Chương 16: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Năng lượng vô danh dường như giải tỏa tâm trí mơ hồ của tôi, vì vậy tôi vội vàng giữ lấy Argen.

'Argen, Argen!'

"......."

' Anh nên cẩn thận miệng của mình!'

Đó không phải là điều tốt khi nói cho ai đó lắng nghe. Tôi bị cuốn đi bởi những gì Argen nói và ngay sau đó tôi đã tỉnh lại. Cảm xúc của Argen, như sắp vỡ òa, dần dần lắng xuống trước những lời nói của tôi.

"......."

"......."

Trong khi nhìn lên Thái tử, Argen mở miệng và phát ra một vài âm thanh không rõ. Sau đó mặt anh ấy tái đi, anh đã hiểu ra toàn bộ sự việc nhưng đã quá muộn.

Vẻ mặt Thái tử hơi bối rối, hai tay cứng đờ. Ngay khi Argen tỉnh lại, anh ấy đã nắm tay tôi và bắt đầu chạy.

' Tại sao chúng ta phải chạy?'

Nó giống như trò chơi chạy trốn của trẻ con. Chúng tôi không thể trốn khỏi Thái tử, bởi vì chúng tôi đã phạm sai lầm, dù cho tôi có chạy nhanh như thế nào đi chăng nữa .......

" Thoát rồi......"

"Haa ...... .Haa."

Rốt cuộc, chúng tôi cũng chạy thoát. Tôi không biết chúng tôi đã chạy bao nhiêu, nhưng chúng tôi đã đến trước cung điện của hoàng đế. Argen đang ngồi trên sàn và lấy tay che đầu.

" Anh điên rồi... .."

"...... Anh đứng là điên rồi."

" Anh đã không thể kiềm chế cảm xúc và đã mắc sai lầm."

Khi ở trên sàn, Argen lấy tay lau mồ hôi. Đã lâu rồi tôi không chạy nhanh đến mức không kịp thở. May mắn thay, Tái tử đã không duổi theo chúng tôi. Tôi thở vào thở ra nặng nhọc. Cảm giác oxy không được cung cấp đầy đủ cho phổi khiến tôi thở hổn hển. Tôi tiếp tục thở hổn hển khi cảm thấy thiếu oxy được cung cấp đầy đủ cho phổi của mình. Thật khó nói vì tôi đã hết hơi, nhưng tôi khó nói được.

" Anh không làm bất cứ điều gì sai."

Anh ấy đã nói những gì tôi không thể nói. Mặc dù tôi có thể hối tiếc về điều đó, nhưng trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

" Chúng ta không làm gì sai."

Tôi kiên quyết lặp lại lời nói của mình. Argen đôi mắt như rung lên, rồi anh từ từ gật đầu.


Khi chúng tôi quay trở lại phòng, Ishina đột nhiên dừng lại khi thấy chúng tôi đầy bụi bẩn và cỏ. Các cô hầu gái dần bắt đầu nhận thấy Ishina sẽ lại bắt đầu cằn nhằn. Ishina, người đã phục vụ Tam hoàng tử tư cách là bảo mẫu, nên bà ấy không cần nịnh nọt chúng tôi. Không giống như những người hầu khác, trong khi nội tâm khinh bỉ và chửi rủa chúng tôi là con hoang, Ishina luôn tỏ ra thản nhiên và chỉ gây áp lực cho chúng tôi phải sống tốt như một ' Hoàng tộc'

"Cac vị đã ở đâu?"

Một lần nữa, Ishina lịch sự nhưng nghiêm khắc hỏi. Cơ mặt của côdường như tê liệt, khiến tôi rất lo lắng

" Tôi đã rất ngạc nhiên khi các ngài đột nhiên biến mất."

"......."

"......."

"Đây đã là lần thứ hai. Ta sẽ thông báo riêng với Bệ hạ, Điện hạ, nếu có chuyện gì muốn giấu diếm chúng tôi, người nên nói cho tôi biết ngay. "

Trước mặt chúng tôi, người đang lấm lem bùn đất, Ishina hơi quỳ xuống và giao tiếp bằng mắt. Má bên phải của tôi bị phồng lên vì tôi đã ăn uống tốt trong những ngày này.

" Hãy cho tôi biết ngài đang giấu điều gì."

Đôi mắt bà ấy đang ép buộc một câu trả lời. Bf ấy có làm như vậy với các hoàng tử khác không? Tôi có thể cá là nó hoàn toàn không.

" Không có gì phải che giấu."

"Chúng tôi không che giấu bất cứ điều gì."

Tim tôi vẫn đập thình thịch khi gặp Thái tử một lúc trước và sự thúc giục liên tục của Ishina khiến tôi cảm thấy khó chịu.

" Chúng tôi đã thấy cả hai đều ngủ ngon trên giường. Mọi người đã theo dõi hai người. "

Ishina tiếp tục nói.

"Nhưng các ngài đột nhiên biến mất."

Các người mới là những kẻ đột nhiên biến mất. Argen run rẩy và lắc đầu, một chiếc lá bị mắc kẹt trên đầu anh ấy rơi xuống sàn. Ishina nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi, họ không trả lời, và thở dài. Sau đó, cô đứng dậy và nhấc ngón tay của mình để gọi những người giúp việc.

"Gần đến giờ Qúy bà Minne phải đến. Các vị sẽ cần phải chuẩn bị cho lớp học, vì vậy tôi sẽ giúp."

" Bây giờ?"

"Quá sớm....."

Bây giờ nhiều nhất là chưa đầy một giờ kể từ khi mặt trời mọc. Và mới chỉ một lúc trước, tôi đang hít thở mùi của bình minh. Lịch trình dày đặc buộc chúng tôi gần như đủ để lấy đi cả những giờ ngủ mà chúng tôi nghĩ là dồi dào.

" Mới sáng sớm."

Khi cả hai chúng tôi cố gắng cẩn thận từ chối thời gian học tập được tổ chức sớm hơn bình thường, chúng tôi nghe thấy những giọng nói mà chúng tôi thực sự không muốn nghe. Nó làm tôi nhớ đến tình huống với Thái tử, mà đã bị tôi gạt sang một bên do Ishina liên tục thúc giục. Mà thực ra, tôi đẫ cố tình quên nó. Mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng.

" Ishina, bây giờ là quá sớm để tụi nhỏ học tập sao ?"

"Xin kính chào Thái tử điện hạ."

Khác với khi bà ấy đối xử với chúng tôi. Ishina cúi đầu trước Thái tử với vẻ mặt dịu dàng, và cung kính. Anh ấy tự nhiên nhận lời chào và nhìn xuống cả hai chúng tôi. Chúng tôi vừa chạy trốn khỏi anh ta, vì vậy cơ thể tôi run lên khi ánh mắt anh ta chạm vào chúng tôi.

' Có phải anh ấy đến để gặp chúng ta không ...?'

'Chắc chắn.'

Đúng. Chắc chắn. Đúng lúc đó, Thái tử đưa tay ra. Tôi bất kính vói vị hoàng đế tương lai... .. Tôi nhắm chặt mắt vì điều đó không có gì bất thường ngay cả khi tôi bị giáng một đòn vào tình huống hiện tại. Argen thậm chí còn nói với tôi rằng hãy coi chừng tình huống tương tự như thế này. Tuy nhiên, bạo lực mà chúng tôi nghĩ đến đã không xảy ra. Chỉ có một bàn tay to xoa đầu chúng tôi. Theo phản xạ, tôi ngạc nhiên mở mắt ra, chỉ thấy vạt áo của Thá tử đang bay phấp phới trước mặt. Tôi không có đủ can đảm để nhìn lên vì xấu hổ.

' Anh ta không đe dọa nổ não của chúng ta, phải không?'

'...... Không phải.'

Nếu không phải Thái tử đang lấy tay nhẹ nhàng vỗ về tóc của chúng tôi, tôi đã thực sự hiểu lầm rồi. Tôi nghĩ rằng cuộc sống của tôi đang gặp nguy hiểm ngay bây giờ. Tôi bàng hoàng cảm nhận được cái chạm nhẹ vào đầu mình.

" Mang thời khóa biểu của chúng cho ta."

" Ngài đang nói về cái nào?"

" Cho ta lịch học của chúng."

Thái tử không bỏ tay ra khỏi đầu chúng toi. Trong khi chúng tôi cứng nhắc, cô hầu gái phía sau Ishina lấy tài liệu có trong cặp ra. Anh ta rời tay khỏi đầu chúng tôi và nắm lấy tài liệu.

" Mặc dù ta đã giao toàn quyền cho bà ......."

"......."

" Ngươi mất trí rồi à Ishina ?"

Tôi không thể nghe thấy những lời của Thái tử vào giây phút cuối cùng. Khi tôi không thể nghe thấy gì, tôi đặt tay lên đầu, nơi mà Thái tử chạm vào và nhìn xung quanh hai lần.

' Gì vậy ? '

' Em không thể nghe thấy gì hết à?'

' Em không thể nghe thấy gì.'

' Anh đang hỏi vì anh không thể nghe thấy gì.'

'Đúng vậy.'

Tôi gọi Argen với một cái bĩu môi, nhưng tôi thậm chí không thể nghe thấy tôi nói gì. Chúng tôi không thể làm gì với đôi tai bị bịt kín. Trong khi tôi đang đứng yên, tôi nhìn thấy một cảnh Thái tử đang nói điều gì đó với Ishina. Không khí có vẻ hơi lạ khi Thái tử tiếp tục nhìn xuống và nói ra những lời với khuôn mặt lạnh lùng trong khi Ishina cúi đầu. Ishina bị mắng, trông khi bà ấy là người luôn la mắng chúng tôi. Mặc dù cô ấy là một người hầu gái, nhưng nghe nói bà ấy trước đây từng là một nữ bá tước. Chúng tôi đã bị coi thường ở một mức độ nào đó bởi một nữ bá tước ....... Đó là sự khác biệt giữa thật và giả. Ngay khi tôi cố gắng xem xét lại ý nghĩa của sự tồn tại của tôi và Argen, người chỉ có danh hiệu Hoàng tộc, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang chặn tai tôi biến mất. Trước khi tôi kịp nhận ra, anh ấy đã đến gần tôi, ngập ngừng rồi khẽ mấp máy môi.

"...... Nếu em cần gì ...... Em có thể đến cung điện của anh."

Anh ấy cẩn thận nói nhỏ như vậy. Thật khó để tin rằng anh ta vừa là người đã trút ra những lời cay nghiệt với Ishina trước đó. Sau khi gội đầu trước Argen, tôi chỉ ngồi xuống ngay khi Ishina sấy tóc. Giáo viên sẽ đến sớm nên tôi phải thay quần áo. Thật khó chịu khi tôi nghĩ đến việc phải cởi bỏ bộ đồ ngủ bằng vải lanh mỏng nhẹ của mình và mặc một chiếc váy nặng nề.

Cơ thể tôi cảm thấy nặng nề vì tôi thức dậy vào sáng sớm. Cuối cùng, tôi từ từ ngáp và sau đó ngậm miệng. Tôi đã nghĩ Ishina, người đang sấy tóc cho tôi, sẽ nói rằng tôi thiếu lịch sự, nhưng ngạc nhiên là cô ấy không nói gì cả. Sau khi Argen rửa xong, cô ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi đáng ngạc nhiên.

" Chúng tôi sẽ đưa các vị đến phòng chơi hay vào phòng ngủ? Tôi sợ rằng ngài đã không ngủ đủ, vì vậytôi muốn bạn ngủ thêm một chút. "

" Còn... học thì sao?

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được và hỏi.Chuyện gì đang xảy ra...?

"...... Tôi nghĩ tôi đã quá đáng. Kể từ bây giờ,các ngài sẽ được học với lịch trình giống Tam hoàng tử. "

Huh......?

' Cô ấy nói gì vậy?'

'......Chúng ta dược giảm thời gian học, phải không?'

' Em nghĩ cô ấy đang nói đùa.'

'Có thật không?'

'...... Em đoán nó là thật.'

Argen và tôi đồng thời thư giãn. Ishina dẫn chúng tôi vào phòng ngủ. Sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi lại có thể nằm xuống giường với mái tóc bồng bềnh rải rác trên chăn. Ishina đắp chăn cho tôi và đóng rèm lại. Thật dễ dàng chìm vào giấc ngủ vì quá buồn ngủ, nhưng tôi không thể thoát khỏi sự nghi ngờ của mình.

Chuyện quái gì đã xảy ra giữa Thái tử và Ishina......?


Ngày hôm sau. Tôi nghĩ mình đã gặp rắc rối khi thấy con gấu trúc, đã trở nên thân thiện để cưng nựng, biến mất khỏi lồng, nhưng Ishina đưa chúng tôi ra vườn. Tôi thấy một con gấu trúc ở đó. Chính xác mà nói, một con gấu trúc đang chơi ở một nơi trông rộng rãi hơn căn phòng của chúng tôi. Khu vườn được bao quanh bởi những hàng rào sắt cao. Khi tôi mở cửa, tôi thấy rrát nhiều cây đầy trái. Một con suối được đào lên ở một số nơi để cho nước chảy.

" Đây là khu vườn do Thái tử điện hạ xây dựng."

... .. Đây không phải là kích thước của một khu vườn. Tất cả Hoàng tộc đều như thế này sao? Nhưng tôi đã ngậm miệng khi nhìn thấy một dải ruy băng chấm bi hình đầu một con gấu trúc chạy quanh trang trại.