Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
... ..Một con thỏ trong bàn tay của anh ấy - một con thỏ màu hồng. Chú thỏ hồng mà bạn chỉ thấy trong truyện cổ tích.
"Bởi vì em thích màu hồng nên anh mang một con thỏ do công chúa của vương quốc Melia nuôi dưỡng "
Tam hoàng tử nhận lấy con thỏ từ tay cô hầu gái và phấn khích hét lên khi giao nó cho chúng tôi.
' Công chúa ...... con thỏ cô ấy nuôi?'
'.......'
Ngày hôm sau, một cũi thỏ không mong muốn đặt bên cạnh chuồng gấu trúc.
"...... Anh ta sẽ đưa chúng ta đi chơi."
Choang
Argen đánh rơi thanh kiếm gỗ trên tay. Thanh kiếm gỗ bị gãy và tách làm đôi, lõi sắt cắm bên trong rơi xuống và tạo ra âm thanh kỳ quái.
" Không phải lời nói đùa đâu."
"...... Chơi? Em đang nói cái gì vậy? "
Như thể anh ấy đã nghe thấy một thứ gì mà anh ấy thực sự không nên nghe, sắc mặt anh ấy dần trở nên tái nhợt và ngay sau đó anh ấy đã nắm lấy cơ thể tôi và bắt đầu run rẩy. Tôi cảm thấy choáng voáng khi Argen lay tôi, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ nôn.
"...... Nhị hoàng tử đến bảo ta chọn một chỗ muốn đi chơi."
Tôi đã gặp Nhị hoàng tử và thay mặt cho Argen, người bắt đầu luyện kiếm theo lệnh của Hoàng đế. Chúng tôi đã cố gắng học kiếm thuật cùng nhau, nhưng nó khó quá nên tôi đã từ bỏ với một trái tim nhẹ nhõm. Argen cũng ghen tị với tôi trong nước mắt, nhưng anh ấy không thể từ chối lệnh của Hoàng đế, vì vậy anh ấy phải nâng kiếm của mình lên. Thay vào đó, tôi bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về ma thuật. Pháp sư từ tòa tháp nhìn tôi và Argen với ánh mắt tò mò và chắc nịch rằng Argen không có năng khiếu về phép thuật. Argen chỉ có một nửa mana của tôi, giống như anh ấy đang chia sẻ mana với ai đó.
Mặt khác, anh ta nói tôi tràn đầy năng lượng đến mức tôi ngang hàng với Tam hoàng tử. Tôi rất vui khi nghe điều đó. Argen học kiếm thuật và tôi bắt đầu học phép thuật với niềm vui sướng. Đó là sự khác biệt không thể tránh khỏi về tài năng.
"Nhị hoàng tử?"
"Nhị hoàng tử."
Không có ai ở đó ngoại trừ hai người hầu đứng ở xa, vì vậy tôi nói chuyện với Argen bằng một giọng nhỏ nhẹ.
" Anh ấy sẽ đến chơi? Tại sao?"
" Có lẽ để có được một chút không khí trong lành."
Tôi lắc đầu khi nhớ mình đã kẹt trong phòng gần một tháng. Gần một tuần nay, Hoàng cung khá im ắng.Thái tử thường xuất hiện, Nhị hoàng tử hay đến chơi, và Tam hoàng tử thường đột nhiên đén và chơi đùa, đã một tuần không đến. Hoàng đế cũng không vào phòng ngủ dù đó là phòng riêng. Tôi khá thoải mái trong một tuần như vậy, nhưng Nhị hoàng tử, người vẫn luôn lặng lẽ quan sát chúng tôi, đã mang đến một bất ngờ lớn.
Khi Argen cố gắng nhặt thanh kiếm gỗ lên, những người hầu gái đã chạy đến ngăn và đưa cho anh ấy một thanh kiếm mới. Những người hầu xông vào và tự nhiên cắt đứt cuộc trò chuyện. Tất nhiên là cuộc nói chuyện ở bên ngoài.
' Đó có phải là một nhiệm vụ không? Ta buộc phải đi à?'
' Đúng vậy.'
'.... ..?'
' Em chuẩn bị đi đây.'
Nói như vậy, Argen càng tái mặt hơn. Dường như bây giờ là lúc tâm trạng anh ấy tồi tệ nhất trong mấy ngày nay, nhưng tôi đã nắm chặt tay và hy vọng rằng sự căng thẳng của anh ấy sẽ không tăng thêm nữa.
"Chào."
"...... Xin chào."
Argen khẽ cúi xuống, tôi cũng gật đầu. Khi nhìn thấy chúng tôi như vậy, Nhị hoàng tử thở dài.
"Chúng ta có nên ngừng nói những lời chào như vậy không?"
'Không, anh không muốn.'
Giọng nói của Argen vang lên trong đầu tôi và tôi nghĩ rằng anh ấy lỡ thốt ra khỏi miệng. Dù tôi biết không phải vậy, nhưng tôi không thể tránh khỏi lo lắng. Trong khi nhìn chằm chằm vào Argen, tôi đưa tay ra khi anh ấy do dự không trả lời những lời của Nhị hoàng tử.
" Em có muốn đến đây và ngồi xuống không?"
Anh ta chỉ những chiếc ghếở phía đối diện với anh ta. Khuôn mặt anh ta mềm mại, thân thiện ngọt ngào đến nỗi ai nhìn thấy cũng sẽ rất phấn khích và thoải mái, nhưng tôi lại lo lắng không biết biểu cảm nào được che giấu dưới lớp mặt nạ. Tôi nắm tay Argen, tiến đến chiếc ghế, cẩn thận ngồi xuống. Nhìn cảnh đẹp như tranh vẽ trước mặt, tôi cầm bánh trên chiếc đĩa trước mặt.
Hoàng đế lệnh cấm ăn đồ ngọt nhiều lần trong ngày vì quan tham mưu trưởng nói rằng chúng tôi không nên ăn quá nhiều đồ ngọt. Và bây giờ có vẻ là giờ ăn nhẹ của ngày hôm nay. Nếu tôi bỏ lỡ khoảnh khắc này, tôi nghĩ rằng sẽ không còn thời gian ăn nhẹ hôm nay nữa, vì vậy tôi đã chạm vào chiếc bánh có bánh macaron trên đó.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bị trách vì ăn cái này, Tôi chọn một chiếc bánh cho Argen, người đang nhạy cảm với không khí bên ngoài. Tôi chia đôi chiếc bánh macaron phía trên và cho một miếng vào miệng Argen và ăn miếng còn lại.
'Tại sao?'
'Em thích bánh macaron đỏ.'
'Nếu em thích nó, thì cũng có nghĩa anh cũng thích nó.'
' Tất nhiên là anh thích nó vì nó ngon.'
Câu hỏi được đặt ra bởi Argen, người đang nghi ngờ và cho một nửa chiếc bánh macaron đỏ vào miệng, nhưng tôi đã trả lời một cách trôi chảy. Tôi sẽ rất vui nếu được ăn một cái gì đó ngọt ngào, vì vậy tôi đặt một cái bánh trước mặt Nhị hoàng tử để không mắc sai lầm. Đặc biệt là bây giờ, khi những người khác không biết, tình trạng của Argen đang trở nên tồi tệ hơn một cách kỳ lạ nên tôi càng phải thận trọng hơn.
'Nó ngon.'
"Những chiếc bánh macaron màu vàng rất ngon."
'Đúng vậy, đúng vậy, màu vàng. Nó thơm, ngọt và ngon. '
Với một chiếc bánh macaron đỏ trong miệng, anh ấy trả lời như thể anh ấy đang cố trốn tránh thực tại.Nhị hoàng tử chỉ lặng lẽ nhìn chúng tôi lầm bầm. Khi Argen không còn gì để làm sau khi ăn bánh macaron, bầu không khí kỳ lạ khiến anh càng thêm cảnh giác. Với những ngón tay xoa xoa, tôi đã chia một nửa chiếc bánh của mình với Argen.
" Ngon không?"
Anh ta đột ngột nói. Cả hai chúng tôi đều dừng lại khi mải mê ăn bánh. Sau đó anh ấy đưa tay ra và nâng cằm tôi lên. Anh ta dùng tay xoa kem đánh bông dính bên môi tôi. Khi Argen nhìn thấy, anh ấy nhanh chóng đưa lưỡi liếm môi.
'Kẻ phản bội!'
'...... Đó có thể là một thảm họa.'
Nhị hoàng tử trông thất vọng, quay đầu về phía Argen như thể anh ta đang định lau nó theo cách tương tự. Tôi nghe Argen nói rằng anh ấy nổi da gà và cảm thấy nhẹ nhõm.
"Vậy, các em đã quyết định đi đâu chưa?"
"...... Chưa ạ."
Khi chủ đề về nơi đi chơi xuất hiện, cơ tay của tôi căng thẳng. Nhìn sang Argen, anh ấy cứng mặt và chỉ tôi có thể nhận ra điều đó. Tại sao anh lại cố gắng đối xử tốt với chúng tôi như vậy? Tôi thấy Argen nói chuyện và tôi cũng thầm nghĩ vậy.
"Chơi ...... Tại sao?"
Tôi gật đầu trước lời nói của Argen. Đó là những gì tôi đã hỏi anh ấy trước đó. Anh ta nói trong khi nhắm mắt uể oải.
" Các em đã nói với cha rằng em muốn có được một chút không khí trong lành."
Tôi nhanh chóng nói chuyện với Argen.
'Chúng ta đã nói khi nào?'
' Em đã làm điều đó?'
' Không đời nào.'
'Vậy điều đó có nghĩa là gì?'
Nhị hoàng tử xoa Argen bằng ngón trỏ như vừa tìm thấy thứ gì đó thú vị. Hai má phúng phính đàn hồi được đưa lên đẩy xuống. Argen rên rỉ và bám lấy tôi và tôi siết chặt đồ uống bằng cả hai tay.
"Nó mềm. Bé có mập không? "
"......."
"Eiji không có nó, dù nó vẫn còn là một đứa trẻ."
Anh ấy xoa má Argen vài lần bằng ngón trỏ để nó không bị đau.
" Khi anh năm tuổi ...... anh đã chiến đấu với cha."
Cả hai chúng tôi đều hít vào. Tôi cảm thấy cổ họng như bị tắc nghẽn, vì vậy tôi lấy ống hút và hút một hơi.
" Điều đó là không thể nếu các em là trẻ sơ sinh."
"......."
Nhị hoàng tử tựa đầu vào ghế cười một tiếng.
"Đối với trẻ nhỏ, đó là quá nhiều."
Họ bỏ rơi chúng ta như vậy có phải vì chúng ta quá kém không? Thay vì chọn món đồ thủ công bằng sô cô la được trang trí bên cạnh chiếc bánh, tôi lại chớp mắt.
"Các em không giống như bọn anh."
Anh muốn nói gì với chúng tôi ? Đôi mắt chúng tôi tối dần.
"Các em chỉ cần nhìn thấy những điều tốt đẹp ......."
Anh ấy cắt một miếng bánh sô cô la trước mặt tôi và gắp nó bằng một cái nĩa. Argen nói với tôi như thể điều đó thật tầm thường.
'Những gì chúng ta đã thấy là những vết sẹo để lại trên cơ thể chúng ta.'
Tôi an ủi đôi lần để anh nguôi ngoai bằng những câu nói u uất. Tình trạng của Argen hơi nguy hiểm. Ngay cả những giáo viên đến hôm nay cũng bị áp lực, nên bằng cách nào đó anh ấy quyết tâm cắn họ.
" Chỉ lắng nghe những điều tốt đẹp."
Nhị hoàng tử cầm một cái nĩa trước miệng Argen. Tôi túm lấy quần áo của Argen vì anh ấy đang gặp rắc rối lớn.
' Ta phải nghe rất nhiều lời nguyền rủa từ Lulahel, luôn phải cầu xin và trốn tránh bà ta. '
Chúng tôi giống như một quả bom hẹn giờ đang đi dạo xung quanh. Chúng tôi đã sống ở đó và lớn lên ở đó. Làm thế nào chúng ta có thể không phát điên? Chúng tôi tự hào rằng mình vẫn ổn sau những điều dó.
"Các em là những đứa trẻ nên nhận những điều tốt đẹp. Đúng chứ?"
'...... Điều đó có thực sự tốt cho chúng ta không?'
Trong Hoàng cung có thể an toàn, chúng ta có vẻ ổn, nhưng ....... Có lúc nào đó, chúng tôi không thể bộc lộ cảm xúc của mình và sống như vậy, nhưng nỗi uất ức cứ thế tuôn ra từ lúc nào không hay. Argen không thể chịu đựng được và hét vào mặt Lulahel nhiều lần. Tôi cũng vậy, nhưng không nhiều bằng Argen. Nó chỉ là như vậy.
Argen siết chặt tay. Tôi chưa bao giờ ra khỏi lâu đài trong năm năm. Tôi sống như vậy mà không có được một nơi trú ẩn thoải mái cho những gì tôi muốn làm, những gì tôi muốn ăn, hay một nơi để nghỉ ngơi ..
Bây giờ anh ta nói rằng họ muốn làm điều gì đó tốt ch chúng tôi.
"Vì vậy, anh muốn cho các em thấy một cái gì đó tốt."
Nó không có ý nghĩa gì đối với chúng tôi.
"Chúng ta ra ngoài chơi, hả?"
Đừng ép chúng tôi. Nước mắt chảy dài từ đôi mắt Argen. Tôi biết điều đó không đáng để khóc, nhưng, ai sẽ biết nếu tôi không biết tại sao anh ấy lại khóc. Argen nắm tay tôi với cảm xúc tức giận và tôi nắm tay anh ấy một cách bình tĩnh để đáp lại.