Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Điều này đã xảy ra một lần, tôi vươn tay về phía Argen và kéo anh ấy vào lòng. Lần trước ta đã vô tình làm điều đó trước Hoàng đế, nhưng bây giờ là ý muốn của chúng tôi.
"Đừng chạm... Đừng ......."
Tôi vừa nói vừa quay lưng về phía Nhị hoàng tử khi anh ấy cố gắng đưa tay ra. Tôi không thể tránh khỏi run rẩy khi kết thúc lời nói của mình, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn một chút khi thể hiện ý nghĩ của mình.
"Argen, Arien."
Chẳng hiểu sao, như ngày đầu gặp nhau, anh ấy giơ tay gọi tên chúng tôi, nhưng tôi chỉ càng thêm súc vào vòng tay của mình. Argen thường muốn trở thành anh trai vì anh ấy sinh ra sớm hơn tôi vài phút, nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ rằng tôi nên là một người mà anh ấy có thể dựa vào.
'Bình tĩnh.'
Những cảm xúc vô định khuấy động trong Argen. Tôi biết quá rõ rằng, vì một phần của những cảm giác này cũng là những mảnh vỡ của những gì tôi cảm thấy.
'Chỉ là Nhị hoàng tử.'
'.......'
'Nhị hoàng tử, chỉ là như vậy. Không có gì hơn. Anh ấy là một người không quan trọng đối với chúng ta. Anh không cần phải tức giận. Bình tĩnh và nhìn em. '
Tôi bắt đầu xoa dịu Argen. Có vẻ như Nhị hoàng tử sẽ không can thiệp một lần nữa. Nếu như vậy, tôi có thể xóa đi những giọt nước mắt của Argen, người mới chỉ có một chút sinh khí trong mắt anh ấy.
"Tại sao em khóc?"
Những lời đó đủ để làm tôi tức giận. Nước mắt và cảm xúc dao động của Argen cũng khiến tôi xúc động. Đầu môi tôi run lên khi tôi nói.
" Anh không cần quan tâm đến chúng tôi."
Tôi không nhìn lại Argen, nhưng tôi nắm chặt cánh tay của mình.
"Đừng giả vờ tốt với chúng tôi lúc này. Anh không cần phải chăm sóc chúng tôi ".
Tôi siết chặt bàn tay đến mức móng tay đâm vào da.
"Cứ giả vờ như anh không biết, giống như trước đây."
"Arien, ý em là gì-"
"...... Nếu anh làm tổn thương gia đình tôi, tôi sẽ không thể chịu đựng được nữa."
Nhị hoàng tử sẽ không rủ chúng ta đi chơi mà không có lý do. Mặt khác, qua khe cửa vừa mở ra, tôi nhìn thấy Hoàng đế .... May mắn thay, tôi đã giấu Argen sau cơ thể mình. Miệng tôi mở to và vai tôi run lên. Bây giờ tôi đã nói tất cả những điều đó, tôi không thể kìm hãm cảm xúc thêm nữa.
"Hãy coi như chúng tôi không tồn tại ......."
"...... .."
"...... .."
"Hãy cứ coi như lúc trước."
Khi Nhị hoàng tử nhìn thấy Hoàng đế, anh ấy đã vươn tay về phía tôi, nhưng tôi lại di chuyển cơ thể và cao giọng nói.
"Ngài không quan tâm liệu chúng tôi có bị bệnh hay không, liệu chúng tôi có bị đánh chết bởi Lulahel hay không."
"Dừng lại-"
"Đừng đến và làm điều những này."
Trước mặt hoàng tộc, tôi liên tục run như cầy sấy, nhưng khuôn mặt tôi không hề có giọt nước mắt nào.
Trong khi Argen đang chìm trong suy nghĩ riêng, tôi đã nắm tay anh ấy và kéo anh ấy vào phòng ngủ. Chúng tôi vào phòng ngủ của Hoàng đế để trốn Hoàng đế. Tôi tự hỏi tôi có thể làm gì. Tôi kéo một chiếc gối lên, hy vọng rằng cổ họng của tôi sẽ không bị cắt vào buổi tối hôm nay. Một lúc sau Argen tỉnh lại.
"...... Anh có cảm thấy tốt hơn không?"
"Chà, anh nghĩ là ổn."
Không biết có phải là chuyện tốt hay không, nhưng đến tối Hoàng đê vẫn chưa vào, trước khi chúng tôi đi ngủ. Argen và tôi không phải nói xin lỗi nhau. Đã có lúc những hành động tự phát của tôi và sai lầm của Argen khiến chúng tôi gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, chúng tôi hiểu nhau rất rõ. Tôi không thể thư giãn cơ thể, vốn đã căng thẳng cả ngày, cho đến khi những người giúp việc ra ngoài.
Argen và tôi buộc phải nằm trên giường với vẻ mặt hơi yếu ớt. Tôi lo lắng về hậu quả của lỗi lầm hôm nay trước mặt Hoàng đế và Nhị hoàng tử. Hai chúng tôi suy nghĩ lung tung và đôi mắt cứ luôn mở trừng trừng. Tôi biết sẽ không có gì thay đổi ngay cả khi tôi nghĩ về nó nhiều hơn.
Trong những ngày này, phong độ của Argen không tốt lắm. Nhưng dù sao thì anh ấy cũng sẽ sớm lành lại thôi, vì máu chảy trong huyết quản của chúng tôi ...... Có vẻ như tôi đã quá tự mãn khi nghĩ như vậy. Trên chiếc giường che kín mặt, chỉ có tôi và Argen. Cả hai lên giường và gục ngã vì tâm lý bị kiệt quệ trong một thời gian dài.
Argen thực sự đã sụp đổ. Sắc mặt anh ấy tái nhợt và cơ thể bất động. Anh ấy lạnh và cứng người, và tôi không thể nghe thấy gì ngoài tiếng thở của mình. Nếu không phải vì lồng ngực nhô lên rất nhẹ, tôi đã tưởng nhầm anh ấy đã chết. Khi thấy tình trạng bất thường của Argen, tôi bật dậy và cố gắng gọi mọi người vội vàng. Tuy nhiên, đó chỉ là vô ích.
Ngay sau đó, cơ thể tôi cũng cứng lại và tôi không thể tự mình hành động được. Khi tôi quay đầu về phía Argen, có vẻ như anh ấy đã chết. Tôi rất khó để biết liệu anh ấy còn sống hay không. Argen luôn ở bên cạnh tôi. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh ấy sẽ biến mất. Ngay cả ở nơi địa ngục trần gian đó, tôi cũng chưa từng nghĩ tới.
Mặc dù tôi đã gọi cho Argen nhiều lần nhưng vẫn không có câu trả lời. Ôm chặt lấy cơ thể của Argen, miệng tôi bắt đầu run rẩy. 119? Không, nó không tồn tại. Tôi nên làm gì.....?
"Anh ấy ngã xuống đột ngột mà không nói được lời nào ......."
Mặc dù cơ thể tôi không cử động tốt, nhưng miệng của tôi vẫn ổn. Đầu óc tôi tê liệt. Tôi nắm lấy vai Argen và lắc nhẹ. Có rất nhiều hầu gái và hiệp sĩ bên ngoài, nhưng tôi không nhớ ra phải gọi họ ngay lập tức. Tôi không hề nghĩ sẽ có người sẽ giúp đỡ tôi. Giọng tôi nhỏ và không vững. Hành động hoàn toàn trái ngược với lý trí.
Tôi biết rằng tôi phải gọi những người ở ngoài cửa, nhưng giọng nói của tôi quá nhỏ và các đầu ngón tay của tôi quá cứng nên tôi không thể cử động được. Tôi gần như không thể ôm lấy Argen và cầu xin anh ấy.
"Thức dậy."
Tôi tái mặt và toát mồ hôi lạnh. Cơ thể tôi lạnh và hơi thở nhẹ. Trái tim tôi như ngừng đập. Tôi phải gọi cho ai đó..... Càng cử động, cơ thể tôi càng lạnh. Tôi quay người về phía Archen và quay tay về phía cửa, nhưng ngay sau đó cơ thể tôi ngã xuống. Tôi không bị ốm hay bất cứ thứ gì, nhưng tôi không thể di chuyển được nữa, như thể hết động cơ nhiên liệu. Tôi không thể kiểm soát cơ thể của mình theo ý muốn.
"Argen... .anh ......."
Miệng tôi khẽ mấp máy. Tôi tự hỏi nếu anh ấy có đang nghe tôi nói. Nếu anh đang nghe, hãy trả lời .......
"Khi anh bị ốm và ngã xuống, em cũng cảm thấy đau đớn và khó chịu theo."
Ở thế giới này, cấu trúc địa vị đã được hoàn thiện. Dòng dõi có nghĩa là quyền lực, vị trí và khả năng. Mặc dù tôi và Argen có thể nói và hiểu hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi, nhưng lý do lớn nhất là vì dòng máu đế quốc.
Thái tử biết nói và đi được hai tháng sau khi chào đời. Hai tuổi, cậu bé đã có trí thông minh và vóc dáng như một đứa trẻ 10 tuổi. Anh ta hồi phục nhanh chóng sau những vết thương và những căn bệnh hiếm gặp. Khi một người bình thường mắc 10 bệnh truyền nhiễm, thì Hoàng gia hầu như không mắc một bệnh nào.. Anh ta có khả năng thông thạo ma thuật và kiếm thuật, có một trí thông minh tuyệt vời và được sinh ra với khí chất của một người đàn ông mạnh mẽ, và có thể có nhiều người phục vụ dưới quyền anh ta. Dòng dõi hoàng tộc hùng mạnh như vậy đấy
"...... .."
Càng ngày càng khó thở, tôi vùi mặt vào chăn và nhắm mắt lại. Nó không đau, nhưng rất khó để di chuyển và thở ......... Tôi ghét tất cả những tình huống mà tôi không thể kiểm soát cơ thể của mình. Tôi nắm chặt chăn bằng tay và cắn vào phần thịt non mềm trong miệng.
Tôi bất tỉnh.
Rung mi, tôi mở to đôi mắt đỏ hoe. Trước mặt tôi là phòng ngủ của Hoàng đế tràn ngập ánh sáng mặt trời. Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như có thể cầm trên tay ánh nắng tràn vào từ ngoài cửa sổ. Đầu tôi bắt đầu quay cuồng và tôi lại ngã về phía trước, úp mặt xuống giường.
Có một mùi hương dễ chịu khắp phòng. Tai tôi cứ ù đi. Tôi cố gắng ấn vào thái dương của mình bằng hai tay của mình, nhưng tôi đã quay đầu khi nghe những tiếng rên rỉ phía sau. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi quay đầu lại là mái tóc vàng tuyệt đẹp. Mái tóc vàng óng ánh tự nó như thể dưới ánh mặt trời.
"...... Eui?"
Tôi phát ra một âm thanh ngu ngốc mà không nhận ra nó. Tóc tôi đã dài. Mái tóc vàng óng mượt thường xõa ngang eo của tôi xõa xuống giường. Toàn bộ chiếc giường trắng được phủ đầy tóc.
"...... Rapunzel?"
Tôi đang lẩm bẩm với giọng nhỏ, nhưng sau đó tôi nghe thấy một âm thanh rên rỉ bên cạnh, vì vậy tôi quay đầu lại ngạc nhiên.
"Argen."
Tôi không phải là người duy nhất có mái tóc dài đến mức tôi không thể ôm hết vào lòng. Argen cũng có mái tóc dài như tôi, đang thở ổn định và nước da đẹp hơn nhiều.
"...... ..?"
May mắn thay, mọi cơn đau dường như biến mất, nhưng tôi tự hỏi tại sao tóc tôi lại dài ra. Đồng thời, tôi dụi mắt nhiều lần để xem Argen trước mặt tôi có phải là Argen thực sự mà tôi biết hay không.
"...... Argen?"
Tôi cảm thấy cảm giác hơi khó chịu. Bộ đồ ngủ bằng vải lanh mềm mại của tôi đã chật. Khi đưa tay ra, tôi vẫn thấy một bàn tay ngắn, bụ bẫm dễ thương, nhưng khác hẳn mọi khi.
"... Hự ...... Ừm....?"
Làm gì có chuyện tôi không biết đây là tay mình. Nó dài hơn nhiều so với bàn tay ban đầu của tôi. Ngay khi giật mình xốc lại quần áo, tôi thấy những vết sẹo trên người đã biến mất. Da của tôi bóng loáng và mềm mại hơn nhiều so với trước đây. Tôi cử động cái cổ cứng ngắc của mình và duỗi tay để kéo tấm màn hơi hở ra. Một tấm gương đủ dài bị tấm màn chắn ngang lộ ra và tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.