Chương 20: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tam hoàng tử để lại lời đe dọa. Những đứa trẻ thuộc tầng lớp quý tộc đã bạo hành chúng tôi bằng lời nói và những người giúp việc của họ bị Tam hoàng tử cưỡng bức lôi ra ngoài. Khi tất cả quý tộc biến mất, chỉ còn lại sự im lặng. Tam hoàng tử, người có vẻ ngoài thô ráp, đến với chúng tôi với một nụ cười rộng rãi. Anh ta cười thật tươi, giống như còn vui hơn lần dọa tách cổ cô hầu ra khỏi cơ thể. Ngay sau đó, anh ta mở to mắt như thể đã nhận ra điều gì đó rất quan trọng.

"Argen và Arien.

" Dạ?"

"......."

" Anh đã luyện tập đẻ gọi tên các em."

"...... .."

"...... .."

" Lúc nãy anh gọi nhầm."

Chúng tôi không biết phải nói gì. Nước bọt chảy qua cổ họng cháy khô khốc của tôi.

"Điện hạ, ngài đang làm họ bất ngờ. Ngài nên tự giới thiệu về mình trước tiên".

" Những đứa trẻ rất mỏng manh."

" Họ đã năm tuổi."

" Nhỏ."

" Ngài chỉ mới 7 tuổi."

Trông anh ấy to lớn nhưng anh ấy mới 7 tuổi, thân hình anh ấy ăn đứt cậu bé quấy rầy chúng tôi trước đó, nên không có gì đáng ngạc nhiên nữa.

" Không giống như tôi, chúng vẫn còn là những đứa trẻ nhỏ."

Tam hoàng tử nhìn chúng tôi với vẻ mặt rạng rỡ, đến nỗi tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì.

" Tôi biết ngài đang có tâm trạng tốt. Nhưng ngài sẽ để các vị Điện hạ đứng như vậy mãi ?"

Missha vừa nói vừa nhìn lại chúng tôi. Tam hoàng tử quay sang chúng tôi như thể anh ấy đã chờ đợi và nói,

" Em có thích ăn nhiều đồ ngọt không?"

" Em thích."

Argen trả lời và tôi gật đầu. Rõ ràng là anh ấy rất thân thiện với chúng tôi., đến mức tôi tự hỏi liệu anh ta có thù hận gì với chúng tôi không, vì anh ta vẫn còn trẻ.

" Em có muốn ăn đồ ngọt không? Em có muốn đi với anh không?"

Tôi nhấc chân đi theo và thỉnh thoảng phải đuổi theo anh ta.Giống như những người luôn bước đi mà không quan tâm đến đôi chân ngắn của chúng tôi, Tam hoàng tử cũng bước nhanh mà không đẻ ý. Chúng tôi siêng năng theo sau Tam hoàng tử. Không bao lâu cả hai chúng tôi đều cảm thấy mệt mỏi. Không giống như chúng tôi, những người nhanh chóng kiệt sức, Tam hoàng tử sải bước về phía trước trên con đường mòn không thấy đích.

" Điện hạ, chậm một chút ......."

Cuối cùng, Argen không thể chịu đựng được và nói ra. Anh ta sẽ nói gì với chúng ta ? Nhìn hành động lúc nãy của anh ta, có vẻ như anh ta không nghĩ xấu về chúng tôi, nhưng liệu anh ta có nghe lời tôi và Argen? Tôi lặng lẽ đợi câu trả lời. Những hạt mồ hôi đọng trên sống mũi của tôi. Lau sạch bằng mu bàn tay, tôi ngước Tam hoàng tử.

" Anh đã nghĩ rằng em có thể bắt kịp, nhưng anh đã đi quá nhanh? Đến đây, anh sẽ ôm em ".

...... Hả ......... Hả?

" Thật khó để ôm được cả hai người, nhưng Argen là anh trai nên em không sao, đúng không? Arien, lại đây. "

Khoan đã, dù Tam hoàng tử có lớn đến đâu, việc cho một đứa trẻ bảy tuổi ôm một đứa trẻ năm tuôi là một vấn đề lớn. Tôi đã ra mặt để cầu xin Argen cứu tôi, nhưng mục tiêu không phải là anh ấy, vì vậy Argen nhẹ nhàng vẫy tay. Tôi như bị một sức mạnh vô hình kéo đi, tôi bị Tam hoàng tử ôm lấy nửa bước về phía trước. Tôi được nâng lên trên cơ thể có mùi hương ấm áp của anh ấy và khi tôi tỉnh táo lại, cằm tôi đang đặt trên vai anh ấy. Argen, người đã bị đau chân cách đây ít lâu, nhìn thấy tôi được giữ bởi Tam hoàng tử và nói một lần nữa rằng anh ấy rất vui vì đó không phải là anh ấy.

" Em không thoải mái sao?"

Tam hoàng tử vừa hỏi vừa sửa tư thế ôm tôi. Nó ổn định một cách kỳ lạ, nhưng .......trái tim tôi đang có một khoảng thời gian khó khăn.

' Làm ơn đặt tôi xuống... ..'

'Thật tuyệt khi được ôm, phải không?

' Đáng lẽ em phải được sinh ra là chị gái của anh.'

Tôi cảm thấy điều đó thật bất công và muốn xé toạc chiếc khăn tay của mình.

" Misha, ngươi ôm Argen."

"Vâng thưa ngài. Tứ hoàng tử điện hạ, ta sẽ hầu hạ người. "

Argen hẳn đã gặp khó khăn nên dễ dàng bỏ cuộc. Missha ôm nhẹ Argen trong khi cậu bé ôm tôi trên tay nhìn xuống tôi.

"Arien."

"Ừ ...... Ừ, anh gọi em à?"

Vì tôi đang học cách cư xử, tôi đã có thể trả lời một cách trang trọng. Tôi hài lòng với điều đó, nhưng Tam hoàng tử nhăn trán.

" Đừng sử dụng kính ngữ quá mức. Và đừng gọi anh là Điện hạ. "

"..... Vâng vâng."

Tôi nghĩ rằng tôi đã trả lời cẩn thận nhất có thể, nhưng Tam hoàng tử thở dài như thể anh ấy đang khó chịu. Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình run lên vì được ôm.

"......em nên gọi anh như thế nào?"

"Anh Eiji."

Anh trai tôi.

"Argen, hãy gọi anh là anh trai."

Nếu tôi và Argen ở trên cạn, có một vết nứt trên mặt đất do hạn hán thiếu nước. Khuôn mặt của Argen cũng nứt như thế. Tôi vẫy tay trước vẻ mặt vặn vẹo của Argen.

"Em có thể gọi anh như vậy?"

Tam hoàng tử hơi kéo cơ thể tôi về phía sau và giao tiếp bằng mắt với tôi. Argen cũng theo dõi tôi. Tôi ngọ nguậy những ngón tay của mình và cuối cùng anh ấy cúi đầu xuống và lẩm bẩm một cách rất khẽ.

"... .. Anh Eiji."

Tam hoàng tử rống lên một tiếng.

" Ừ. Haha. Ồ, lẽ ra anh nên quay cái này trên video. Tôi phải cho anh xem cái này! "

Tôi nghe thấy Tam hoàng tử hét lên điều gì đó với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng tôi muốn nắm tóc, bịt tai và đánh vào miệng mình vì điều đó vừa phun ra.


Nơi Tam hoàng tử đưa chúng tôi đến là khu vườn trong nhà kính. Khu vườn kính giống như một thế giới mới đối với chúng tôi, những người chưa từng đi du lịch. Hoa hồng và dây leo phủ khắp nơi và hương thơm của các loại hoa hòa hợp một cách hợp lý, phần nào khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi được ôm chặt như thể tôi đang bám vào Tam hoàng tử, và sau đó anh ấy cho tôi ngồi trên ghế. Vì anh ấy 7 tuổi, không có sự tế nhị nên tôi từ cánh tay anh ấy xuống như ngã vào mông tôi. Mặt khác, Argen, người được đối xử nhã nhặn trong vòng tay của Missha, vẫn nhẹ nhàng xuống sàn cho đến phút cuối cùng.

Tam hoàng tử cứ cười vì điều gì đó hay ho, trong khi tôi bực bội khi nhìn thấy cảnh đó và vô tình phồng má. Tôi không vui khi thấy anh ấy cười như vậy với khuôn mặt giống như vị hoàng đế đã bỏ rơi chúng tôi.

"Arien."

"Vâng vâng......?"

Nhìn xuống bàn, tôi và Argen chìm trong suy tư. Thấy vậy, Tam hoàng tử cầm chiếc bánh pudding trên bàn lên và nói gì đó, nhưng tôi không biết anh ta đang ám chỉ ai. Chỉ khi chúng tôi nhìn thấy chiếc bánh pudding, chúng tôi mới cảm nhận được một cách muộn màng. Lớp bột vàng lấp lánh trên lớp sốt caramel bóng loáng. Như có vẻ muốn ăn, Tam hoàng tử dùng thìa xúc lên và đưa ngay trước miệng mà không hề để ý đến bột vàng.

" Làm ơn, anh trai, anh sẽ đưa nó cho em nếu em nói điều đó."

Tôi không ngờ rằng tôi lại phải gọi anh ta là anh trai một lần nữa. Dù tôi có mở miệng thế nào thì lời cũng không thốt ra được.

"......X... ..Xin... .."

" Em nên gọi anh là anh trai."

Rốt cuộc, tôi không thể chống lại sức quyến rũ của nó. Trong khi tự tẩy não mình rằng mình chỉ gọi Tam hoàng tử là anh trai vì bánh pudding.

" Anh trai......."

Những lời này nói ra khỏi miệng của tôi khiến tôi nổi da gà. Bây giờ tôi là một đứa trẻ năm tuổi ngây thơ, một đứa trẻ năm tuổi! Tôi tiếp tục lặp lại điều đó với bản thân trong đầu trong khi gọi phần còn lại. Tôi không biết mình sẽ gọi anh ấy là 'anh trai' mặc dù tôi không gọi Argen như vậy. Tam hoàng tử cười toe toét như thể rất thích tiếng 'anh trai'. Chúng ta có thể làm gì, chúng ta là những đứa trẻ bất lực!

Tôi cố gắng bào chữa và ăn chiếc bánh pudding mà anh ta cho vào miệng. Thành thật mà nói, nó thực sự rất ngon. Ishina nói rằng món tráng miệng không tốt cho sức khỏe của tôi dù nguyên liệu có tốt đến đâu. Bánh pudding ngọt ngào lan tỏa trong miệng tôi và tôi quên rằng có bột vàng trên đó. Argen, người đã nhìn tôi gọi 'anh trai' và ăn bánh pudding một cách nhiệt tình, lặng lẽ lẩm bẩm với tôi.

' Ngon không? '

' Nó rất ngon ...... Anh cũng có thể có nó nếu anh gọi anh ấy là anh trai.'

'À, không thể nào.'

Anh ấy phải rất vui khi có một cô em gái. Argen, người khá lạc quan uống cạn ly trước mặt anh, cũng không ngoại lệ.

"Argen."

Argen rút ống hút ra khỏi miệng và tự mình đứng dậy. Tam hoàng tử, người nhận cầm một chiếc thìa và bánh pudding mới từ những người hầu gái của mình, cũng yêu cầu Argen điều tương tự.

"Em có muốn ăn cái này không?"

Argen không thể tránh được. Vì không biết khi nào thì biểu cảm tươi cười đó sẽ thay đổi, Argen nhắm mắt lại và nói.

"...... Anh trai Eiji ......."

" Em muốn ăn cái này đến vậy sao? Được rồi được rồi. Hãy nói với anh những điều em muốn! Anh trai của em sẽ chuẩn bị mọi thứ cho em! "

Khoảnh khắc Argen gọi anh là 'anh trai', anh đã ăn chiếc bánh pudding mà Tam hoàng tử liên tục cho vào miệng. Không phải là một lựa chọn tồi nếu gọi anh ấy là "anh trai" một lần và nhận bánh pudding rắc bột vàng.


Tam hoàng tử đưa chúng tôi đến Hoàng cung trên lưng ngựa. Tam hoàng tử cầm cương ngựa với Argen và tôi ngồi trước mặt anh ta. Ngay phía sau tôi, Tam hoàng tử đang giữ tốc độ khi cưỡi một con ngựa có kích thước phù hợp với lứa tuổi của mình. Con ngựa phi nhanh và tôi có thể tận hưởng làn gió mát thổi vào mặt. Tôi bật cười trước cảm giác tự do như thể tôi trèo lên một cái cây và thoát khỏi cuộc sống gò bó của mình.

"Em có thích không?"

"Vâng có ạ!"

Tam hoàng tử nắm lấy dây cương và hỏi. Tôi đã trả lời câu hỏi của anh ấy rất vui. Đó là lần đầu tiên cả tôi và Argen phát hiện ra chúng tôi thích ngựa. Đó là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy một con ngựa. Tôi vuốt ve chiếc bờm mềm mại của chú ngựa. Tôi có thể đến cung điện của Hoàng đế nhanh hơn rất nhiều so với khi tôi đến bằng xe ngựa.

Tam hoàng tử cụp mắt xuống như không muốn buông tha cho chúng tôi. Rồi anh ấy ra về với những lời kinh hãi về ngày mai gặp lại nhau.Tôi quyết định đối xử tốt với anh ấy, nhưng tôi không muốn tiếp xúc nhiều với anh ấy.

' Quả nhiên, bỏ mặc là tốt nhất.'

'...... Bỏ mặc là tốt nhất.'

Đó không phải là một cuộc tiếp xúc tồi tệ, nhưng tôi nghĩ rằng thoải mái nhất khi để chúng tôi một mình. Chúng tôi chỉ quay lại khi bóng lưng của Tam hoàng tử khuất dạng. Chúng tôi nhìn thấy khuôn mặt của những người hầu gái mà chúng tôi nhận ra, nhưng vì lý do nào đó mà Ishina vắng mặt, nên tôi nghiêng đầu.

"Ishina ......"

" Ishina đâu?"

Tôi muón nói 'Tôi có thể hỏi Ishina ở đâu không?' nhưng tôi im lặng và Argen nhanh chóng che lời nói của tôi bằng cách bỏ đi kính ngữ. Chỉ một lúc trước, Ishina đã mắng chúng tôi vì sử dụng kính ngữ.

" Đó là......."

"Huh?"

Tôi nghiêng đầu, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm khi những người giúp việc liếc nhìn phòng chúng tôi nơi đèn đã tắt, bắt đầu hướng dẫn tôi và Argen vào phòng. Nhưng sự nhẹ nhõm không kéo dài. Khi chúng tôi đến trước cửa phòng, có một ánh sáng mạnh mẽ trong phòng của chúng tôi khi đèn rõ ràng đã được tắt trước đó. Chúng tôi nhìn thấy Ishina qua khe cửa mở. Và Hoàng đế.

Không hiểu sao căn phòng lại lộn xộn. Có những vết cắt như dao trên sàn, cửa sổ bị vỡ, giường bị rách và lông vũ bay khắp nơi.Ngoài ra, Ishina đang quỳ gối. Hoàng đế khoanh tay nhìn , bà ấy run lên.

" Ngươi đã đi quá xa."

Nghĩ lại thì, sức ảnh hưởng của Ishina trong cung điện này rất lớn ......... Bà ấy là người đã phục vụ cho cha chúng ta, Hoàng đế, kể từ khi được sinh ra. Nói cách khác, ngay cả khi Hoàng đế đảm nhiệm vai trò của Hoàng hậu đã chết trong cung này, tất cả mọi người đều phục tùng bà khi hoàng đế không nói lời nào. Ngoài ra, Hoàng đế giao Ishina cho các con của mình.

" Thưa Bệ hạ..."

" Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua sau khi ta đã nhắm mắt bỏ qua một lần?"

Anh ta ra lệnh cho các hiệp sĩ xung quanh mình. Ngắn gọn, đơn giản và súc tích.

" Hãy loại bỏ bà ấy."

Trong khi chúng tôi quan sát với sự chú ý đến nghẹt thở, những người giúp việc khác đều run rẩy, liệu họ có nghĩ đó là tương lai của mình hay không.

Đôi mắt của Hoàng đế chạm vào mắt tôi qua khe cửa.

". ......."

Hoàng đế dường như hỏi tại sao chúng tôi lại ở đây, nhưng ông ấy giữ im lặng như thể đã nhận ra điều gì đó. Ông ấy nhìn cả hai chúng tôi và khẽ nói vào phút cuối.

" Các con không cần phải ở lại đây nữa. Hãy chuyển nơi ở đi ".

Argen và tôi mở to mắt trước những lời nói của anh ấy và tôi nghiêng đầu để xem ông ấy có thực sự là Hoàng đế hay không.