Chương 19: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đúng như lời Hoàng đế nói. Ngay khi chúng tôi về cung điện, một người hầu mà tôi nhìn mới thấy lần đầu tiên đã đưa cho chúng tôi một bức thư. Khi tôi nhận lá thư, Ishina lấy ra một con dao rọc giấy. Cô ấy cau mày khi cố gắng truyền đạt thông điệp thay cho chúng tôi, những người vẫn chưa đọc tốt.

'...... Cô ấy cau mày.'

' Cô ấy tái mặt ....'

Tôi đã thấy cô ấy tái mặt vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên cơ mặt của cô ấy cử động như vậy, nên tôi không dám tưởng tượng bức thư sẽ nói gì.

" Điện hạ ...... Tam hoàng tử đang gọi."

Ishina nói với chúng tôi, sau đó thêm một vài từ sau một thời gian dài.

"Hai người... Ngài ấy chỉ muốn hai người đến cung điện của ngài."

Điều đó thật tồi tệ. Không còn cách nào khác, Ishina và những người hầu gái đưa chúng tôi đến cổng cung điện của Tam hoàng tử, nơi có bức tượng diều hâu. Cứ như vậy chúng tôi một mình lê bước. Tôi đành chịu vì bức thư của Tam hoàng tử nói rằng hãy đến khu vườn một mình, nhưng tôi không biết đường đến đó.Tôi đang đi dạo dưới những tán cây được cắt tỉa tốt với Argen, trong khi tự hỏi liệu chúng tôi có thể đi theo con đường mòn không. Trong lúc đó, tôi thấy những đứa trẻ có vẻ là quý tộc đang ngồi bên bàn trà và trò chuyện, nhưng không có đứa nào tóc vàng cả.

Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi tình cờ đi qua, nhưng không phải vậy. Một trong những đứa trẻ, người đã tìm thấy chúng tôi ở đằng xa, thì thầm với những đứa trẻ khác xung quanh. Ngay khi chúng tôi đi qua trước mặt họ, hắn ta đã cản tôi và Argen để nói chuyện với chúng tôi.

" Đây không phải là Tứ hoàng tử và Công chúa sao?"

Đó là một nhóm con. Họ chỉ tầm tuổi chúng tôi hoặc hơn vài tuổi. Trong số đó, cậu bé nói chuyện với chúng tôi bước xuống khỏi ghế và đứng trước mặt chúng tôi. Cậu bé khoảng bảy tám tuổi vẻ mặt khinh bỉ.

"Tôi không thể tin rằng những tên khốn bẩn thỉu này là Hoàng tộc."

Năm tuổi là độ tuổi Hoàng tộc phát triển. Nhưng nó dường như chỉ áp dụng cho Hoàng tộc thuần chủng. Chậc chậc, tiếng tặc lưỡi cũng non nớt như với người lớn. Hắn ta trông giống như một đứa trẻ muốn thể hiện mình đã lớn. Khi tôi nhìn lên, không có ai xung quanh tôi, không ai ngoài bọn trẻ. Tôi có thể hiểu tại sao không có người giúp việc nào xung quanh khi một cô gái mỉm cười, nói Thật nhẹ nhõm khi cô ấy cử họ mang theo một số đồ ăn nhẹ. Tôi chỉ biết ngây người nhìn người con trai trước mặt.

Hofng tộc, đứa con ngoài giá thú, và bẩn thỉu.

Đó là những lời mà tôi đã nghe thấy. Có thể cha mẹ của họ đã nói điều đó và họ đang nói với chúng tôi chính xác những gì họ đã nghe. Đối với những đứa con ngoài giá thú, tước vị của một Hoàng tộc là vô dụng. Argen mờ đi đôi mắt. Có lẽ tôi cũng không khác nhiều lắm. Tôi biết rằng lựa chọn tốt nhất là đi ngang qua họ mà không nói gì, vì vậy tôi cố gắng bước tới trong khi cắn môi. Vào lúc đó, cơ thể của cậu bé đang chặn chúng tôi với vẻ nghiêng về phía trước và ngã xuống bãi cỏ.

"Khốn nạn."

Hắn ta không chỉ ngã xuống, mặt hắn ta dán vào nền đất. Ai đó đã giẫm lên đầu cậu ta, có lẽ họ cho rằng chỉ quật ngã cậu là chưa đủ. Một mái tóc không thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Tôi nhìn thấy đôi chân nhỏ bé sẽ không bao giờ được coi là của người lớn, và nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mà chưa đến tuổi dậy thì.

"Ngươi dám chế giễu họ?"

Tôi biết cảm giác này. Vài người chạy qua đó, nhưng không ai dám đến gần. Tôi có thể nhận ra bằng cách nhìn vào màu tóc của một chàng trai đang giẫm lên cậu bé bị ngã.

" Hãy nói xin lỗi, nếu ngươi không muốn chết."

Tóc vàng. Đó là mái tóc vàng. Màu tóc vàng mật ong nguyên sơ là màu đẹp nhất mà chúng tôi từng thấy. Đó không phải là mái tóc vàng thông thường của người Mỹ mà tôi từng thấy trong tiền kiếp, mà là một màu đẹp đến mức trông giống như những ánh sao chiếu xuống khi có mặt trời chiếu vào. Trong số các gia đình hoàng gia có cùng một mái tóc vàng, màu của chúng tôi buồn và nhạt hơn. Màu tsc chúng tôi có một chút âm u và sáng bóng như vậy.

'...... Anh ta rất bạo lực.'

'......Đúng.'

Argen và tôi bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt. Hoàng gia trang nghiêm đã biến mất và tất cả những gì chúng tôi có thể thấy là mái tóc vàng bồng bềnh loạn xạ. Do chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với bạo lực, vì vậy điều đó không khiến chúng tôi sợ lắm. Tam hoàng tử nhìn chúng tôi trong khi vẫn còn dẫm lên đứa trẻ. Anhta dần dần thả lỏng khuôn mặt vốn đang cau có của mình. Gương mặt điển trai giống Hoàng đế. Anh ta nhìn chúng tôi một cách tế nhị với vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với người trước đó và lầm bầm như thể anh ta bị thứ gì đó ám vào.

"...... Nhỏ."

Đó là một giọng nói hoàn toàn khác so với khi anh ta nguyền rủa chỉ một lúc trước. Chẳng mấy chốc, anh ấy run rẩy nhìn chúng tôi và mở to mắt nhìn chúng tôi.

"Misha, đưa những thứ đó ra khỏi đây. Họ nói những đứa trẻ chỉ nên nhìn thấy những điều tốt đẹp và lắng nghe những điều tốt đẹp ".


Trước lời nói của Tam hoàng tử, một người phụ nữ tóc xanh tên là Misha, buông tay xuống một cách lúng túng như thể cô ấy đang xấu hổ, tôi nghĩ vậy? Anh lại ra lệnh.

" Ngươi không nghe thấy sao? Hãy loại bỏ những thứ đó đi ".

" Tôi sẽ loại bỏ chúng nhanh chóng."

Người phụ nữ tóc xanh nhanh chóng nâng vai cậu bé ngã xuống nền do hành động Tam hoàng tử. Chắc hẳn cậu ta khá đau đớn vì bật khóc ....... Nhìn trán cậu ta đỏ bừng, rõ ràng là khá đau, nhưng không đến mức bị thương. Cậu bé lấy tay áo xoa mặt và khóc không thành tiếng. Những cô hầu gái chạy từ xa giật mình nhìn quanh như muốn nắm bắt tình hình. Khi tôi thấy cô ấy đang an ủi chủ nhân đang khóc của mình để giữ phẩm giá của mình, tôi nghĩ rằng thế giới của quý tộc rất khó khăn.

"Chào."

"...... Dạ?"

Tam hoàng tử, người có biểu hiện kỳ ​​lạ khi nhìn người hầu gái đang xoa dịu cậu chủ trẻ của mình, quay đầu đi khỏi chúng tôi và gọi cô ấy.Nó khiến tôi tự hỏi khi nào, ở đâu, và làm thế nào anh ta học được cách kiêu ngạo như vậy.

"Ngươi bị mù à? Làm sao ngươi dám ngẩng đầu trước mặt chúng ta? "

Tôi cá rằng người giúp việc thậm chí không biết chúng tôi đang ở gần đây. Cô hầu ngẩng đầu lên, rồi run rẩy.

" Kính chào ngài, Tam hoàng tử điện hạ !!"

Khuôn mặt của người phụ nữ trở nên trắng bệch khi muộn màng nhìn thấy Tam hoàng tử. Nó khiến tôi nhớ đến khuôn mặt của Ishina, với Hoàng đế lúc trước. Trong cung điện này, thứ chúng ta nên cẩn thận nhất không phải là Hoàng đế, cũng không phải Thái tử, cũng không phải Nhị hoàng tử....

" Ngươi có muốn cơ thể và cổ của mình tách ra và ở mỗi nơi một chỗ không ?"

Anh ấy là Tam hoàng tử Eiji. Đó là câu nói mà không phải một dứa trẻ bình thường có thể nói được. Không có gì lạ khi tôi và Argen run rẩy khi xem.Cô hầu gái quỳ trên sàn đất và cúi đầu. Tôi biết rằng mọi người phục vụ Hoàng gia rất nghiêm túc, nhưng hơi cay đắng khi một người phụ nữ trưởng thành thậm chí không thể phản bác lại lời nói của một cậu bé. Tiếc là chúng ta đã có thể sống kiêu ngạo nếu Lulahel có dòng dõi hơi khác. Tất nhiên, tôi ghen tị với vị trí đó, chứ không phải hành động của Tam hoàng tử. Tôi nhớ đến lâu đài Derolina, nơi không ai biết chúng tôi có ởđó hay không, ngay cả khi chúng tôi lang thang bên ngoài một hoặc hai ngày.

"....... Có phải ngươi cho rằng lời nói của Hoàng tử rất buồn cười ? Không có một ời chào hỏi với hoàng tộc."

" Hwa ...... Kính chào Tam hoàng tử điện hạ."

" Ồ, ta cảm thấy thực sự tồi tệ ......... Có phải ta là người duy nhất ở đây? Ngươi không thấy Argen và Arien ở đó sao? "

Tôi đã được gọi tên. Tam hoàng tử nói tên chúng tôi một cách rất quen thuộc.

" Kính chào Tam hoàng tử điện hạ, Tứ hoàng tử điện hạ và Công chúa điện hạ."

Người giúp việc cúi xuống chào tôi. Thành thật mà nói, việc người khác cúi đầu dưới chân chúng tôi không phải là một cảnh tượng tốt đẹp gì. Nó thật khó chịu và. Ngay cả sau khi nhận được một lời chào sỉ nhục, Tam hoàng tử vẫn ra hiệu cho Misha như thể anh ta không thích điều đó. Cô ấy thở dài thườn thượt và có biểu cảm nói rằng mọi chuyện chỉ là như vậy. Tương tự như cô hầu gái của hoàng tử, một cô hầu gái khác với mái tóc xanh lá đậm rơi trên sàn run rẩy.

"... ..Xin vui lòng đứng dậy."

Tôi nói vậy trong khi mang một bộ mặt ngây thơ như thể tôi không biết gì. Tôi cảm thấy nó đang trở nên nguy hiểm nên tôi di chuyển chân và giao tiếp bằng mắt với Argen

' Em nói lắp. '

' Anh cũng cắn vào lưỡi của mình.'

Tôi lo lắng về việc nói lắp, nhưng tôi phải bước tới vì tôi nghĩ rằng điều gì đó không thể thay đổi sẽ xảy ra nếu tôi chỉ để nó một mình. Người hầu không hiểu được gợi ý. Misha đến gần và cố gắng đỡ cô dậy, nhưng Tam hoàng tử đã ngăn cô lại.

"Ngươi không nghe thấy cô em gái nhỏ của ta nói à? Ngươi có muốn ta xỏ lỗ tai của ngươi không? "

Cô hầu gái đứng dậy, không thể ngẩng đầu lên vì run rẩy.

"Ta chỉ để ngươi đi vì Arien đã bảo ngươi đứng dậy."

Tam hoàng tử nói với người hầu gái đã nâng xác nàng lên.

" Bỏ những thứ đó ra khỏi tầm mắt của ta ngay bây giờ. Hơn nữa, đó là những đứa trẻ của Bá tước Montbely, phải không? "

Anh ta lắc đầu và tự nhiên coi mọi người như đồ vật. Missha dường như đã quen với nó và cô ấy trả lời,

"Vâng, đúng vậy."

" Trong tương lai ta sẽ đến thăm Bá tước Montbely thường xuyên."