Chương 22: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

( ở đây nói một chút về đại từ xưng hô. Với cặp song sinh thì Hoàng đế là cha, tức là trưởng bối, nên những đoạn miêu tả Hoàng đế của cặp song sinh thì mình sẽ dùng từ " Ông ấy ". Nhưng vì Hoàng đế vẫn còn trẻ, mới 29 tuổi nên đoạn chỉ miêu tả Hoàng đế không thì mình sẽ dùng từ " Anh ta". )

Khi Argen và Arien chìm vào giấc ngủ, Hoàng đế, người được cho là đang ngủ gật trên ghế, đứng dậy. Anh lặng lẽ nhích từng bước. Chuyển động rất tinh vi đến nỗi ngay cả những hiệp sĩ đã được đào tạo cũng không thể nhận thấy nó và nó thậm chí không có dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của anh ta. Đích đến là trước giường anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng chiếc giường lớn, nhưng nó trông khá rộng rãi khi anh nhìn thấy những đứa con nhỏ của mình nằm.

"Năm tuổi......."

Năm tuổi đối với gia đình hoàng gia là đủ lớn. Ngay cả khi anh ấy nhìn lại quá khứ của mình và những người con trai khác, nó vẫn luôn như vậy.

"Có phải vì máu thường dân hỗn hợp không?"

Trên đời này, huyết thống là thứ vĩnh viễn không thể thay đổi trừ khi có Chúa can thiệp. Không phải Hoàng tộc là bằng chứng rõ ràng nhất? Nếu những đứa trẻ không thuộc dòng dõi thích hợp, nó sẽ không có mái tóc vàng, trí thông minh tuyệt vời, cũng như khả năng thể chất.

Những đứa con nhỏ của anh có thể có mái tóc vàng, nhưng chúng dường như không có trí thông minh hay khả năng thể chất xuất sắc. Anh nghe nói rằng chúng hiểu biết và học hỏi tốt hơn các bạn cùng lứa tuổi, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ so với Hoàng tộc được thừa hưởng dòng máu thuần chủng.

"Thật tốt khi chúng không chết."

Anh thấp giọng lầm bầm và cau mày. Những vết hằn trên cánh tay lộ ra khi chúng di chuyển cho anh biết bao nhiêu điều mà chúngphải chịu đựng. Nó nhắc nhở anh một lần nữa rằng những đứa trẻ này yếu đuối và mong manh đến nhường nào. Ngoài ra, anh ấy không phải là người duy nhất biết điểm yếu này. Vì lý do này, một cuộc ám sát đã xảy ra hôm nay - là những thế lực đe dọa hoặc nổi dậy chống Hoàng gia. Nhưng Hoàng gia có 'hộ vệ' - một món quà từ Chúa. Họ là lý do lớn nhất để Hoàng tộc có thể đứng hoàn toàn trên đỉnh cao quyền lực bên cạnh một thân hình và tài năng xuất chúng.

" Bởi vì chúng nhỏ và không có hộ vệ, vì vậy chúng luôn gặp nguy hiểm."

Tuy rất khó để bắt đầu, nhưng sẽ không thể biết cuộc tấn công - một khi bắt đầu - sẽ lan rộng và nguy hiểm ra sao.Đôi mắt xanh lục của anh ấy chứa đầy cảm xúc. Đó là một cảm xúc sâu lắng, thấp thỏm. Những đứa trẻ ngủ yên, không biết chuyện gì xảy ra hôm nay, lại gần gũi lạ thường. Nếu chúng không ở gần nhau, anh có thể thấy chúng lo lắng như thế nào. Cứ như thể chúng chỉ có thể dựa vào nhau. Mặc dù anh không có ý định tách chúng ra, nhưng thật kỳ lạ khi thấy chúng lo lắng về điều đó.

Không giống như những đứa trẻ khác của anh, lớn nhanh đến mức khiến người ta nghi ngờ rằng liệu chúng có tuổi thơ hay không, có vẻ như anh không nên đối xử bất cẩn với những đứa trẻ nhỏ này. Anh chưa bao giờ phải quan tâm đến bất cứ ai trong cuộc đời mình, nhưng những đứa trẻ nhỏ này lại khiếp sợ và trốn tránh dù chỉ là tiếng gọi nhỏ nhất, vì vậy, anh buộc phải nhỏ giọng nói nhỏ.

" Chúng vẫn ổn trước các hiệp sĩ với thanh kiếm ......."

Chúng mở to mắt khi những hiệp sĩ mang kiếm ở bên cạnh, nhưng khuôn mặt chúng lại trở nên tái nhợt và run rẩy khi anh đến gần. Niềm tự hào của Hoàng gia không tìm thấy ở những đứa trẻ này. Thậm chí hôm nay.......

"Argen thậm chí còn nôn rất nhiều."

Anh nhăn trán khi nhìn xuống những đứa trẻ đang ngủ trên giường của mình. Anh ấy ngạc nhiên vì giọng nói lạ, nhưng anh ấy lặng lẽ nói mà không quay đầu lại.

" Ta đã nói với ngươi là không được tùy tiện đến cung điện."

" Ông nghĩ rằng tôi sẽ nghe lời?"

Một giọng nói châm biếm vang lên. Sau đó là những lời nói thân thiện không dùng kính ngữ, nhưng Hoàng đế chỉ cau mày và không có bất kỳ hành động nào khác.

" Ông tỏ vẻ lo lắng,trong khi ông đã bỏ rơi họ sau từng ấynăm ? Buồn cười làm sao."

Sau đó Hoàng đế mới hơi quay đầu lại. Cuối ánh mắt anh là một người đàn ông với mái tóc đỏ. Ở một góc nhìn này, nó là một màu đỏ nồng nàn, và khi nhìn ở góc độ khác, nó là một màu tạo cảm giác đỏ như máu.

"Jason."

Hoàng đế gọi tên anh ta, và Jason nghiêng đầu như thể anh ta đã nghe thấy.

" Vậy tại sao ông lại giết cô hầu gái?"

" Ta chắc rằng ngươi biết."

Jason bật cười khi nghĩ đến Ishina.

" Bà ta rất già và đầy tham vọng. Nhưng bà ấy chăm sóc 'chủ nhân' của tôi tốt hơn ông. "

" Họ không nghĩ rằng ta biết họ đang làm những việc vô ích, chỉ vì con ta là con ngoài giá thú"

" Tôi đoán ông đã biết."

" Ishina đã mắc lỗi khi Eiji còn nhỏ. Không có sự tha thứ nào đến hai lần ".

Trước những lời đó, Jason đứng dậy khỏi chỗ ngồi và xoay cổ tay.

" Ít nhất thì Argen và Arien sẽ không coi các người là một gia đình."

"...... Nực cười."

" Ông cho rằng vì các người cùng huyết thống, nên những vị chủ nhân bé nhỏ cũng sẽ coi các người là gia đình ? Những đứa trẻ không thể quên được nỗi đau. Ông có nhìn thấy những vết sẹo trên cơ thể họ không? Chắc nó đau nhiều lắm ....... "

Lời nói của Jason làm anh ta trở nên sắc bén. Ngay cả khi đối mặt với Hoàng đế - người là mặt trời của Đế quốc - hắn cũng chỉ nhếch môi.

" Ông ép buộc mang bọn họ đi còn chưa đủ, cho dù ông đem bọn họ đến hoàng cung, bọn họ cũng không thể vui vẻ... .."

"......."

" Vì tôi đã không thể ở đó nên đây là niềm hối tiếc cả dời của tôi . Tôi không thể ở bên họ, nhưng ông thì có thể. "

Jason nheo mắt và tiếp tục nói.

" Nếu không phải vì cái cớ 'khế ước' đó, tôi sẽ không nói chuyện với ông như thế này, người đã bỏ mặc chủ nhân của tôi khi họ đau đớn."

Hoàng đế vuốt tóc thấp thở dài.

"Thật không may khi hộ vệ của các con ta lại là một con sói như vậy."

" Tôi đã đến muộn, nhưng ...... tôi là một con sói đỏ tốt bụng và chỉ thân thiện với chủ nhân của mình."

Jason cười nhẹ và hôn lên má Arien. Hoàng đế dùng tay bắt lấy gáy anh nên anh phải nhanh chóng ngã xuống.


Những gì tôi nhìn thấy khi tôi mở mắt là trần nhà lớn, những tấm màn xung quanh và chiếc giường thoải mái.Sau khi nắm bắt được tình hình một cách muộn màng, tôi lay Argen để đánh thức anh ấy và bò lên giường để vén màn. Khi tôi ngồi trên giường, tôi có thể nhìn thấy một vài người hầu trong phòng. Thấy chúng tôi thức dậy, họ mang chậu nước cho chúng tôi rửa mặt và lấy khăn lau khô. Thay vì cố gắng xác nhận mấy giờ rồi, tôi không còn cách nào khác là đứng trước mặt nước. Sau đó, một chiếc khăn được đặt dưới cằm tôi, nước ấm vừa phải chạm vào mặt tôi.

Một cái chạm nhẹ nhàng thoa đều bọt xà phòng và lau mặt cho tôi. Tôi chỉ có thể mở mắt sau khi rửa mặt bằng xà phòng. Những cô hầu gái lấy khăn lau những giọt nước trên hàng mi vàng của tôi. Khi đó tôi mới có thể thoát khỏi tay người hầu gái.Tôi ngồi trên giường và quay đầu lên nhìn đồng hồ. Không giống như những chiếc đồng hồ cũ nát hầu như không thể sử dụng trong lâu đài Derolina, những chiếc đồng hồ có đính kim cương ở cuối kim giờ với sư tử ở cả hai mặt.

"Bữa ăn sẽ sớm được chuẩn bị."

Cô ấy đề cập đến điều gì đó nhưng tôi không chú ý khi tôi dụi mắt để chắc chắn rằng thời gian chỉ trên kim đồng hồ là thật.

'......Hai giờ.'

'Không phải hai giờ sáng .......'

'Không ...... Không phải.'

'Tối qua chúng ta đi ngủ lúc mấy giờ?'

'Gần lúc mặt trời mọc ......?'

Argen và tôi vẫn im lặng. Nói cách khác, chúng tôi đã ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều. Argen chớp mắt với khuôn mặt ngái ngủ.

" Hoàng tử điện hạ, Công chua điẹn hạ, tôi sẽ bảo họ chuẩn bị bữa ăn".

Người phụ nữ tóc hồng khẽ hỏi chúng tôi nếu chúng tôi không cần thì họ có thể hoãn lại. Argen gật đầu với đôi mắt lơ mơ.

" Tôi sẽ chuẩn bị thức ăn mềm dễ ăn. Nếu có gì muốn ăn riêng, xin hãy nói cho tôi biết ".

"...... Không, cảm ơn, không sao đâu."

Tôi trả lời rằng tôi cũng sẽ ăn những gì đã chuẩn bị cho Argen, nhưng khi kết thúc lời nói, cô hầu gái đã tỏ vẻ bối rối và thuyết phục chúng tôi một cách khéo léo. Nó gần giống như một lời kêu gọi tuyệt vọng.

"Thưa điện hạ, tôi xin lỗi, vui lòng không sử dụng kính ngữ."

Tôi gật đầu lia lịa vì có cảm nhận sự tuyệt vọng của cô ấy, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy có gánh nặng khi nói chuyện trống không với những người lớn tuổi hơn chúng tôi. Ngay sau đó là những món súp với salad được chuẩn bị trước để chúng tôi no căng bụng. Những chiếc lá xanh dày đến mức tôi tưởng là cỏ, nhưng khi nhìn kỹ lại thì đó là thịt bọc trong rau. Chúng tôi ngồi trước bàn ăn tưởng rằng chỉ cần bữa đầu tiên là đủ ăn, nhưng vấn đề là từ đó đến sau.

'...... Argen.'

' Anh đang nhìn.'

Đó vẫn chưa phải là kết thúc, hàng chục người hầu liên tục đến mang thức ăn lên

'Làm thế nào ta có thể ăn tất cả những thứ đó?'

' Cho dù ta nếm từng thứ một, em chắc chắn rằng mình cũng không thể ăn hết được ......'

Đầu tiên, tôi chỉ ăn súp thôi, nhưng mùi tanh nồng đến nỗi tôi phải ăn liên tục. Khi tôi cắn một miếng thịt băm thơm ngon với nước sốt, nước thịt chảy ra trong khoang miệng. Thịt mềm đến mức tan chảy trong miệng nên tôi không biết mình có nhai hay không và rau tươi thì giòn.

Nó có mùi vị tuyệt vời đến mức tôi tự hỏi tại sao bây giờ tôi mới biết đến món này.

' Ngon không? '

" Anh có cần em miêu tả không?"

' Không, anh nghĩ chỉ cần nhìn vào nó là biết được rồi.'

Trong khi tôi nhai thức ăn trong miệng, Argen lặng lẽ cầm một miếng lên và cắn một miếng.

"Nó có phù hợp với sở thích của Ngài không?"

Dù có nghĩ thông suốt như thế nàođi chăng nữa, rất khó để tôi nói chuyện mà không thêm kính ngữ với những người lớn tuôi hơn, dù họ là những người dưới quyền tôi. Tôi chỉ biết gật đầu. Không bị anh hưởng bởi hành độngkhông trả lời, những người hầu gái rót đầy cốc nước trống và nói.

" Đó là thức ăn mà Bệ hạ thường thưởng thức. chúng tôi sẽ cố gắng phục vụ nó thường xuyên hơn trong tương lai vì cả hai vị đều thích nó. "

Tất cả đều là món ăn yêu thích của Hoàng đế. Ông ta chắc chắn chỉ ăn những thứ tốt nhất. Nói 'thường xuyên hơn trong tương lai' có nghĩa là chúng tôi sẽ tiếp tục ở đây lâu hơn. Tôi càu nhàu trong lòng và gật đầu. Khi chúng tôi ăn xong, họ mang đồ chơi cho chúng tôi. Chúng chỉ là những thứ mà trẻ em ở độ tuổi chúng tôi thích chơi như xếp hình, búp bê, kiếm gỗ có lõi sắt, v.v. Một thứ nữa choáng hết một phần căn phòng của Hoàng đế, đó là một ngôi nhà búp bê màu trắng. Nó được thu nhỏ với độ chi tiết rất cao, như thể một lâu đài đã bị thu nhỏ lại. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào một lâu đài cao hơn chiều cao của chúng tôi một chút.

Lưỡng lự hồi lâu, tôi khẽ chạm vào nhưng cũng nhanh chóng bỏ tay ra. Có một cửa sổ và khi tôi mở nó ra để nhìn vào bên trong, mọi thứ đều được sắp đặt và trang trí.

"Đó là một món quà từ Bệ hạ dành cho Công chúa."

"Ư ...... Hả?"

Khi Argen kéo một chiếc ghế nhỏ ra, anh ấy đã rất ngạc nhiên vì anh ấy ddã làm nó gãy một chân. Nhưng người giúp việc đã khéo léo lấy nó ra khỏi tay anh ấy. Thay vì bị khiển trách, họ thay thế món đồ bị hỏng và nói.

" Bệ hạ nói rằng các Ngài sẽ không thể rời khỏi căn phòng này trong một thời gian này, trừ khi có điều gì đó đặc biệt. Tôi sẽ chuẩn bị bất cứ thứ gì Ngài muốn, vì vậy hãy nói với tôi ".

Những người hầu cũng đưa cho chúng tôi một con búp bê hình người. Tôi đã làm một biểu hiện ngu ngốc vì quá ngạc nhiên và giả vờ chơi như một cô bé đang mong chờ nó. Tôi đã chơi rất cẩn thận vì tôi nghĩ rằng tôi biết làm gì nếu tôi phá hủy ngôi nhà của con búp bê. Ngay sau đó, chúng tôi đặt con búp bê lên ghế, chọn ra một bộ xếp hình 1000 mảnh và đặt nó xuống sàn. Khi tôi dang tay để xếp các mảnh ghép lại với nhau, những người hầu mang theo một khung ảnh lớn, như thể họ sẽ treo nó lên.