Trans, edit và beta : Phong Linh
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ishina sao rồi? Tình hình trong căn phòng đó là như thế nào? Tại sao mọi thứ trong phòng lại lộn xộn và có nhiều thứ bị phá huỷ như vậy?
Tôi ngẩng đầu lên và nói với các hiệp sĩ của Hoàng đế.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Các hiệp sĩ nhẹ nhàng quỳ xuống ngang tầm mắt của chúng tôi và nâng chúng tôi. Không hiểu sao trong bầu không khí xa lạ này, tôi cảm thấy mình không nên rời khỏi nơi này. Bản năng của trẻ em đôi khi tốt hơn người lớn. Dù sao thì đối thủ cũng là người mạnh nhất trong Đế chế và cũng khá giỏi với tư cách là Hoàng đế. Anh ấy trả lời ngắn gọn câu hỏi của tôi.
" Các ngài sẽ đến căn phòng chỉ có Hoàng đế mới có thể sử dụng."
... .....?
......Hở......?
Argen ngẩn người một lúc và mở to miệng trước điều đó. Chúng tôi buộc phải chuyển vào một căn phòng mới do một tình huống mà tôi hoàn toàn không biết gì hết.
Các hiệp sĩ thực sự đưa chúng tôi đến phòng của hoàng đế. Có nhiều giường, thảm, rèm, khung, v.v. sang trọng hơn so với căn phòng mà chúng tôi đã từng sử dụng. Các màu đen, trắng và vàng được kết hợp hài hòa tạo nên hình ảnh của Hoàng đế. Hoàng đế vẫn chưa đến và chúng tôi không thể làm gì nếu không có Ishina, người đã bị các hiệp sĩ kéo đi. Mặc dù lời nói của cô ấy luôn gay gắt và gây phiền hà cho chúng tôi nhưng bà ấy luôn cung cấp thông tin cho chúng tôi. Ít nhất thì bà ấy không phải là kẻ thù, nhưng cái quái gì đang xảy ra vậy?
Những người giúp việc đã đưa cho tôi và Argen đồ ăn nhẹ và đồ uống ngọt ngào, nhưng tôi đã không còn cảm giác thèm ăn sau khi nhìn thấy cảnh tượng ban nãy. Với những món ăn ngon trước mặt, chúng tôi bắt đầu xem xét tại sao chúng tôi lại ở trong căn phòng này.
' Ishina có làm gì sai không?....'
'Ishina đã làm rất nhiều điều sai trái.Và tại sao căn phòng của chúng ta ại ộn xộn như vậy? '
' Bà ấy bị mắng vì căn phòng bị như vậy sao?'
' Là vậy sao?'
' Chắc vậy.'
Tôi nhớ lại cảnh sàn đá cẩm thạch bị đập thành nhiều mảnh và lắc đầu quầy quậy. Không có Ishina, không có ai trả lời chúng tôi. Hoàng đế không đến và cũng không có ai bảo chúng tôi phải làm gì, vì vậy tôi đã chơi trò chơi ô chữ và oẳn tù tì với Argen để giải tỏa cơn buồn chán và vì quá lo lắng nên tôi không ngủ được. Lần nào tôi cũng thua trò chơi chuỗi chữ trước Argen, nhưng oẳn tù tì thì khác.
"Em thắng."
" Một lần nữa."
Khi chơi oẳn tù tì bốn lần, Argen có thói quen ra kéo vào lần thứ tư. Bây giờ là lần thứ tư, vì vậy tôi đã đưa tay ra trong niềm hân hoan, nhưng một cái bóng đã đổ xuống chúng tôi. Tôi không nghĩ rằng cánh cửa mở mà không gây tiếng ồn lại là điều tồi tệ.
" Các con đang làm gì vậy?"
"......."
"......."
Hoàng đế hỏi chúng tôi, những người vẫn đang ngồi trên ghế sofa và thưởng thức trò chơi. Chúng tôi cứng họng không trả lời. Sau đó ông ấy thông báo cho chúng tôi,
" Các con sẽ sống ở đây từ hôm nay."
"Hở?"
"Đây....?"
Argen và tôi, đã quyết tâm trở thành những con búp bê ngoan ngoãn và không bao giờ nổi loạn chống lại lời của Hoàng đế, đã phá vỡ thỏa thuận ngầm của chúng tôi bằng cách đồng loạt phản bác lại.
" Ta không thể để các con trong phòng đó vì đã có chuyện xảy ra. Đây là căn phòng an toàn nhất trong Hoàng cung ".
Ặc-
Trong khi tôi đang nghe hoàng đế giải thích, Argen đột nhiên túm lấy tôi . Chờ một chút, tuyệt đối không phải ở đây. Ngay lúc đó, Argen nôn mửa. Tôi biết rất rõ lý do, đến nỗi tôi rùng mình và cố giấu Argen khỏi mắt Hoàng đế. Tôi khó mà chịu đựng được vì cảm giác trái tim của Argen như đang truyền sang tôi khi anh ấy liên tục run rẩy với hai tay che miệng.
" Hejin."
Hoàng đế khẽ gọi tên ai đó.
" Hôm nay, tắm rửa và đưa chúng đi ngủ trước."
" Vâng, thưa Bệ hạ."
Một người hầu đến với chúng tôi sau khi nói với giọng đầy trung thành. uy nhiên, Argen lắc đầu với nửa khuôn mặt bị chôn vùi trong khi giữ lấy quần áo của tôi.
" Ta có thể tắm rửa một mình."
Thông thường, trẻ em của giới quý tộc không thể tắm rửa một mình ở độ tuổi này, vì vậy tôi đã cố gắng bảo Argen chỉ cần được rửa sạch, nhưng tôi có thể cảm thấy Hoàng đế đang nhìn xuống chúng tôi. Mỗi khi tôi di chuyển, ánh mắt dõi theo tôi. Người hầu gái tên Hejin đổ mồ hôi và cầu xin Argen để cô ấy tắm rửa cho anh ấy và cuối cùng đưa anh ấy đi. Mặc dù đây là phòng của Hoàng đế, nhưng ông ấy không có hai phòng tắm, vì vậy khi tôi chỉ còn lại một mình khi Argen đi tắm rửa. Tất nhiên là vẫn ở cùng Hoàng đế .......
' Argen, mau ra đi ......'
Nhất thời tôi rũ mắt xuống và bò đến chỗ khuất trên ghế để tránh Hoàng đế.
"Arien Beatrice Yuliana."
"Hegeuk."
Không giống như Argen, tôi không nôn mửa nhưng tôi không thể kiểm soát được những tiếng nấc bật ra. Đôi mắt của Hoàng đế dán chặt vào tôi. Có lẽ anh ấy đang thắc mắc tại sao Argen lại phản ứng như vậy.
Cảm giác bị cô lập khi ở một mình không phải là vấn đề. Chỉ cảm nhận được ánh mắt đó thôi cũng có ý nghĩa rất nhiều.
" D.... Dạ, thưa Bệ hạ."
Hoàng đế trán nhăn lại. Những tiếng nấc không ngừng khiến lòng tôi run run. Tôi nín thở để ngừng nấc. Nó không giúp ích gì và tôi bị bỏ lại một mình với Hoàng đế. Tôi có thể nói chuyện với Argen bằng suy nghĩ, nhưng tôi không thể làm vậy khi anh ấy không ở trong tầm nhìn của tôi.
" Không ai trong số các hoàng tử khác gọi ta là Bệ hạ."
"......."
Hoàng đế nhìn xuống tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
"Ngồi đi."
Tôi đã chọn một từ và trả lời.
" Vâng..."
Từ từ, tôi liếc lên và leo lên ghế sofa.Chiếc ghế sofa hơi cao so với tôi nên phải rất vất vả để tôi có thể leo lên. Hoàng đế nhìn tôi bà hổi
"Khi nào con sẽ lớn hơn?"
" Dạ...?"
" Ở độ tuổi đó, trẻ em sẽ lớn nhanh nếu chúng được ăn uống đầy đủ ......."
Hoàng đế lẩm bẩm một mình. Tôi không biết mình có nên trả lời hay không nên tôi chỉ ngây ngô ngọ nguậy ngón tay và khẽ mấp máy môi.
"Có lẽ.... do hồi nhỏ con không ăn nhiều."
"......."
"...... Con sẽ sớm trưởng thành ........."
Tôi cố gắng bào chữa vì Hoàng đế có vẻ không thích kích thước nhỏ bé của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đang được ăn uống tốt, nhưng do chúng tôi không thể hấp thụ tốt dinh dưỡng chứ không phải vì chúng tôi không muốn lớn. May mắn thay, Hoàng đế không nói gì khác.
Vào lúc Argen bước ra, không biết gì về tình hình và rũ mái tóc ướt, Hoàng đế đã đưa cho tôi một cuốn truyện cổ tích và từ từ đứng dậy. Sau khi tắm rửa và giải thích cho tôi về phòng tắm của cung điện của Hoàng đế tuyệt vời như thế nào, Argen đột nhiên cứng người đến mức ngừng nói trong giây lát. May mắn thay, Hoàng đế đi ngang qua Argen và vào phòng tắm, chỉ còn lại một số người hầu trong khi những người còn lại đi theo anh ta.
'...... Anh xin lỗi.'
Argen đã bình tĩnh lại sau sự cố ban nãy, đến gần và nhỏ giọng xin lỗi. Tôi nheo mắt và di chuyển hông sang một bên để Argen ngồi bên cạnh. Chiếc ghế sô pha cao bằng chiều cao của chúng tôi, được làm cho Hoàng đế ngồi. Rõ ràng đã có khá nhiều người hầu đi theo Hoàng đế, nhưng vẫn còn rất nhiều người ở lại trong phòng. Tôi im lặng vì chúng tôi không ở một mình và thay vào đó chỉ nói chuyện bằng suy nghĩ.
' Anh thực sự ổn chứ?'
' Anh không sao.'
Anh ấy nói rằng anh ấy ổn và tôi biết tại sao Argen lại phản ứng như vậy, nhưng dù sao thì tôi cũng chỉ hỏi. Khi tôi còn nhỏ, Lulahel luôn hành hạ Argen nhiều hơn tôi. Argen có khả năng kiềm chế cảm xúc kếm hơn tôi và thỉnh thoảng sẽ nổi loạn chống lại Lulahel nên việc bà ta ghét anh ấy là điều đương nhiên.
'... .. Trông anh không ổn lắm.'
Chúng tôi không ngu ngốc đến mức chấp nhận bàn tay muộn màng của vị Hoàng đế đạo đức giả kia. Ngay sau đó, Hoàng đế tắm rửa xong và mặc áo choàng đen bước ra. Ông ta đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn tôi và Argen đang đọc một cuốn truyện cổ tích.
'...... Bây giờ là lúc đi ngủ.'
'Tại sao ông ấy không cho chúng ta ra ngoài?'
Tôi có một ý tưởng, nhưng tôi hy vọng không phải như vậy. Hoàng đế nhấc ngón tay khi nhìn thấy chúng tôi đang nhắm mắt. Tại sao những kỳ vọng không may không phải lúc nào cũng đúng? Những cử chỉ của ông ấy khiến cơ thể chúng tôi bay bổng vào không trung. Tôi cảm thấy rằng phép thuật thực sự thoải mái. Tôi lướt qua tấm màn được buộc chặt như một tấm rèm và nằm trên giường. Không có thời gian để cảm nhận cái chăn mềm mại và bông xốp chạm vào cơ thể tôi là như thế nào, vì Hoàng đế đã tắt hết đèn. Tôi nằm sững sờ và sau đó Hoàng đế bắt đầu nói.
"Đi ngủ."
Chúng tôi thực sự phải ngủ ở đây .........Đầu tôi nhẹ nhàng chạm vào chiếc gối và một tấm chăn thấm đẫm mùi hương của Hoàng đế quấn quanh người tôi. Cuối cùng, khi ông ta búng ngón trỏ và ngón cái của mình, một ngọn đèn đỏ tươi nhẹ nhàng thắp sáng căn phòng. Hoàng đế cuối cùng lại ngồi xuống chiếc ghế gần bàn và chọn một cuốn sách sang trọng.
'Ngủ......? Có thật không?'
'.......'
Tôi không biết bao nhiêu phút đã trôi qua. Tôi nằm lâu rồi nhưng tôi không sao ngủ được. Khi quay đầu lại một chút, có thể thấy Hoàng đế đang nhắm mắt như đang ngủ. Ông ấy đang ngủ với đôi mắt nhắm nghiền và cuốn sách của anh ấy đặt trên đùi. Tôi tự hỏi liệu ông ấy có thực sự đang ngủ hay không. Sau một vài phút, Hoàng đế vẫn như cũ. Sau đó, tôi mới thả lỏng một chút và hơi duỗi tay ra để tết tóc Argen trên đỉnh đầu. Tôi thấy phiền vì Hoàng đế đọc sách ở đó. Giống như những người thợ trong tiệm làm đẹp, tôi dùng ngón tay xoắn sợi tóc mịn của Argens và chạm vào nó vài lần. Không có ai trong căn phòng này, ngoại trừ chúng tôi và Hoàng đế đang ngủ. Sau một hoặc hai giờ, tôi cuối cùng cũng không chống chọi nổi với cơn buồn ngủ. Tôi vẫn không biết tại sao mình phải ngủ trong phòng của Hoàng đế hay chuyện gì đã xảy ra với Ishina. Tôi khẽ nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.