực sự rất nhỏ khi lên ba. "
Tôi đi dọc theo con đường mòn, nhớ lại những ký ức mà tôi đã khắc ghi bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình, thời thơ ấu của tôi thật đáng giá với những dấu vết bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ vẫn còn nguyên.
" Đến đây là hết rồi ! "
"Huh ?"
Không giống như những cây khác có khắc hình mũi tên dài, chúng tôi dừng lại khi nhìn thấy một cây có khắc dấu X rất sâu. Khi tôi quay đầu sang một bên hơn một chút, ánh nắng ấm áp chiếu xuống khu rừng và một dòng nước trong suốt chảy bên dưới đập vào mắt tôi. Làn nước trong veo, sạch sẽ phản chiếu ánh nắng và lung linh, trong khi tiếng chim và tiếng gió thổi lay những ngọn cỏ vỗ vào tai tôi.
" Đã lâu rồi chúng ta không tới đây rồi . "
" Chúng ta đã không đén đây nữa kể từ khi chúng ta lên ba. "
Tôi đến gần mặt nước và ngồi xổm xuống. Tôi nhúng tay vào và dòng nước mát lướt qua tay tôi.
" Nó dính cả lên tay áo của em. "
Tôi đang ngâm tay một lúc thì nhận thấy nước hoa quả dính trên tay áo. Nhờ đó, tôi nhớ ra mục đích của mình và nhúng phần cuối ống tay áo vào nước. Không hài lòng với việc tôi dùng một tay xoa bóp ống tay áo một cách vụng về, Argen nắm lấy ống tay áo đã được ngâm trong nước của tôi. Tôi nghĩ rằng vết bẩn sẽ không trôi đi dược, nhưng may mắn thay, nó đã được xóa sạch và vết bẩn cũng biến mất.
" Đây là một trong số ít những chiếc váy mà em có, vì vậy em phải bảo quản nó. "
Tôi vắt nước ở tay áo của mình và lắc mạnh cánh tay để rũ bỏ hơi ẩm dư thừa. Trời nắng đẹp nên nó có thể khô dần.
" Em sẽ không thể mặc nó nếu em lớn hơn. "
Tôi hơi mím môi trước những lời nói mỉa mai của Argen và cúi đầu xem xét quần áo của mình.
" Nó rất đẹp, nhưng nó quá cũ. "
Nó hoàn toàn phù hợp với tôi bây giờ, nhưng rõ ràng là tôi sẽ không thể mặc nó nếu tôi lớn hơn. Bất kể khi chúng tôi ăn ít như thế nào, trẻ em vẫn sẽ lớn lên. Mặc dù chiếc váy forsythia nhẹ nhàng là một trong những đồ đạc quý giá duy nhất tôi có trong tay. Tôi nghĩ rằng sau này nếu giữ gìn tốt thì vẫn có thể sử dụng được.Khi Argen thấy tôi đã rửa tay xong, anh ấy duỗi thẳng đầu gối và đứng dậy. Vừa lúi húi, tôi vừa lấy tay phủi sạch cỏ trên mép váy. Argen thở dài như thể anh ấy đã tìm thấy thứ gì đó. Tôi nhìn theo ánh mắt của Argen, tự hỏi anh ấy đang nhìn gì.
" Arien. "
" Cái gì, Argen."
" Đó là nó, phải không? "
" Cái gì cơ ? "
" Cái cây mà chúng ta đã chơi. "
Thứ mà Argen chỉ tới là một cái cây với những chiếc lá màu xanh tuyệt đẹp. Nó cao hơn những cây khác một chút, thân cây phát triển tốt, không có bệnh tật hay vết thương.
" Anh không thể trèo lên cây ăn quả, vì vậy anh đã trèo lên đó vì nó rất chắc chắn."
" Lúc đó anh gần như ngã xuống."
Cái cây mà chúng tôi thường chơi cùng, lọt vào tầm mắt của chúng tôi khi chúng tôi ngẩng đầu lên cao hơn. Đúng lúc đó, tôi giao tiếp bằng mắt với Argen và cười rồi tiến đến cái cây mà không cần phải nói thêm điều gì. Khi chúng tôi còn nhỏ, cái cây này có vẻ rất lớn, nhưng bây giờ tôi nhìn thấy nó, tôi cũng không nghĩ rằng chúng tôi sẽ có thể leo lên nó mặc dù tôi đã là một bậc thầy về leo cây. Có lẽ anh ấy cũng đang nghĩ như vậy, nhưng Argen đã giữ cổ tay tôi khi tôi nắm lấy cây bằng cả hai tay.
" Em có muốn trèo lên không ? "
" Em đang chuẩn bị trèo lên. "
Từ dưới tán cây nhìn lên, tôi chỉ thấy những chiếc lá xanh biếc. Nhưng tôi biết cảm giác như thế nào khi trốn giữa những chiếc lá và nhìn xuống dưới. Giống như một con chim bay trên bầu trời và một con ngựa chạy trên cánh đồng, thế giới dường như rộng mở. Chúng tôi, những người luôn bị trừng phạt và hạn chế, yêu phong cảnh đến mức chúng tôi không biết gì ngoài nó.
Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đi qua khu rừng cỏ rậm rạp, tôi khom người đi về phía trước. Tôi tiếp tục bước đi, cố gắng vượt qua một khoảng trống nhỏ trên con đường mà tôi sẽ không thể đi vào, trừ khi tôi còn nhỏ. Đã lâu lắm rồi tôi không tới đây. Nhìn vào bóng lưng của Argen, tôi hỏi :
" Nó còn xa không ? "
Argen, người dẫn đầu, lắc đầu.
" Không xa lắm. "
Cuối cùng thì chúng tôi cũng không thể ăn bữa trưa. Tôi không thể làm gì được vì Lulahel, người ở trong lâu đài, lại ra ngoài. Nếu cô ấy không ăn, chúng tôi cũng không có phần cơm. Dù Hoàng đế có phớt lờ chúng tôi như thế nào đi chăng nữa thì nếu chúng tôi chết thì lại là chuyện khác, vì vậy những người hầu cũng phải làm phần ăn của chúng tôi khi họ lo bữa ăn cho Rurahel. Ngược lại, điều đó có nghĩa là nếu họ không phải lo bữa ăn cho Lulahel, chúng tôi cũng sẽ không có phần của mình, bởi Lulahel ghét những món ăn kém chất lượng do những người hầu của mình làm nên cô ta ra ngoài. Vì vậy chúng tôi không thể ăn nhiều ở cái tuổi mà lẽ ra chúng tôi nên được ăn cái này cái kia. Bụng tôi réo lên vì tôi đã không ăn bất cứ thứ gì từ tối hôm qua.
" Chúng ta đến rồi. "
Chúng tôi đã đến đích, trong khi tôi đang quét đám cỏ đang cọ lên vết thương do Lulahel đánh, Argen tự hào nói và vòng tay qua eo. Một không gian nhỏ, bí mật ẩn mình giữa đám cỏ um tùm và cây cối rậm rạp. Đó là một nơi bí mật mà chỉ có hai chúng tôi biết.
" ...... đã lâu rồi chúng ta không đến đây. "
" Đã hai năm ? "
" Chúng ta đến khi chúng ta lên ba, đúng không? "
Khi chúng tôi ba tuổi, chúng tôi tìm thấy nơi này. Tuy nhiên, những cái cây hồi đó trông rất cao và to, bây giờ ại trông khá thấp. Thực ra chúng tôi mới chỉ nhớ ra nơi này ngày hôm quaTrong khi suy nghĩ về những việc phải làm cho ngày sinh nhật của mình, chúng tôi tình cờ nhớ ra nơi bí mật mà chúng tôi đã tìm thấy khi chúng tôi lên ba. Mải mê với những dòng ký ức cũ, tôi ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh những tán cây.
" Nó đang đơm hoa kết trái. "
Nghe lời tôi, Argen ngẩng đầu lên. Khi tôi ba tuổi, tôi còn quá nhỏ để trèo cây, nhưng bây giờ thì không. Gần lâu đài, có tất cả các loại trái cây quý hiếm chỉ thỉnh thoảng được hái
" Em sẽ trèo lên cây này. "
Tôi nói và đưa tay chạm vào một cái cây. Miệng tôi ứa nước khi tôi nhìn thấy trái cây mà tôi muốn ăn, vì tôi đang cực kì đói. Quả trên cây mà tôi định leo là một quả dài màu vàng, có mùi vị giống như hỗn hợp của quả việt quất và dâu tây khi lột vỏ. Chúng tôi đã làm bánh sinh nhật cho mình với những loại trái cây này. Nó không phải là một chiếc bánh tuyệt vời được làm từ bánh mì và kem, thay vào đó nó là một cái bánh ngọt làm bằng trái cây thô sơ, nhưng nó cũng ngon không kém.
Argen cũng đi đến cái cây bên cạnh tôi và ngẩng đầu lên để xem đó là loại quả gì. Tôi tận dụng khoảng trống và trèo lên cái cây mà người bình thường khó leo được. Đó là khả năng đặc biệt của Argen và tôi kể cả khi chúng tôi không biết trèo cây.
Lúc đầu, tôi còn vụng về, nhưng sau khi cố gắng trèo lên một, hai lần, tôi dã có thể leo trèo như một con khỉ. Tôi đoán rằng lý do tại sao những đứa trẻ 5 tuổi, nhỏ hơn các bạn cùng lứa lại có thể dễ dàng trèo cây là do dòng máu hoàng tộc.Trong tất cả những thứ tôi giỏi, tôi thích leo cây, nhưng còn điều đó thì sao? Có gì tốt là tốt. Quả dễ dàng rụng xuống, và không lâu sau đó, một lượng lớn quả đã được thu thập.
" Nó trông rất ngon. "
Tôi ngồi cạnh Argen và bắt đầu lột những trái cây mà chúng tôi hái được bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình. So với những loại trái cây bán trong siêu thị hiện đại, những trái cây khổng lồ nhiều đường và có mùi vị cực kì ngon. Tôi ngồi đối mặt với Argen và bắt đầu đặt những quả cứng lên một chiếc lá lớn. Giữa lúc đó, tôi đưa một miếng trái cây về phía miệng Argen, nhưng Argen cũng có cùng suy nghĩ với tôi và cầm một quả trên tay trong khi giao tiếp bằng mắt. Tôi đưa trái cây mà Argen đang muốn đưa vào miệng và đưa ra chủ đề chính mà tôi muốn làm trước.
" Chúc mừng sinh nhật, Arien. "
" Chúc mừng sinh nhật. "
Tôi ngồi trên đất với hàng đống trái cây ở giữa và nhận được lời chúc mừng từ Argen, và tôi cũng chào lại. Đó là sinh nhật chỉ của hai chúng tôi, không có một ai chúc mừng.
Ngắm nhìn ánh sáng chiếu qua những tán cây, tôi rũ bỏ nước nhờn dính trên tay. Trái cây có nhiều nước chảy xuống đén nỗi chảy xuống cổ tay và làm ướt tay áo của tôi. Tôi nhớ mang máng là xa hơn một chút từ đây có một nơi dòng nước. Khi tôi đứng dậy để đi rửa tay, Argen nhìn tôi hoảng hốt
' Em muốn đi đâu ? '
Argen nhặt trái cây màu tím trước mặt tôi. Chúng tôi có sở thích ăn uống tương tự nhau, nhưng cũng không có nghĩa là giống nhau hoàn toàn. Nhờ đó, những quả đã chất đống cũng gần hết. Argen định cắn trái cây trên tay, nhưng thay vào đó, anh ấy liếc nhìn tôi và nói :
' Anh cũng đi. '
' Vậy thì đi nhanh thôi. '
Nghĩ lại, sau khi đầu thai, tuy rằng có thể không thực sự đáng giá, nhưng chúng tôi có một khả năng phù hợp với thế giới này. Khi Argen ở một nơi trong tầm mắt, tôi có thể giao tiếp bằng suy nghĩ và Argen cũng vậy. Bởi vì nước hoa quả dinh dính làm ướt quần áo, tôi thúc giục Argen nhanh lên bằng cách đá vào mông của anh ấy trong khi anh ấy vẫn đang cúi xuống ăn. Trước sự thúc giục của tôi, Argen đứng dậy, nhìn xuống đôi bàn tay nhớp nháp của mình và cau mày.
" Nó rất ngon, nhưng anh nghĩ chúng ta ăn uống không lịch sự chút nào. "
" Anh không thể quay về lâu đài và lấy cái nĩa, anh biết chứ ? "
Argen cũng gật đầu, nói rằng anh phải chịu việc này vì anh ấy ăn bằng tay. Tôi háo hức nhìn quanh xem dòng suối chảy về hướng nào và cuối cùng cũng tìm được manh mối.
" Tìm thấy nó rồi. "
Ở trên con đường, tôi tìm thấy những dấu vết được khắc trên cây bằng đá. Những dấu vết nằm bên dưới Argen và tôi. Nó cho chúng tôi biết chúng tôi đã nhỏ như thế nào khi chúng tôi tìm thấy nơi này. Argen chỉ tay vào gốc cây, đặt cằm lên vai tôi để xem tôi có tìm thấy dấu vết nào giống anh không.
" Chúng ta thực sự rất nhỏ khi lên ba. "
Tôi đi dọc theo con đường mòn, nhớ lại những ký ức mà tôi đã khắc ghi bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình, thời thơ ấu của tôi thật đáng giá với những dấu vết bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ vẫn còn nguyên.
" Đến đây là hết rồi ! "
"Huh ?"
Không giống như những cây khác có khắc hình mũi tên dài, chúng tôi dừng lại khi nhìn thấy một cây có khắc dấu X rất sâu. Khi tôi quay đầu sang một bên hơn một chút, ánh nắng ấm áp chiếu xuống khu rừng và một dòng nước trong suốt chảy bên dưới đập vào mắt tôi. Làn nước trong veo, sạch sẽ phản chiếu ánh nắng và lung linh, trong khi tiếng chim và tiếng gió thổi lay những ngọn cỏ vỗ vào tai tôi.
" Đã lâu rồi chúng ta không tới đây rồi . "
" Chúng ta đã không đén đây nữa kể từ khi chúng ta lên ba. "
Tôi đến gần mặt nước và ngồi xổm xuống. Tôi nhúng tay vào và dòng nước mát lướt qua tay tôi.
" Nó dính cả lên tay áo của em. "
Tôi đang ngâm tay một lúc thì nhận thấy nước hoa quả dính trên tay áo. Nhờ đó, tôi nhớ ra mục đích của mình và nhúng phần cuối ống tay áo vào nước. Không hài lòng với việc tôi dùng một tay xoa bóp ống tay áo một cách vụng về, Argen nắm lấy ống tay áo đã được ngâm trong nước của tôi. Tôi nghĩ rằng vết bẩn sẽ không trôi đi dược, nhưng may mắn thay, nó đã được xóa sạch và vết bẩn cũng biến mất.
" Đây là một trong số ít những chiếc váy mà em có, vì vậy em phải bảo quản nó. "
Tôi vắt nước ở tay áo của mình và lắc mạnh cánh tay để rũ bỏ hơi ẩm dư thừa. Trời nắng đẹp nên nó có thể khô dần.
" Em sẽ không thể mặc nó nếu em lớn hơn. "
Tôi hơi mím môi trước những lời nói mỉa mai của Argen và cúi đầu xem xét quần áo của mình.
" Nó rất đẹp, nhưng nó quá cũ. "
Nó hoàn toàn phù hợp với tôi bây giờ, nhưng rõ ràng là tôi sẽ không thể mặc nó nếu tôi lớn hơn. Bất kể khi chúng tôi ăn ít như thế nào, trẻ em vẫn sẽ lớn lên. Mặc dù chiếc váy forsythia nhẹ nhàng là một trong những đồ đạc quý giá duy nhất tôi có trong tay. Tôi nghĩ rằng sau này nếu giữ gìn tốt thì vẫn có thể sử dụng được.Khi Argen thấy tôi đã rửa tay xong, anh ấy duỗi thẳng đầu gối và đứng dậy. Vừa lúi húi, tôi vừa lấy tay phủi sạch cỏ trên mép váy. Argen thở dài như thể anh ấy đã tìm thấy thứ gì đó. Tôi nhìn theo ánh mắt của Argen, tự hỏi anh ấy đang nhìn gì.
" Arien. "
" Cái gì, Argen."
" Đó là nó, phải không? "
" Cái gì cơ ? "
" Cái cây mà chúng ta đã chơi. "
Thứ mà Argen chỉ tới là một cái cây với những chiếc lá màu xanh tuyệt đẹp. Nó cao hơn những cây khác một chút, thân cây phát triển tốt, không có bệnh tật hay vết thương.
" Anh không thể trèo lên cây ăn quả, vì vậy anh đã trèo lên đó vì nó rất chắc chắn."
" Lúc đó anh gần như ngã xuống."
Cái cây mà chúng tôi thường chơi cùng, lọt vào tầm mắt của chúng tôi khi chúng tôi ngẩng đầu lên cao hơn. Đúng lúc đó, tôi giao tiếp bằng mắt với Argen và cười rồi tiến đến cái cây mà không cần phải nói thêm điều gì. Khi chúng tôi còn nhỏ, cái cây này có vẻ rất lớn, nhưng bây giờ tôi nhìn thấy nó, tôi cũng không nghĩ rằng chúng tôi sẽ có thể leo lên nó mặc dù tôi đã là một bậc thầy về leo cây. Có lẽ anh ấy cũng đang nghĩ như vậy, nhưng Argen đã giữ cổ tay tôi khi tôi nắm lấy cây bằng cả hai tay.
" Em có muốn trèo lên không ? "
" Em đang chuẩn bị trèo lên. "
Từ dưới tán cây nhìn lên, tôi chỉ thấy những chiếc lá xanh biếc. Nhưng tôi biết cảm giác như thế nào khi trốn giữa những chiếc lá và nhìn xuống dưới. Giống như một con chim bay trên bầu trời và một con ngựa chạy trên cánh đồng, thế giới dường như rộng mở. Chúng tôi, những người luôn bị trừng phạt và hạn chế, yêu phong cảnh đến mức chúng tôi không biết gì ngoài nó.