Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mặc dù 1000 mảnh ghép không phải là một con số nhỏ, nhưng tôi thích giải nó, vậy nên tôi đã chăm chỉ xếp các mảnh ghép vào khung. Tôi bắt đầu với đường viền hình vuông và dần dần lấp đầy nó. Tôi say mê với nó đến mức tôi thở dài khi mặt trời bắt đầu lặn và kéo dài phần lưng dưới cong của tôi.
" Họ không nói gì cả."
'Huh?'
" Nếu là Ishina, bà ấy đã cằn nhằn chúng ta rồi."
' Em hiểu. Hoàng tộc không nên quỳ xuống sàn....hay là không được làm cái này cái kia'
Trong khi nhớ lại những gì Ishina đã luôn cằn nhằn, những người hầu gái mang một thứ gì đó có mùi thơm ngào ngạt ngay trước mặt chúng tôi.
" Các điện hạ làm rất tốt ạ."
Bộ xếp hình rất khó ? Bằng cách nào đó, cảm giác lúc này rất khác khi Ishina và những người hầu mà bà ấy dẫn dắt chăm sóc chúng tôi. Cảm giác này gióng như tôi là một thiên tài, phải không? Trong khi tôi đang uống một ly nước đá có vị trái cây, cô hầu gái nói.
" Nếu Ngài có kế hoạch chơi nhiều hơn, tôi sẽ lùi lại ịch trình."
Mặt trời đã lặn và bằng cách nào đó, đôi mắt của cô ấy như cầu xin chúng tôi dừng lại, vì vậy tôi cảm thấy ngạc nhiên và nhẹ lắc đầu. Tôi nghĩ là mình đoán sai rồi. Nhưng đó không phải là câu trả lời đúng cho tôi và Argen, vì cô ấy đã ném một quả bom vào chúng tôi với vẻ mặt vui mừng.
" Vậy thì tôi sẽ đưa hai vị đến gặp Bệ hạ."
...... Đúng là một quả bom thực sự.
" Chúng.... Chúng tôi không phải học sao?"
" Bệ hạ bảo các vị nghỉ ngơi một lát."
Các hiệp sĩ đang đợi ngoài cửa ôm lấy tôi và Argen, đến lúc đó tôi đã hoảng loạn. Tôi không muốn đến gặp Hoàng đế ! Nhưng tôi không có tư cách để từ chối, vì tôi đang ở trong phòng của Hoàng đế, và tôi không thể đưa ra lí do để từ chối... .. Chúng tôi nghiêm túc nghĩ về lý do tại sao chúng tôi phải đến gặp Hoàng đế. Tất nhiên là không có câu trả lời. Chúng tôi đã đi bộ rất lâu. Không phải chúng tôi, mà là các hiệp sĩ. Chúng tôi ra khỏi cung điện và tiếp tục đi tới một nơi mà tôi không biết. Các hiệp sĩ có đưa chúng tôi lên xe ngựa không? Tôi lắc đầu nguầy nguậy vì ý nghĩ bất thường đó. Tôi vùi mặt vào bộ đồng phục của hiệp sĩ và nói chuyện với Argen. May mắn thay, chúng tôi đã đến đích ngay sau khi cố gắng đoán xem chúng tôi sẽ đi đâu một cách khó khăn. Đó là một nơi mà tôi không bao giờ nghĩ đến.
"...... Đây là ...... ở đâu... ..?"
" Đây là trung tâm thao trường huấn luyện."
Hiệp sĩ trả lời, nhưng chúng tôi không thể đáp lại.Một số lượng lớn những người đàn ông mặc áo giáp giống như hiệp sĩ đang ôm tôi và lần lượt ôm những con ngựa nhỏ.
"Kính chào Hoàng đế bệ hạ."
"Kính chào Hoàng đế bệ hạ."
Những chú ngựa con và hiệp sĩ đó là gì? Những hiệp sĩ đã đặt tôi và Argen xuống ngay, trước khi họ cúi chào . Chỉ cần nghe lời chào, tôi có thể biết được người kia là ai. Chúng tôi cũng cố gắng làm theo lời chào của giới quý tộc. Khoảnh khắc tôi cẩn thận nắm lấy gấu váy và bắt chước động tác đó, Hoàng đế đã ngăn tôi và Argen lại.vĐã vài lần rồi, nên tôi có thể biết rằng đó là phép thuật của Hoàng đế, chỉ bằng cảm giác nó ôm lấy cơ thể tôi và khiến tôi không thể cử động được.
" Các ngươi đến muộn."
" Bệ hạ, thần đã đợi hai vị Điện hạ kết thúc trò chơi."
Tôi toát mồ hôi lạnh khi được thông báo rằng họ đã đợi cho đến khi chúng tôi ngừng giải các câu đố. Nếu điều đó xảy ra thì họ nên nói với tôi sớm hơn! Tôi vừa lau nước mắt vừa trách những người hầu vô tội. Tôi không thể tin rằng họ đã để, không phải là bất cứ ai, mà còn là Hoàng đế đang chờ đợi.
May mắn thay, Hoàng đế bước đi mà không nói nhiều. Tôi theo bước hoàng đế, nhưng tôi chỉ cao bằng đầu gối của Ngài. Có vẻ vì vậy mà ông ấy đã giảm tốc độ của mình khi thấy chúng tôi vất vả chạy theo, nhưng tôi có thể đã nhầm.Trên con đường mà chúng tôi đang đi cùng Hoàng đế, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ sân tập. Các hiệp sĩ nhìn chằm chằm vào chúng tôi, những người lạ tóc vàng đang theo bước Hoàng đế. Goàng đế cũng dừng lại ở một nơi thích hợp, sau đó nhìn xuống và nói:
"Chọn."
"C...Cái .. Gì ......?"
Tôi đặt câu hỏi để đáp lại việc được yêu cầu phải chọn cái gì đó, nhưng Goàng đế đã trả lời câu hỏi một cách không vướng bận.
" Chọn một trong những con ngựa mà con thích ở đó."
"......."
"......."
" Nếu con thích tất cả chúng, con có thể lấy tất cả nếu con thích."
Hoàng đế nói một lần nữa và nhìn chằm chằm vào những con ngựa con. Tại sao ông lại nói như vậy? Sau đó, hoàng đế nhìn Argen và xác nhận.
" Eiji đã nói rồi. Các con có vẻ thích ngựa ".
Vậy là... Ông ấy đã tập hợp tất cả ngựa con lại với nhau để tặng chúng tôi ngay bây giờ?Hàng trăm kỵ sĩ và ngựa con đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
" Chúng là những con ngựa được tuyển chọn rất kỹ, nhưng chỉ có một ít ...... Ta sẽ lấy thêm cho các con nếu các con muốn."
Hoàng đế giao tiếp bằng mắt với Argen, nhưng Argen nghiến chặt răng và hơi cúi đầu. Tôi tự hỏi ông ta đang làm cái quái gì thế này.
' Hoàng đế đột nhiên bị sao vậy?'
' Có vẻ sáng nay ông ta ăn nhầm cái gì đó ?'
'...... Và ông ta còn bảo chúng ta kông dược ra khỏi phòng.'
'Đúng rồi.'
'Thậi kỳ lạ.'
'Ừ... ..'
Các hiệp sĩ trước mặt tôi từ từ mở to mắt, nhưng họ muốn tôi làm gì? Lúc đó, lại có thêm một người đàn ông đứng ra làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn. Anh ta không phải là một người bình thường, bởi vì anh ấy có mái tóc vàng óng ánh trong ánh hoàng hôn. Tôi che mắt bằng cả hai tay và hơi quay người lại. Argen nắm lấy cơ thể của tôi, nhưng tôi lắc đầu khi tôi ở trước mặt Hoàng tộc.
' Anh không muốn nhìn thấy những khuôn mặt đó.'
Tôi dành hết sự kiên nhẫn của mình cho Argen để an ủi anh ấy, và mãi sau đó anh ấy mới thư giãn.
' Bây giờ họ gọi chúng ta ra ngoài chơi với búp bê à?'
Tôi nghe người đàn ông nói điều gì đó. Giọng nói trầm ổn và bình tĩnh thuộc về Thái tử. Argen không trả lời nên tôi tiếp tục nói một mình.
' Họ bắt chúng ta chuyển phòng và nhốt chúng ta lại. '
Argen thở dài trước tiếng thì thầm trầm thấp của tôi. Tôi muốn bình tĩnh trước. Argen luôn bình tĩnh đối đáp với tôi và đôi khi trút ra những lời phàn nàn của mình, nhưng đó là tất cả. Anh ấy đã nói rất nhiều khi gặp khó khăn, vì vậy tôi đã thay mặt Argen bày tỏ sự không hài lòng của mình. Argen luôn giữ nó và nôn mửa như hôm qua, cho tôi biết tình trạng của anh ấy tồi tệ như thế nào. Tôi biết ngay cả khi chúng tôi không nói chuyện với nhau. Anh ấy không cần phải nói về nó, nhưng tôi vẫn biết, vì vậy tôi muốn Argen đôi khi nói chuyện với tôi một cách đàng hoàng.
Anh ấy là gia đình duy nhất của tôi. Tôi muốn mọi người ngừng nói về chúng tôi mà không biết bất cứ điều gì hoặc chúng tôi đau đớn như thế nào.Họ không biết nói chuyện với chúng tôi một cách đột ngột thế này, trông họ có bao nhiêu giả dối và đạo dức giả.
"Arien."
Bam!
Khi đó, Thái tử đã đưa tay ra với tôi, nhưng Argen, người đang đối mặt với tôi, đã hất tay Thái tử ra.Sau đó Argen còn bị sốc hơn. Tôi lần lượt nhìn bàn tay của anh ấy và bàn tay của Thái tử. Anh ấy bắt đầu thốt ra một âm thanh kỳ lạ.
'...... Anh có vẻ rất ghét Thái tử.'
Tôi nắm lấy tay Argen, nói thẳng ra tâm sự trong lòng anh ấy.
'Đó là một sai lầm.'
'Anh luôn mắc sai lầm.'
Tay Argen run lên và tôi biết quá rõ tại sao nên tôi im lặng. Bây giờ họ đang tận hưởng thú vui khi giả vờ tốt với tôi. Xét cho cùng, đối với họ, chúng tôi chỉ là những người xa lạ và bất ngờ trở thành những người em cùng cha khác mẹ mà thôi. Không cần biết bây giờ họ tài giỏi đến mức nào, họ chỉ là đang tận hưởng thú vui trong việc giải trí. Sau đó có thể họ sữ diệt trừ chúng tôi để cứu vãn những rắc rối và thể diện của Hoàng gia.
Tôi hầu như không thể nắm bắt được cuộc sống của mình, vì vậy tôi sợ hãi bởi, vì tôi vừa mắc sai lầm hoặcvì tôi bị cuốn đi bởi cảm xúc của bản thân hoặc Argen. Có rất nhiều thứ mà cơ thể của trẻ con khiến tôi không thoải mái, và một trong số đó là cảm xúc mềm yếu, vì vậy tôi thường mắc sai lầm. Dù kiếp trước tôi có giỏi đến đâu thì tôi cũng chỉ là học sinh năm cuối cấp ba ....... Chúng tôi vẫn còn rất non nớt để chịu đựng một tình huốnggiữa việc cận kề cái chết và một cuộc sống thoải mái như vậy.
Quả nhiên khi tôi lại chậm rãi ngẩng đầuThái tử đang nhìn tôi. Trên thực tế, không chỉ có mỗi anh ta. Đôi mắt của hoàng đế và những người hầu của Thái tử, hàng trăm kỵ sĩ và những con ngựa vô tội đang dán vào chúng tôi.
Thái tử di chuyển đôi mắt của mình như thể anh ấy không thể tin được rằng tay anh ấy đã gạt sang một bên và duỗi thẳng thắt lưng của mình, nơi anh ấy đã cúi xuống khi nhìn tôi và Argen. Một loạt các hành động chậm chạp đến nỗi dạ dày của tôi nóng ran.
"Chắc hẳn em đã rất ngạc nhiên vì cú chạm đột ngột."
May mắn thay, những lời nói lạnh lùng mà chúng tôi mong đợi đã không đến. Nó ngọt ngào đến không ngờ.
'...... Thật kì lạ.'
' Thái tử đã như vậy ngay từ lần gặp đầu tiên.'
'...... Anh ấy thật ......... anh nói đúng, thực sự.'
Tôi nghe Ishina kể rằng cả ba vị Hoàng tử đều là những người đáng sợ. Thát tử vẫn im lặng và bình tĩnh đến mức tôi hơi căng thẳng. Bằng cách nào đó, trái tim tôi hơi nhột nhột. May mắn thay, Argen đã cố gắng bình tĩnh bằng cách kéo tay áo của tôi.
"Thưa cha, con đã nghe tin từ Eiji và đã đến ...... Nó có thể là quá nhiều cho Argen và Arien."
Sau đó Thái tử quay lại và nói với Hoàng đế. Hoàng đế đang xem rõ hành vi của chúng tôi, nhíu mày. Thái tử trả lời câu hỏi dễ dàng hơn.
" Con nghe nói rằng việc để quá nhiều người ở cùng với trẻ em có thể khiến trái tim chúng căng thẳng và giết chết chúng."
.................. Ư ...... Hả?
" Hoàng tộc sẽ không chết vì điều đó đó ......"
Hoàng đế cau mày nói rằng điều đó là vô lý và quay lại nhìn chúng tôi, sau đó khuôn mặt của ông ấy càng nhăn hơn.
" Con nói có vẻ đúng."
"Vâng. Vì thế chúng ta phải cẩn thận mọi lúc ".
Gặp gỡ mọi người thì có gì sai ? Tôi bối rối và nhìn các hiệp sĩ bên dưới. Đúng là tôi đang bị áp lực, nhưng không liên quan gì đến việc chết.
" Ta sợ rằng chúng sẽ bị thương nặng nếu chúng ngã."
Hoàng đế nói. Làm ơn đi, chúng tôi đã bị Lulahel đánh rất nhiều. Càng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, mắt tôi càng mở to ra. Người đàn ông này đã đọc bài báo kỳ lạ từ đâu đó và dường như anh ta đang đọc thuộc lòng những kiến thức kỳ lạ.
"Trẻ em rrất mong manh và dễ vỡ. Người ta nói rằng những gì chúng học được khi còn nhỏ sẽ tồn tại mãi mãi. Chúng cần được nhìn vào những điều tốt đẹp, chơi với những điều tốt đẹp và nắm giữ những điều tốt đẹp ".
"Hừm."
Đột nhiên, Hoàng đế bắt đầu nghe bài phát biểu vô lý của Thái tử. Tôi thực sự băn khoăn không biết Thái tử đã thu thập những thông tin như vậy ở đâu. Bọn họ đang nói gì thế? Tôi bắt tay với Argen với mong muốn được hét lên. Hoàng đế liếc qua chúng tôi và giơ tay. Các hiệp sĩ hợp lực và thể hiện một vài động tác giống như chào, dẫn ngựa đi.
Tôi cảm thấy tiếc thương cho những con ngựa non. Chúng bị các kỵ sĩ lôi đi với một lực lượng dường như đang điều khiển một con ngựa trắng, một con ngựa đen hoặc một con ngựa của kẻ thù. Khi chúng tôi không thể rời mắt khỏi những con ngựa con đang vẫy đuôi của chúng, Hoàng đế đã kể câu chuyện về gấu trúc cho Thái tử. Đó là con gấu trúc mà tôi đã thảo luận với Argen về việc đặt tên cho nó.
"Lloyd, con gấu trúc mà con tặng rất hung dữ."
Tôi chưa bao giờ biết Lloyd là tên của Thái tử.
" Thú cưng là để làm thư giãn tâm trí và cơ thể của trẻ nhỏ ......."
"Tại sao lại là một con gấu trúc hoang dã xấu xí?"
Hoàng đế nói với vẻ mặt khó hiểu. Trong khi đang cân nhắc về điều gì đó, Thái tử nhìn lại chúng tôi và trầm giọng nói.
" Em muốn vật nuôi nào khác?"
"Chúng em... .. ổn với gấu trúc."
Tôi giật mình lắc đầu với anh ta. Ôi Chúa, đừng gửi thêm một con vật nào khác có dải băng chấm bi. Cuối cùng thì tôi không phải chọn một con ngựa, thật là may. Tôi nên nhận càng ít từ Hoàng đế thì càng tốt.