Edit và beta : Phong Linh
-------------------------------------------------------------------------------------------
Sáu năm trước, Lulahel, vốn là một thường dân, nhờ có vẻ ngoài xinh đẹp nên đã được nhận trở thành con gái nuôi của một nam tước. Cô ấy đủ thông minh và sáng suốt, vì mục tiêu mà cô nhắm đến là Hoàng đế. Tuy nhiên, Hoàng đế không hề để tâm đến sắc đẹp của những người phụ nữ cố tình quyến rũ mình. Dù vậy, cô ấy vẫn tiếp cận được hoàng đế và có thai với ngài.
Chúng tôi, những người vừa mới sinh ra, nếu không có mái tóc vàng - biểu tượng của hoàng tộc - thì chúng tôi chắc chắn sẽ bị chặt đầu bởi bàn tay của Hoàng đế.
[ Tên của 2 con sẽ là Argen và Arien. ]
Hoàng đế đã đặt tên cho chúng tôi, và đây là ký ức đầu tiên và duy nhất với của chúng tôi với hắn.
Thông thường khi một thành viên của hoàng tộc ra đời, hoàng gia sẽ tổ chức tiệc thật lớn để chúc mừng. Nhưng khi hoàng tử thứ tư và công chúa đầu tiên ra đời, hoàng đế dã gửi chúng tôi đến lâu đài Derolina bị bỏ hoang. Đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, bởi vì Hoàng đé không quan tâm đến ba người chúng tôi, kể cả Lulahel, nên bị bỏ mặc sẽ tốt hơn là phải chết. Dù vậy, Hoàng đế vẫn gửi hàng chục người hầu gái đến phục vụ chúng tôi và đưa một lượng tiền lớn đén lâu đài. Vấn đề là số tiền đó chỉ được dùng cho lối sống xa hoa của Rulahel.
Những người hầu đã hy vọng rằng vài năm nữa, khi chúng tôi lớn, tình trạng sẽ được cải thiiẹn hơn. Nhưng sau đó họ nhận ra rằng ba người chúng tôi đã bị bỏ mặc, vì vậy họ tuyệt vọng và còn phục vụ chúng tôi nữa. Hoặc ít nhất, khi Lulahel tức giận và la hét, mọi người miễn cưỡng làm theo, nhưng chúng tôi thì không được như vậy. Mẹ của chúng tôi từ bỏ việc chăm sóc, nuôi dạy và những người hầu phớt lờ cùng cố tình quấy rối chúng tôi. Họ nghĩ rằng họ phải đén cung điệ bị bỏ hoang này là vì chúng tôi. Đến năm chúng tôi hai tuổi, một trưởng hầu từ hoàng cung đến và sống ở đây. Một ngày nọ, sau khi Lulahel say rượu và la hét, cô hầu trưởng đã nói rằng Hoàng đế đã ngừng để ý đến chúng tôi và sau đó cô ấy bỏ đi. Sau đó, những người hầu đã ngừng quấy rối chúng tôi.
Có một điều may mắn, đó là tôi và Argen không phải là những đứa trẻ bình thường. Bề ngoài, chúng tôi là những đứa trẻ năm tuổi khao khát tình yêu thương của cha mẹ, nhưng thực tế, chúng tôi là những học sinh trung học bình thường, nhưng vì một vài lý do nên chúng tôi đâ qua đời ở tuổi 18, và đã được đầu thai ở thế giới này.
" Đây là sinh nhật thứ năm của chúng ta "
" Kể cả thế thì nó có nghĩa gì đâu "
Tôi lẩm bẩm khi nhấc đôi chân nhỏ của mình lên và nhìn ra ngoài. Argen, người đang ngủ ở phía sau, cau mày trước lời nói của tôi. Anh ấy nhăn trán và làm bộ mặt như thể ngày sinh nật của mình không hề quan trọng. Anh ấy dụi mặt vào gối, mái tóc vàng tuyệt đẹp tỏa sáng dưới ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ.
" Không có ai quan tâm đâu "
" Chà.... đúng là như vậy "
Tôi đang mặc một chiếc váy xếp nếp xinh xắn màu vàng mà Rulahel đã mua khi cô ta có tâm trạng tốt, tôi thở dài vì Argen nói đúng.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
The Alpha's Trap
14.5M
411K
Warning: Feels, Violence and sexual content Advised Age: 15 + Maisie Ashford is thankful that her older brother is becoming Alpha. She'd rather not have the responsibili...
A lie in church. TO BE PUBLISHED
23.5M
164K
SAMPLE Highest rank[#1 in Billionaire] [#1 in youngadult] [#1 in NewAdult] [#1 in Fiction] STA...
THE TEKULA PROJECT
1.2M
50.5K
(COMPLETED | UNDER EDITING) Fresh out of college, Veronica Odair is hired as a forensic scientist at the infamous B.E.A.R. Laboratories. She is put to work on the classi...
Paid Story
Spitfire in Love
25.5M
822K
The brooding and mysterious Cameron St. Laurent isn't intimidated by the feisty woman at his doorstep. And when she asks him for the impossible, Cameron knows just how t...
Paid Story
The Girl He Never Noticed
221M
6.9M
When billionaire bad boy Eros meets shy, nerdy Jade, he doesn't recognize her from his past. Will they be able to look past their secrets and fall in love again? ...
Paid Story
The Last She (Books 1-3, the Last She Series)
13M
657K
Ara, the only woman left alive after a plague, is searching for a way to save humanity. She thinks there isn't a man she can trust, until she meets Kaden. ...
Tôi là Arien Beatrice Yuriana, công chúa duy nhất của đế quốc này.
Đồng thời, tôi cùng với người anh song sinh của mình là những người đã chết và được tái sinh một lần nữa.
" Hôm nay là sinh nhật thứ năm và anh sẽ ngủ tiếp sao, Argen? "
Không giống như tôi, người ăn mặc lộng lẫy, cậu bé vẫn ôm chiếc gối lớn và mặc bộ đồ ngủ màu trắng, là hoàng tử thứ tư của Đế quốc Yuriana tên là Argen Ishilben Yuriana. Đúng vậy, chúng tôi chính là những đứa con hoang cả Hoàng đế. Tôi lẩm bẩm khi ngồi nghe Argen nói, một làn gió lạnh tạt vào mặt và hất tung mái tóc của tôi.
" Nhưng mà hôm nay không phải là sinh nhật thứ 23 của chúng ta sao ? "
Rút mặt ra khỏi chăn bông, Argen đáp trả, như thể anh không thích con số 23.
" Em không phải là nên trừ bỏ kiếp trước sao? "
Argen lắc đầu nhẹ nhàng, khi anh mở hai tay ra, nhớ lại những kỷ niệm năm 18 tuổi. Với khuôn mặt chưa tỉnh hẳn, anh ấy gục mặt vào chiếc gối lớn. Tôi đã nghĩ đến việc lấy chiếc gối đó đi ngay lập tức, nhưng tôi quyết định để nó lại vì hôm nay là sinh nhật của chúng tôi.
" Tốt thôi, vậy thì cứ coi đây là sinh nhật lần thứ năm của chúng ta. "
" Anh buồn ngủ...... chúng ta sẽ làm bánh trái như năm ngoái chứ? "
Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ tổ chức sinh nhật cho chúng tôi với giọng nói của một đứa trẻ ngái ngủ. Thông thường, hoàng tử và công chúa được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật siêu hoành tráng, nhưng chúng tôi không được như vậy. Argen thu mình vào trong chăn bông.
"Hãy làm nó sau bữa trưa."
" Lurahel đã ra ngoài. Em không nghĩ chúng ta sẽ có thể được ăn trưa ".
Lulahel là mẹ ruột của chúng tôi. Rồi Argen bật dậy và cau mày, anh ấy đã tỉnh lại trước những gì tôi nói. Khuôn mặt của anh ấy lúc này rất dễ thương, vì đó là khuôn mặt của một đứa trẻ, nhưng tôi không dám nói điều này.
"Chúng ta đã không được ăn vào tối hôm qua và sáng nay... .."
Không có ai lo bữa ăn cho chúng tôi, trừ khi Lulahel dùng bữa ở nhà. Và Lulahel, người đã đi chơi từ chiều hôm qua, đã không trở lại lâu đài mặc dù đã trưa.
"Anh đói."
Chúng tôi nhận ra nhau từ khi sinh ra. Không mất nhiều thời gian để tôi nhận ra rằng tôi đã được đầu thai, trong một chiếc nôi không có hơi ấm và chúng tôi lại được sinh ra như một cặp song sinh. Khi Argen nói rằng anh ấy đói, tôi đến gần giường, cúi người xuống và mở miệng.
" Em muốn ăn bánh chocolate."
Sau đó, tôi luôn nói về món ăn mà tôi muốn ăn với Argen, người đang lầm bầm trên giường.
Bang !!
Đó là một tiếng ồn khá lớn. Những người khác có thể quay đầu lại nhìn, nhưng không phải trường hợp của Argen và tôi. Nước da trắng của Argen tái đi và chúng tôi bật dậy. Argen nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi về phía anh ấy vì tôi không đủ nhanh.
Có một khung ảnh cũ treo bên cạnh giường. Một khoảng trống nhỏ xuất hiện khi chúng tôi đẩy khung, đã tồn tại từ khi chúng tôi bắt đầu sống trong căn phòng này. Chúng tôi ép chặt cơ thể mình vào khoảng không phía sau khung hình thật nhanh, giống như khi chúng tôi chìm vào giấc ngủ. Để che giấu sự tồn tại của mình, chúng tôi đã che cái khung lên nó như thể không có chuyện gì xảy ra.
" Chúng ta không thể ăn trưa. "
Argen liếc mắt nói và tôi gật đầu đồng ý. Linh cảm của chúng tôi không sai. Một người phụ nữ loạng choạng bước vào phòng, người nồng nặc mùi rượu. Đó là mẹ của chúng tôi, Lulahel.
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng- điều này đủ để biết tất cả số tiền mà hoàng đế gửi hàng tháng đã đi đâu - nhìn quanh phòng và hét lớn :
" Chúng mày đang ở đâu ? "
Với vẻ miễn cưỡng, những người hầu gái phía sau Lulahel vội vàng ngăn cô ta lại. May mắn thay, Lulahel không quá say và đi loanh quanh một chút, sau đó được những người giúp việc đỡ ra ngoài. Cô không có thân hình như một phụ nữ có hai con. Chúng tôi theo dõi tình hình qua một khoảng trống nhỏ trong khung hình và thở phào nhẹ nhõm.
" Cô ta đã về sớm. "
" Em nghĩ cô ta sẽ chơi bên ngoài tận một tuần như lần trước. "
Argen và tôi có rất nhiều vết sẹo trên cơ thể. Chúng là những vết bỏng hoặc là những sẹo do đòn roi. Tất cả những vết thương lớn nhỏ này đều là do Lurachel tạo thành. Trong hoàn cảnh đó, tự nhiên chúng tôi phải tránh mặt mẹ mình là Lulahel. Đây là một tình huống khốn khổ mà chúng tôi phải chịu đựng , dù chúng tôi vẫn là những đứa trẻ.
Bước ra từ khoảng trống đằng sau khung hình , Argen nhặt chiếc chăn bông nằm dưới đất , anh ấy nhìn tôi, nhưng anh ấy không bảo tôi đi cùng.
" Nhưng anh biết đấy, khi chúng ta lớn hơn, chúng ta không thể vào đó nữa. "
" Liệu chúng ta có thể chống lại Lulahel khi chúng ta lớn hơn một chút không ? "
" ......Anh nghĩ thế sao ? "
Vào ngày sinh nhật mà chúng tôi vẫn phải lo lắng việc này. Tôi thở dài cay đắng.
Rầm-!
"......"
"......"
Tiếng mở cửa lớn, thân thể chúng tôi đang nằm trên giường đắp chăn cứng lại. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, Rulahel đứng bên cửa nhìn chúng tôi. Những người hầu ở phía sau đóng cửa không chút tội lỗi, nói nhỏ: "Đóng cửa lại." Trong phòng chỉ còn lại Rulahel, Argen và tôi. Không phải một hoặc hai lần những người hầu như vậy, nhưng tôi ngạc nhiên là họ có thể phớt lờ những đứa trẻ, ngay cả khi tận mắt chứng kiến chúng bị lạm dụng.
Trong khi tôi ngơ ngác nhìn ra cửa một lúc, Lulahel sải bước tới và nhặt một chiếc bình không có hoa từ chiếc bàn gần đó.
Cheng–!
Với một tiếng động lớn, chiếc bình bị vỡ dưới chân tôi, để lại vết nước trên thảm.
" Cái bình này, màu không đẹp. Mẹ sẽ đổi một món đồ đẹp hơn. "
Tôi đã bị ngã khi chạy trốn khỏi chiếc bình bị vỡ, nhưng tôi may mắn là nó đã rơi trúng chân tôi.
Nếu tôi thực hiện sai động tác, tôi sẽ bị trúng cái bình. Mặc kệ chiếc bình vỡ vụn dưới chân tôi, Argen nắm lấy cánh tay bất động của tôi và cố gắng kéo tôi lên, nhưng Lulahel đã nhanh hơn. Với khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy giữ vai Argen và tạo áp lực đẩy anh ấy xuống.
" Con yêu, con phải trả lời. "
Thoạt nghe đó là một giọng nói ngọt ngào, nhưng nó chưa bao giờ ngọt ngào đến thế đối với Argen và tôi, người suýt bị cái bình đánh xuống.
Argen đang giữ chặt mắt cá chân của anh ấy, có lẽ vì anh ấy đã bị bong gân chân khi cố gắng hất tay cô ta ra khỏi vai mình, nhưng Lulahel thậm chí không liếc nhìn anh ấy.
" Tại sao ngay cả ngươi... .. Hoàng đế đã bỏ rơi ta ...... Ngay cả ngươi cũng ...... Ta ...... Ta..."
Tôi có thể chắc chắn rằng Lulahel không bình thường. Sao có thể bình thường được với một người phụ nữ say rượu và bạo hành con nhỏ của mình. Cô ấy nổi điên một hai lần, dường như cơn điên nó đến rồi đi, vì vậy bây giờ tôi lén tránh xa Lulahel, người đang ngồi che mặt của cô ấy.
Tôi rón rén đến Argen.
" Hãy chạy khỏi đây thôi ! "
Nếu chúng tôi không chạy trốn ngay bây giờ, chúng tôi sẽ trở thành mục tiêu cho sự tức giận của cô ta một thời gian. Trong khi tôi cố gắng đỡ Argen dậy, Lulahel dựa vào tường và loạng choạng bước ra khỏi phòng. Chỉ khi đó, tôi mới có thể giảm bớt lo lắng và thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hôm nay là sinh nhật của chúng tôi ......
" Anh ổn chứ, Argen ? "
" Còn em ? "
" Em ổn. "
"...... Anh cũng cũng vậy. "
" Dối trá. "
Người anh cùng cha khác mẹ của chúng ta, Tam hoàng tử, người mà chúng ta chưa từng thấy mặt, có bữa tiệc với hàng ngàn quý tộc ăn mặc lộng lẫy từ khắp nơi trên thế giới đến dự sinh nhật của anh ta.
" Em không ổn chút nào. "
Chúng tôi chưa bao giờ ăn mừng, nhận những món quà sinh nhật ngoài sức tưởng tượng, được ban phước từ nhà chùa, hay được nhìn thấy Tam hoàng tử. Chúng tôi, những người thuộc hoàng tộc của đế quốc, đang ở trong tình trạng này.
" Nó có đau không ? "
" Em nghĩ là nó hơi đau. "
Tôi ngồi xuống phía đối diện Argen, đầu hơi rũ xuống trong vô vọng.
Ngoài Argen, tôi còn có ba người anh nữa. Argen cũng có ba anh trai. Tất cả những gì tôi biết về họ là họ có mái tóc vàng lộng lẫy, biểu tượng của hoàng tộc, và sinh nhật của Nhị hoàng tử cách chúng tôi hai tuần.Vì vậy, khi sinh nhật của chúng tôi trôi qua và sinh nhật của hoàng tử thứ hai đến gần, chúng tôi đã cảm thấy một khoảng cách vô hình, rằng thế giới chúng tôi đang sống khác họ. Ngày sinh nhật - những kẻ đáng lẽ không được sinh ra - không có người chúc mừng chúng tôi, những người khác đều vui mừng sinh nhật Nhị hoàng tử, . Vào ngày sinh nhật của chúng tôi, chúng tôi luôn trèo lên một cái cây và ngắm nhìn cung điện của Nhị hoàng tử từ xa. Chúng tôi không thể rời mắt khỏi nơi đó.
Pháo hoa ma thuật rực rỡ bay lơ lửng trên bầu trời, đủ lớn để nghe thấy từ lâu đài bỏ hoang này, và bức tường xa hoa bên ngoài tỏa sáng hơn bình thường. Những người quý tộc đến liên tục trong chiếc xe ngựa được quản lý tốt và có âm thanh vui tai của âm nhạc cùng mùi thơm ngon của thức ăn. Khung cảnh thật quý giá đối với Argen và tôi, những người sinh ra trong một thế giới mới và xa lạ, chưa bao giờ ra ngoài lâu đài của chúng tôi. Đồng thời, tôi cảm thấy thật ghen tị.
Không giống như các hoàng tử, những người thậm chí không dính một hạt bụi bẩn trên tay, chỉ nhìn thấy những gì tốt, nghe những gì tốt và đạt được những gì họ muốn, Argen và tôi chưa bao giờ nhận được bất kỳ hạnh phúc nào chỉ vì mẹ chúng tôi có thân phận thấp hèn, chúng tôi chưa bao giờ có đủ những gì mà chúng tôi muốn trong tay.
Ngay sau khi tôi cố gắng nâng Argen đang nằm trên sàn, Lulahel, người đã rời đi trước đó quay lại. Tôi cảm thấy mình không thở được vì bị đánh bởi Lulahel. Tôi không biết cô ấy nghĩ gì khi đánh vào đôi má trắng ngần mà ngay cả bản thân tôi muốn nựng , nhưng tôi mừng vì móng tay cô ấy ngắn hơn bình thường và cô ấy không đeo nhẫn trong khi tôi bị đánh. Theo kinh nghiệm của tôi, nếu cô ấy đánh tôi bằng một chiếc nhẫn, tôi sẽ đau hơn và bị trầy xước trên làn da mỏng manh của mình. Tôi bấu lấy má và ngã xuống bên cạnh Argen.
" A .. ouh... "
Lulahel đứng trước mặt chúng tôi, cả ngườingã xuống và rên rỉ đau khổ. Ngay sau đó, cô ấy nhìn chúng tôi với ánh mắt ác độc, nhưng may mắn là không còn bạo lực nữa.
Một lúc sau, Lulahel đóng cửa ầm ĩ rồi đi ra ngoài. Cô ấy ra vào ba lần, nhưng so với thường ngày thì ra vào rất nhanh, vì vậy tôi đặt tay lên má phải và nhắm mắt thỏe nhẹ. Thật nhẹ nhõm khi nó đã kết thúc chỉ bằng một cú đánh. Không, đó không phải là sự nhẹ nhõm mà là sự may mắn. Thật là may mắn so với bình thường. Argen nghiêng đầu và lần này anh là người hỏi.
" Em có ổn không ? "
" Anh nghĩ em trông ổn chứ ? "
" Anh nghĩ em không ổn..."
" Em không ổn. "
" Anh cũng vậy ."
Argen ngọ nguậy cổ chân thêm vài lần nữa để xem liệu anh ấy có bị thương nhiều hơn dự kiến không, rồi từ từ nắm lấy một chiếc ghế gần đó và kéo mình lên.
" Điều gì sẽ xảy ra nếu dây chằng bị kéo căng ? "
" Nó không đau lắm. "
Anh ấy bị ngã vì tay của Lulahel và quẹt chân xuống thảm. Khi tôi mặc váy, tôi lại nhìn xuống mắt cá chân đỏ bừng của Argen và lấy ra một miếng vải giống như băng từ ngăn kéo và bắt đầu buộc nó vào chân anh ấy. Sau khi băng bó mắt cá chân với đôi bàn tay ngắn và mũm mĩm, tôi mới nhìn Argen để xem anh ấy có hài lòng không. Lần trước tôi đã cắt một chiếc chăn màu trắng và bỏ quên trong phòng, nhưng không ngờ tôi lại sử dụng nó theo cách này.
" Nó hơi đau trên má. "
Tôi nói với cái má sưng tấy và Argen đưa bàn tay lạnh lẽo lướt qua má tôi.
" Không có vết sẹo nào để lại vì cô ấy không đeo phụ kiện. "
Nếu cô ấy đeo một chiếc nhẫn, nó sẽ đau và bị thương nhiều hơn. Tôi đã từng bị đánh như vậy một lần, vì vậy tôi rùng mình khi nhớ đến những ký ức kinh hoàng.
" Đó là một điều tốt ."
Đó là một cuộc trò chuyện rất buồn, nhưng sau một hoặc hai tháng, nó lặp lại trong vài năm và mỗi ngày một nhiều hơn, đã trở thành một thói quen hàng ngày. Cuốc sống khá tốt cho đến năm hai tuổi, sau khi hoàng đế ra lệnh cho người hầu gái đến thăm, nó đã trở nên khá khủng khiếp.Sự ngược đãi của mẹ chúng tôi trở nên tồi tệ hơn và những người giúp việc bỏ mặc chúng tôi. Họ không cung cấp bữa ăn vài ngày một lần, vô tình làm đổ nước nóng và giả vờ như họ không biết là chúng tôi bị thương. Tuy nhiên, nhờ khả năng phục hồi xuất sắc của mình, một năng lực của hoàng tộc, mà số vết thương bị đánh giảm nhẹ đi đáng kể.+
Tất nhiên sẽ không ai hiểu được nỗi đau của chúng tôi với những vết sẹo khắc trên cơ thể, dù có dòng máu đế vương đang chảy trong huyết quản.