Chương 4: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hai tuần không phải là dài. Nó có thể không phải với người khác, nhưng với một ngày bình thường của chúng tôi thì khác. Tôi nghĩ có thể là do thời gian trôi nhanh hơn khi chúng ta già đi, mặc dù chúng tôi mới 5 tuổi. Sáng sớm, tôi thức dậy với tiếng gõ ồn ào bên tai. Điều đó cũng xảy ra tương tự đối với Argen, người đang ngủ bên cạnh tôi, sau đó tôi nghe thấy một giọng nói gọi tôi.

"... .. Arien."

Há miệng, tôi ngáp dài và vươn vai. Khi tôi duỗi tay và chân, vai tôi run lên.

" Anh ngủ ngon chứ ? "

" Em nghĩ rằng anh đã ngủ ngon ? "

"... Ừm ... không."

Tôi cau mày nhìn anh ấy và lặp đi lặp lại những chuyển động của lưỡi trong miệng nhiều lần. Tuy rằng chúng tôi nói chuyện trôi chảy, nhưng tôi vẫn không thích cách phát âm kém của bọn trẻ con.

" Đã hai tuần trôi qua kể từ khi sinh nhật của chúng ta. "

Argen trùm chăn kín mặt, trầm giọng nói.

".... Vâng.... Hai tuần."

Không giống như mọi khi, bên ngoài ồn ào đến mức có thể nghe thấy từ trong lâu đài Derolina biệt lập. Đó là vì hôm nay là sinh nhật của Nhị hoàng tử, tức là sau sinh nhật của chúng tôi hai tuần. Lấy mu bàn tay dụi dụi đôi mắt lim dim, tôi vặn vẹo người bước xuống giường.

" Rời giường di. "

Argen thậm chí không nghĩ đến việc đứng dậy và đắp chăn cho mình. Tôi dùng lòng bàn tay đánh vào lưng Argen vài cái nhẹ để không làm anh ấy bị thương. Hôm nay là sinh nhật của Nhị hoàng tử của Đế quốc Yuriana. Đó là một ngày mà các quốc gia khác nhau đã cử sứ giả với những món quà vô giá và những người quý tộc, ăn mặc sang trọng, đến để ăn mừng với hoàng tử trẻ. Ngày mà mọi người chơi xung quanh không bị giới hạn vì một hoàng tử, người mà chúng ta thậm chí không biết mặt.

" Không muốn."

Argen càu nhàu trở lại, vì vậy tôi ngã ra sau và giậm chân xuống sàn.

" Tại sao ? "

" Hãy ngủ thêm nào."

Mặt trời bắt đầu mọc chưa được bao lâu. Tôi lấy tay ấn lên đỉnh đầu Argen khi anh ta lẩm bẩm dưới tấm chăn. Đột nhiên, tôi vùi mặt vào gối trong khi Argen bất mãn bật dậy. Tôi lăn mình ra khỏi giường khi Argen thức dậy.Hôm nay, vì Lurahell đã ăn sáng, nên cũng có một phần cho chúng tôi.

"Em sẽ đi ăn sáng ngay bây giờ. Anh có muốn đi không ? "

" Anh muốn đi. "

Sau bữa sáng, Argen từ từ theo tôi ra khỏi giường. Chiếc giường của chúng tôi, không thay đổi trong nhiều năm và giúp chúng tôi ngủ thoải mái, cao hơn tôi và Argen một chút. Khi bước xuống giường, tôi đến gần cánh cửa, nắm lấy tay cầm và vặn nó. Tôi lê chân và tiếp tục đi dọc theo hành lang dài và không bao giờ kết thúc để vào bếp. Đầu bếp đã đi rồi, nhưng họ đã chuẩn bị xong bữa ăn đơn giản cho chúng tôi. Tôi khá hài lòng ngoại trừ việc nó hơi nguội chút. Sau đó, tôi trở về phòng và lăn trên giường, nghịch những cuốn sách tôi tìm thấy trong khi khám phá lâu đài. Tôi không biết đọc các chữ cái, nhưng những bức tranh kẹp giữa những cuốn sách dày cộp thật thú vị. Như thường lệ, chúng tôi đã trải qua một thời gian dài như vậy. Cho đến khi mặt trời mọc lên điểm cao nhất và từ từ lặn, biến bầu trời thành màu tím nơi bóng tối thống trị thế giới, chúng ta đã có một ngày không giống ai.

Khi màn đêm buông xuống, tôi đến gần khung cửa sổ, mở toang cửa sổ và nhìn ra ngoài. Chúng tôi đã chờ đợi bóng tối bao trùm màn đêm. Argen và tôi không có gì để học, không có gì để làm và không có tài năng đặc biệt. Vì vậy, tôi chỉ có thể chờ đợi bóng tối đến. Trong ánh sáng rực rỡ, tôi không tự tin khi nhìn thấy những người đang cười vui vẻ xung quanh Nhị hoàng tử. Tôi ra ngoài với Argen và giẫm lên cỏ. Vì không có ai chăm sóc nên cỏ mọc lâu ngày cứ quẹt vào chân chúng tôi. Khi tôi đang đi như thế này, tôi có thể nghe thấy tất cả âm thanh phát ra từ đó mặc dù có một con đường dẫn đến cung điện của Nhị hoàng tử. Âm thanh mà chúng tôi nghe được xuyên qua khu rừng rậm thật kỳ quái. Nó giống như âm thanh của những con ma đang nói chuyện. Nhưng trong khoảnh khắc, có tiếng nhạc còn hay hơn cả tiếng chim giữa tiếng huyên náo ồn ào. Tôi đã ảo tưởng rằng bài hát xen lẫn tiếng cười.

" Nó lộng lẫy hơn năm ngoái. "

" Đó là sinh nhật của hoàng tử. "

Argen đứng dưới gốc cây, chỉ tay về một khung cảnh ngoạn mục của bầu trời. Dù không thể nhìn thấy cung điện của nhị hoàng tử từ đây, nhưng niềm vui vẫn được truyền đi. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi có thể nhìn thấy những ngọn đèn ma thuật lơ lửng trên không trung. Dù biết không thể, nhưng nếu có cơ hội, một ngày nào đó, tôi muốn cầm những ngọn đèn đó trong tay.

" Em đang nghĩ cái gì đó ? "

" Anh nghĩ em đang nghĩ về điều gì ? "

" Một điều vô ích."

Mặc dù, tôi đã cố gắng bác bỏ rằng không phải như vậy, nhưng trong khi tôi đang ngơ ngác nhìn vào ánh sáng, Argen bắt đầu leo ​​lên cây. Bữa tiệc của Nhị hoàng tử giống như một món ngon, mang lại cho chúng tôi một chút vui vẻ và thỏa mãn đôi mắt của chúng tôi, vì chúng tôi chỉ sống trong một không gian khép kín này. Argen và tôi toàn tâm toàn ý theo dõi tất cả các bữa tiệc diễn ra trong Hoàng cung. Chúng tôi, những người bị mắc kẹt trong một cửa sổ vô hình, cảm thấy như thể chúng tôi đã thoát khỏi lâu đài Derolina trong giây lát, khi chúng tôi đang trèo lên cây và quan sát cảnh tượng bên dưới. Tiếng nhạc xẹt qua tai khiến tôi sảng khoái lạ thường.

" Những bài hát hay làm cho một người hạnh phúc. "

" Vậy bây giờ em đang vui chứ ? "

" Em nghĩ nó rất vui."

Trong khi nghe nhạc, tôi bị Argen bỏ xa. Tôi leo lên như một con sâu bướm đang uốn éo phía sau Argen, người đã đến nơi. May mắn thay, không lâu trước khi chúng tôi đến đích, vươn chân qua một cành cây và ổn định chỗ ở an toàn. Khi tôi leo lên, tóc tôi bị xõa ra khỏi dây buộc tóc nên tôi đưa tay về phía đầu, nhưng đột nhiên cổ tay tôi bị tóm lại. .

"...... Hở ? "

Argen kéo tôi lại gần. Gốc cây chạm sau lưng tôi. Tôi bị đẩy mạnh đến mức nhăn mũi và khua tay, nhưng Argen đã nói với tôi bên trong suy nghĩ.

' Ai đó đang ở đó. '

' Huh.......? '

Tôi cứng người trước những lời đó và nhìn qua vai Argen. Tôi có thể nhìn thấy một hình bóng đen. Hình bóng to lớn đó nói với tôi rằng có một ai đó, không chỉ cóchúng tôi. Khi tôi nhận ra điều đó, vai tôi cứng lại và đồng tử của tôi rung lên dữ dội. Điều đó cũng tương tự đối với Argen, người đã cho tôi sức mạnh bằng cách nắm tay tôi thay vì cổ tay tôi.

" Ai ở đó ? "

' Đó là ai ? '

Tôi cắn môi, không nói một lời trước tình hình hỗn loạn.

" Ngươi là ai ? "

Người kia hỏi một câu hỏi. Đó là câu hỏi mà chúng tôi muốn hỏi ngay bây giờ. Tôi nuốt nước bọt, nắm chặt tay Argen. Mây che khuất ánh trăng, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng kỳ lạ của người kia, nhưng nhìn đại khái là một nam nhân trưởng thành. Anh ta lại ném một câu hỏi về phía chúng tôi mà không có câu trả lời.

" Ta đã hỏi ngươi là ai ? "

Cổ họng tôi nóng ran vì căng thẳng. Lâu đài Derolina là nơi không ai có thể đến gần. Câu hỏi về vấn đề đó đã hướng vào chúng tôi. Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ nói chuyện với người ngoài ngoài những người trong lâu đài và tôi không biết phải nói gì với tình huống chóng mặt này.

"......."

"......."

Đây là một cái cây mà chúng tôi có thể dễ dàng trèo lên. Tôi chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì như thế này trước đây, nhưng tôi và Argen không biết liệu đó có phải là sự trùng hợp hay không. Tòa lâu đài dù bị bỏ hoang thế nào, cũng là một phần của hoàng cung, nên rõ ràng người kia không phải người thường. Giống như một con mèo bị dựng lông, tôi cảnh giác và không trả lờicủa người đàn ông kia ra sao.

" Nếu ngươi không trả lời, ngươi sẽ phải trả giá. "

Có một cảm giác áp lực từ người đàn ông. Đó là loại áp lực mà chỉ những người nắm quyền mới có thể có. Một giọng nói sắc lạnh chạy sâu vào trái tim, không giống như mệnh lệnh của Lulahel đang bắt chước một quý tộc. Phản ứng lạnh lùng đến mức tôi tự hỏi tại sao anh ta lại cảnh giác với những đứa trẻ nhỏ 5 tuổi như vậy. Khi sự im lặng trở nên sâu hơn, ánh trăng thoát khỏi mây che khuất và tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông. Tóc đen và mắt tím. Một chiếc mũi khẳng khiu và đôi mắt uể oải đường nét khuôn mặt sắc nét. Khi tôi nhìn thấy anh ấy, tôi nghĩ anh ấy mới ngoài 20 tuổi.

Ánh trăng chiếu vào Argen, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi không biết người kia là ai, nhưng tôi có thể đoán được thân phận của anh ta. Một người đàn ông mặc quần áo đẹp trông đẹp hơn những gì Lulahel mặc, có lẽ là một quý tộc. Tôi nhìn người đàn ông với vẻ mặt kinh hãi . Chúng tôi mới năm tuổi, thà sợ bộ dạng đáng sợ của người kia như một đứa trẻ ngây thơ, còn hơn là đối mặt với anh ta một cách thận trọng nhưmột người lớn. Tôi đã nghĩ sẽ rất tốt nếu anh ấy để chúng tôi đi, nghĩ rằng chúng tôi là những đứa trẻ tình cờ đến đây, nhưng đó là một suy nghĩ nực cười. Làm gì có chuyện ai có thể để trẻ con leo cao như vậy. Trong khi tôi đang nói chuyện với Argen về cách đối phó với tình huống, người đàn ông mở to mắt kinh ngạc. Nó cỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc, nhưng tôi có thể thấy một khuôn mặt ngạc nhiên.

"......."

Một tiếng thở dài, bật ra khỏi miệng người đàn ông. Và ngay sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẻ mặt như đã nhận ra điều gì đó. Ngay lập tức, vẻ mặt lạnh lùng thay đổi 180 độ khiến chúng tôi cảm thấy xấu hổ. Phút trước, anh ta như một con thú dữ trước mặt tôi, nhưng bây giờ người kia lại nhíu mày, trở nên bối rối, sau đó mở to con ngươi và lấy tay che miệng.

'Anh ta bị làm sao vậy ? '

' Có phải vì chúng ta là tre cob ...? '

' Có phải như vậy không ? '

Không giống như chúng tôi, những người chắc chắn có thể nhìn thấy hình bóng của người đàn ông, tôi nghĩ rằng người khác có thể không thể nhận ra hình bóng của chúng tôi đang ở gần cái cây. Lúc này, những biểu hiện khác nhau lướt qua người đàn ông khiến năng lượng lạnh lẽo phát ra lúc nãy dường như chỉ là ảo ảnh, sau đó anh ta từ từ thở ra một hơi.

" Ôi chao... .. Thật bất ngờ... .."

Chúng tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của người đàn ông. Một lần nữa, anh ấy nhìn chúng tôi, trông như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

" Thật nguy hiểm ! Tại sao các em lại ở đây ? "

Giọng điệu sắc bén của anh ta đã chuyển thành một giọng nói nhẹ nhàng. Trong khihi chúng tôi tiếp tục cảnh giác, người đàn ông dường như đang suy nghĩ về điều gì đó trong giây lát, rồi đưa tay ra. Argen tái mặt trước bàn tay đang tiếp cận từ phía trên và bám chặt vào thân cây để thoát khỏi người đàn ông. Chúng tôi luôn sợ những người to lớn hơn chúng tôi và tiếp cận từ phía trên, đó là phản xạ do những gì Lulahel đã làm. Tôi cho rằng hành vi của chúng tôi không đáng được chú ý, nhưng giờ nó bị phát hiện. Người đàn ông khựng tay trong giây lát trước phản ứng thái quá của chúng tôi. Thay vì không hài lòng với hành động của chúng tôi, anh ấy có vẻ khó hiểu. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ năm tuổi yếu ớt. Bất kể người kia là ai, anh ta đều có thể nguy hiểm, vì vậy tôi cắn môi dưới và không quên đề phòng.

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hai tuần không phải là dài. Nó có thể không phải với người khác, nhưng với một ngày bình thường của chúng tôi thì khác. Tôi nghĩ có thể là do thời gian trôi nhanh hơn khi chúng ta già đi, mặc dù chúng tôi mới 5 tuổi. Sáng sớm, tôi thức dậy với tiếng gõ ồn ào bên tai. Điều đó cũng xảy ra tương tự đối với Argen, người đang ngủ bên cạnh tôi, sau đó tôi nghe thấy một giọng nói gọi tôi.

"... .. Arien."

Há miệng, tôi ngáp dài và vươn vai. Khi tôi duỗi tay và chân, vai tôi run lên.

" Anh ngủ ngon chứ ? "

" Em nghĩ rằng anh đã ngủ ngon ? "

"... Ừm ... không."

Tôi cau mày nhìn anh ấy và lặp đi lặp lại những chuyển động của lưỡi trong miệng nhiều lần. Tuy rằng chúng tôi nói chuyện trôi chảy, nhưng tôi vẫn không thích cách phát âm kém của bọn trẻ con.

" Đã hai tuần trôi qua kể từ khi sinh nhật của chúng ta. "

Argen trùm chăn kín mặt, trầm giọng nói.

".... Vâng.... Hai tuần."

Không giống như mọi khi, bên ngoài ồn ào đến mức có thể nghe thấy từ trong lâu đài Derolina biệt lập. Đó là vì hôm nay là sinh nhật của Nhị hoàng tử, tức là sau sinh nhật của chúng tôi hai tuần. Lấy mu bàn tay dụi dụi đôi mắt lim dim, tôi vặn vẹo người bước xuống giường.

" Rời giường di. "

Argen thậm chí không nghĩ đến việc đứng dậy và đắp chăn cho mình. Tôi dùng lòng bàn tay đánh vào lưng Argen vài cái nhẹ để không làm anh ấy bị thương. Hôm nay là sinh nhật của Nhị hoàng tử của Đế quốc Yuriana. Đó là một ngày mà các quốc gia khác nhau đã cử sứ giả với những món quà vô giá và những người quý tộc, ăn mặc sang trọng, đến để ăn mừng với hoàng tử trẻ. Ngày mà mọi người chơi xung quanh không bị giới hạn vì một hoàng tử, người mà chúng ta thậm chí không biết mặt.

" Không muốn."

Argen càu nhàu trở lại, vì vậy tôi ngã ra sau và giậm chân xuống sàn.

" Tại sao ? "

" Hãy ngủ thêm nào."

Mặt trời bắt đầu mọc chưa được bao lâu. Tôi lấy tay ấn lên đỉnh đầu Argen khi anh ta lẩm bẩm dưới tấm chăn. Đột nhiên, tôi vùi mặt vào gối trong khi Argen bất mãn bật dậy. Tôi lăn mình ra khỏi giường khi Argen thức dậy.Hôm nay, vì Lurahell đã ăn sáng, nên cũng có một phần cho chúng tôi.

"Em sẽ đi ăn sáng ngay bây giờ. Anh có muốn đi không ? "

" Anh muốn đi. "

Sau bữa sáng, Argen từ từ theo tôi ra khỏi giường. Chiếc giường của chúng tôi, không thay đổi trong nhiều năm và giúp chúng tôi ngủ thoải mái, cao hơn tôi và Argen một chút. Khi bước xuống giường, tôi đến gần cánh cửa, nắm lấy tay cầm và vặn nó. Tôi lê chân và tiếp tục đi dọc theo hành lang dài và không bao giờ kết thúc để vào bếp. Đầu bếp đã đi rồi, nhưng họ đã chuẩn bị xong bữa ăn đơn giản cho chúng tôi. Tôi khá hài lòng ngoại trừ việc nó hơi nguội chút. Sau đó, tôi trở về phòng và lăn trên giường, nghịch những cuốn sách tôi tìm thấy trong khi khám phá lâu đài. Tôi không biết đọc các chữ cái, nhưng những bức tranh kẹp giữa những cuốn sách dày cộp thật thú vị. Như thường lệ, chúng tôi đã trải qua một thời gian dài như vậy. Cho đến khi mặt trời mọc lên điểm cao nhất và từ từ lặn, biến bầu trời thành màu tím nơi bóng tối thống trị thế giới, chúng ta đã có một ngày không giống ai.

Khi màn đêm buông xuống, tôi đến gần khung cửa sổ, mở toang cửa sổ và nhìn ra ngoài. Chúng tôi đã chờ đợi bóng tối bao trùm màn đêm. Argen và tôi không có gì để học, không có gì để làm và không có tài năng đặc biệt. Vì vậy, tôi chỉ có thể chờ đợi bóng tối đến. Trong ánh sáng rực rỡ, tôi không tự tin khi nhìn thấy những người đang cười vui vẻ xung quanh Nhị hoàng tử. Tôi ra ngoài với Argen và giẫm lên cỏ. Vì không có ai chăm sóc nên cỏ mọc lâu ngày cứ quẹt vào chân chúng tôi. Khi tôi đang đi như thế này, tôi có thể nghe thấy tất cả âm thanh phát ra từ đó mặc dù có một con đường dẫn đến cung điện của Nhị hoàng tử. Âm thanh mà chúng tôi nghe được xuyên qua khu rừng rậm thật kỳ quái. Nó giống như âm thanh của những con ma đang nói chuyện. Nhưng trong khoảnh khắc, có tiếng nhạc còn hay hơn cả tiếng chim giữa tiếng huyên náo ồn ào. Tôi đã ảo tưởng rằng bài hát xen lẫn tiếng cười.

" Nó lộng lẫy hơn năm ngoái. "

" Đó là sinh nhật của hoàng tử. "

Argen đứng dưới gốc cây, chỉ tay về một khung cảnh ngoạn mục của bầu trời. Dù không thể nhìn thấy cung điện của nhị hoàng tử từ đây, nhưng niềm vui vẫn được truyền đi. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi có thể nhìn thấy những ngọn đèn ma thuật lơ lửng trên không trung. Dù biết không thể, nhưng nếu có cơ hội, một ngày nào đó, tôi muốn cầm những ngọn đèn đó trong tay.

" Em đang nghĩ cái gì đó ? "

" Anh nghĩ em đang nghĩ về điều gì ? "

" Một điều vô ích."

Mặc dù, tôi đã cố gắng bác bỏ rằng không phải như vậy, nhưng trong khi tôi đang ngơ ngác nhìn vào ánh sáng, Argen bắt đầu leo ​​lên cây. Bữa tiệc của Nhị hoàng tử giống như một món ngon, mang lại cho chúng tôi một chút vui vẻ và thỏa mãn đôi mắt của chúng tôi, vì chúng tôi chỉ sống trong một không gian khép kín này. Argen và tôi toàn tâm toàn ý theo dõi tất cả các bữa tiệc diễn ra trong Hoàng cung. Chúng tôi, những người bị mắc kẹt trong một cửa sổ vô hình, cảm thấy như thể chúng tôi đã thoát khỏi lâu đài Derolina trong giây lát, khi chúng tôi đang trèo lên cây và quan sát cảnh tượng bên dưới. Tiếng nhạc xẹt qua tai khiến tôi sảng khoái lạ thường.

" Những bài hát hay làm cho một người hạnh phúc. "

" Vậy bây giờ em đang vui chứ ? "

" Em nghĩ nó rất vui."

Trong khi nghe nhạc, tôi bị Argen bỏ xa. Tôi leo lên như một con sâu bướm đang uốn éo phía sau Argen, người đã đến nơi. May mắn thay, không lâu trước khi chúng tôi đến đích, vươn chân qua một cành cây và ổn định chỗ ở an toàn. Khi tôi leo lên, tóc tôi bị xõa ra khỏi dây buộc tóc nên tôi đưa tay về phía đầu, nhưng đột nhiên cổ tay tôi bị tóm lại. .

"...... Hở ? "

Argen kéo tôi lại gần. Gốc cây chạm sau lưng tôi. Tôi bị đẩy mạnh đến mức nhăn mũi và khua tay, nhưng Argen đã nói với tôi bên trong suy nghĩ.

' Ai đó đang ở đó. '

' Huh.......? '

Tôi cứng người trước những lời đó và nhìn qua vai Argen. Tôi có thể nhìn thấy một hình bóng đen. Hình bóng to lớn đó nói với tôi rằng có một ai đó, không chỉ cóchúng tôi. Khi tôi nhận ra điều đó, vai tôi cứng lại và đồng tử của tôi rung lên dữ dội. Điều đó cũng tương tự đối với Argen, người đã cho tôi sức mạnh bằng cách nắm tay tôi thay vì cổ tay tôi.

" Ai ở đó ? "

' Đó là ai ? '

Tôi cắn môi, không nói một lời trước tình hình hỗn loạn.

" Ngươi là ai ? "

Người kia hỏi một câu hỏi. Đó là câu hỏi mà chúng tôi muốn hỏi ngay bây giờ. Tôi nuốt nước bọt, nắm chặt tay Argen. Mây che khuất ánh trăng, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng kỳ lạ của người kia, nhưng nhìn đại khái là một nam nhân trưởng thành. Anh ta lại ném một câu hỏi về phía chúng tôi mà không có câu trả lời.

" Ta đã hỏi ngươi là ai ? "

Cổ họng tôi nóng ran vì căng thẳng. Lâu đài Derolina là nơi không ai có thể đến gần. Câu hỏi về vấn đề đó đã hướng vào chúng tôi. Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ nói chuyện với người ngoài ngoài những người trong lâu đài và tôi không biết phải nói gì với tình huống chóng mặt này.

"......."

"......."

Đây là một cái cây mà chúng tôi có thể dễ dàng trèo lên. Tôi chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì như thế này trước đây, nhưng tôi và Argen không biết liệu đó có phải là sự trùng hợp hay không. Tòa lâu đài dù bị bỏ hoang thế nào, cũng là một phần của hoàng cung, nên rõ ràng người kia không phải người thường. Giống như một con mèo bị dựng lông, tôi cảnh giác và không trả lờicủa người đàn ông kia ra sao.

" Nếu ngươi không trả lời, ngươi sẽ phải trả giá. "

Có một cảm giác áp lực từ người đàn ông. Đó là loại áp lực mà chỉ những người nắm quyền mới có thể có. Một giọng nói sắc lạnh chạy sâu vào trái tim, không giống như mệnh lệnh của Lulahel đang bắt chước một quý tộc. Phản ứng lạnh lùng đến mức tôi tự hỏi tại sao anh ta lại cảnh giác với những đứa trẻ nhỏ 5 tuổi như vậy. Khi sự im lặng trở nên sâu hơn, ánh trăng thoát khỏi mây che khuất và tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông. Tóc đen và mắt tím. Một chiếc mũi khẳng khiu và đôi mắt uể oải đường nét khuôn mặt sắc nét. Khi tôi nhìn thấy anh ấy, tôi nghĩ anh ấy mới ngoài 20 tuổi.

Ánh trăng chiếu vào Argen, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi không biết người kia là ai, nhưng tôi có thể đoán được thân phận của anh ta. Một người đàn ông mặc quần áo đẹp trông đẹp hơn những gì Lulahel mặc, có lẽ là một quý tộc. Tôi nhìn người đàn ông với vẻ mặt kinh hãi . Chúng tôi mới năm tuổi, thà sợ bộ dạng đáng sợ của người kia như một đứa trẻ ngây thơ, còn hơn là đối mặt với anh ta một cách thận trọng nhưmột người lớn. Tôi đã nghĩ sẽ rất tốt nếu anh ấy để chúng tôi đi, nghĩ rằng chúng tôi là những đứa trẻ tình cờ đến đây, nhưng đó là một suy nghĩ nực cười. Làm gì có chuyện ai có thể để trẻ con leo cao như vậy. Trong khi tôi đang nói chuyện với Argen về cách đối phó với tình huống, người đàn ông mở to mắt kinh ngạc. Nó cỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc, nhưng tôi có thể thấy một khuôn mặt ngạc nhiên.

"......."

Một tiếng thở dài, bật ra khỏi miệng người đàn ông. Và ngay sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẻ mặt như đã nhận ra điều gì đó. Ngay lập tức, vẻ mặt lạnh lùng thay đổi 180 độ khiến chúng tôi cảm thấy xấu hổ. Phút trước, anh ta như một con thú dữ trước mặt tôi, nhưng bây giờ người kia lại nhíu mày, trở nên bối rối, sau đó mở to con ngươi và lấy tay che miệng.

'Anh ta bị làm sao vậy ? '

' Có phải vì chúng ta là tre cob ...? '

' Có phải như vậy không ? '

Không giống như chúng tôi, những người chắc chắn có thể nhìn thấy hình bóng của người đàn ông, tôi nghĩ rằng người khác có thể không thể nhận ra hình bóng của chúng tôi đang ở gần cái cây. Lúc này, những biểu hiện khác nhau lướt qua người đàn ông khiến năng lượng lạnh lẽo phát ra lúc nãy dường như chỉ là ảo ảnh, sau đó anh ta từ từ thở ra một hơi.

" Ôi chao... .. Thật bất ngờ... .."

Chúng tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của người đàn ông. Một lần nữa, anh ấy nhìn chúng tôi, trông như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

" Thật nguy hiểm ! Tại sao các em lại ở đây ? "

Giọng điệu sắc bén của anh ta đã chuyển thành một giọng nói nhẹ nhàng. Trong khihi chúng tôi tiếp tục cảnh giác, người đàn ông dường như đang suy nghĩ về điều gì đó trong giây lát, rồi đưa tay ra. Argen tái mặt trước bàn tay đang tiếp cận từ phía trên và bám chặt vào thân cây để thoát khỏi người đàn ông. Chúng tôi luôn sợ những người to lớn hơn chúng tôi và tiếp cận từ phía trên, đó là phản xạ do những gì Lulahel đã làm. Tôi cho rằng hành vi của chúng tôi không đáng được chú ý, nhưng giờ nó bị phát hiện. Người đàn ông khựng tay trong giây lát trước phản ứng thái quá của chúng tôi. Thay vì không hài lòng với hành động của chúng tôi, anh ấy có vẻ khó hiểu. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ năm tuổi yếu ớt. Bất kể người kia là ai, anh ta đều có thể nguy hiểm, vì vậy tôi cắn môi dưới và không quên đề phòng.