Chương 12: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Anh ta nhấc bổng tôi lên đến mức tôi chỉ còn có thể chạm đất bằng đầu ngón chân. Nó dau đớn hơn được vùng bị thương, làm cơ thể tôi run rẩy. Dù đã quen và cảm nhận nhiều nhưng không có nghĩa tôi có thể chịu được nên cánh tay tôi run lên vì đau.

' Em đã làm gì? Em có nên xin lỗi không? '

' Em không làm gì sai? Bình tĩnh, Arien. '

'...Nhưng-'

' Bình tĩnh ! '

Argen nắm lấy cánh tay còn lại của tôi. Nhị hoàng tử vẫn để mắt đến vết sẹo trên cánh tay tôi.

' Tại sao em phải chịu những điều này dù Lulahel đã qua dời ? '

' Đó là cách nó hoạt động.... '

' Ít nhất thì em nghĩ họ sẽ khá hơn Lulahel.'

Chỉ sau đó Argen mới ngừng phản bác lại tôi.

' Vậy thì anh sẽ nói với anh ấy, không phải em.'

Argen nắm tay tôi chặt hơn và hét lên với Nhị hoàng tử với vẻ mặt khẩn trương.

" Em... em xin lỗi...!"

Nó đã dừng lại. Bàn tay đang mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi thả lỏng. 10 tuổi ...... Hắn dùng sức của một người trưởng thành kéo tôi một cách tàn nhẫn, cho dù không có ác ý, tôi cảm thấy đau lòng.

" Đó là lỗi của chúng em. Em sẽ không làm điều đó nữa, vì vậy xin anh để chúng em đi.... "

Tôi nhắm mắt lại khi nghe những gì Argen nói. Khi Lulahel có tâm trạng tồi tệ, những gì tôi thường nói dường như đã ở trên môi. Nhờ sự thẳng thắn của Argen, tôi đã có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Nhị hoàng tử. Tôi ngã xuống sàn khi tay nắm của anh ấy bị nới lỏng. Tôi cảm thấy không tốt lắm.

"... .. Anh không cố ý ...... ha, vì vậy ...... không, các em đã học được điều đó từ ai đó."

Một lần nữa, một giọng nói trầm thấp và bò trên sàn nhà vang lên.

Tôi 5 tuổi. Mới 5 tuổi. Bất kể tôi đang nghĩ gì, tôi không thể làm gì được với sức của mình. Tôi đang ở độ tuổi mà tôi không đủ khả năng để làm như vậy. Tôi đang sống trong cung điện của Hoàng đế, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ chạy trốn đến một nơi mà tôi không còn phải sợ hãi. Cả hai chúng tôi đều không thể nói gì với mệnh lệnh bắt buộc. Điều đầu tiên tôi không hiểu là tại sao anh ấy lại hỏi như vậy.Nhị hoàng tử nhìn cả hai chúng tôi mà không vuốt tóc mái, cũng ngậm miệng lại. Khi cơn gió thổi qua khu vườn, nơi sự im lặng đã lắng xuống, tôi nổi da gà.

' Em có bị bầm tím không?'

' Không ...... cánh tay của em chỉ căng ra và đau.'

Hoàng tử dường như nghĩ về điều gì đó một lúc trước phản ứng của tôi và đưa tay ra lần nữa, nhưng Argen đã chặn anh ta. Cảm giác bị ong đốt dường như làm căng cứng cơ mặt của tôi, vì vậy tôi bận rộn trốn sau Argen và sửa lại nét mặt của mình.

"... .. Đó là lỗi của anh, anh xin lỗi. Anh sẽ điều trị cho em. "

Nhị hoàng tử nói với một giọng điệu bình tĩnh, trong khi nắm chặt lại bàn tay trống rỗng của mình.

"Em bị thương. Hãy cho anh xem vì anh có thể chữa khỏi nó ".

" Không không. "

Argen đã giữ vững lập trường. Tôi chỉ im lặng vì tôi biết điều đó là dành cho tôi, mặc dù anh ấy đang phản bác lại người khác.

" Em là một thành viên hoàng tộc, vì vậy em sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng sẽ rất khó khăn vì m không phải là một dòng dõi thuần chủng."

Nhị hoàng tử đối mặt với Argen bằng cách nói chuyện nhẹ nhàng, anh ấy đang cố gắng giảm bớt căng thẳng của chúng tôi. Tôi đã cảm thấy rằng việc giao tiếp bằng mắt và trò chuyện có tác dụng đáng kể.

' Huyết thống thuần khiết ? '

" Nghĩa là sao ? "

Tôi hỏi Argen khi tôi đang bối rối trước những lời nói của Nhị hoàng tử, nhưng Argen lại hỏi tôi có biết về điều đó không.

" Nếu em không phải là một quý tộc cao cấp trên Marquis, bạn không thể thừa hưởng dòng dõi cao cấp của hoàng tộc." Nhị hoàng tử bắt đầu dùng ngón tay vẽ thứ gì đó trên lòng bàn tay của tôi. Đó là phần tôi đang thắc mắc và đây là lần đầu tiên tôi nghe nó, nên tai tôi vểnh lên.

" Em sẽ không có ' Thời kì bộc phát ' vì có một nửa máu của dân thường và nếu em có bệnh, sự phục hồi của em sẽ chậm hơn bọn anh."

Tôi tiếp tục tiềp nhậ những kiến ​​thức đầu tiên của mình vào đầu. Sau đó, tôi muộn màng nhận ra tại sao Nhị hoàng tửtrước mặt tôi lại trưởng thành đến vậy. Tôi đã từng nghe những người hầu nói về nó. Trức khi thành thanh thiếu niên, các thành viên hoàng tộc sẽ trảiqua ' Thời kì bộc phát'.Sau giai đoạn này họ sẽ có cơ thể của một người trưởng thành bình thừng. Cơ thể của họ sẽ ngừng phát triển khi họ đến 18 tuổi. Sau 18 tuổi,cơ thể họ lại phát triển tiếp.Thật thú vị,khi 30 tuổi họ sẽ ngưng lão hóa. Đó là lý do tại sao hoàng tộc được gọi là một gia tộc được Chúa ban phước. Một bên trái tim của chúng tôi đau nhói trước những lời nói ' Không có thời kì bộc phát ' Tôi đã mong chờ điều đó trong lòng khi tưởng tượng rằng tôi có thể phát triển nhanh hơn một chút và trốn thoát.

" Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em, Arien. Em sẽ để anh chữa lành cho em chứ ? "

Argen liếc nhìn tôi khi tôi vẫn đang ngồi với vết ong đốt. Lần đầu tiên, có một ai đó nhẹ nhàng hỏi tôi có để anh ấy chữa trị không. Đó là phản ứng không thể tránh khỏi bởi vì tôi đã lớn lên với suy nghĩ rằng mình phải chịu đựng những tổn thương và chịu đựng mọi thứ. Tuy nhiên, chúng tôi đã không dễ dàng hay sẽ nhẹ nhàng đưa ra cánh tay. Nhị hoàng tử xin lỗi tôi với vẻ mặt hối hận về điều gì đó mà anh ấy nghĩ rằng đã khiến tôi sợ hãi.

" Anh chỉ muốn đối xử với em."

"...... Arien."

Cuối cùng, Argen đã gọi tôi.

" Không sao vì anh sẽ sử dụng phép thuật."

Có phải đó là ma thuật mà Hoàng đế đã sử dụng để nâng tôi lên trước đó không? Hoàng tộc đều biết cách sử dụng ma thuật. Sau khi lặng lẽ trao đổi ánh nhìn với Argen, tôi đưa tay của mình trong khi tự hỏi liệu anh ta có sử dụng phép thuật hay không. Argen tránh sang một bên, đứng như thể anh ấy sẽ lao vào nếu có chuyện gì xảy ra.

" Em không cần phải căng thẳng như vậy, anh sẽ không làm bất cứ điều gì xấu."

Đó là một cử chỉ nhẹ nhàng, nhưng tôi không đưa ra câu trả lời nào khác vì đó là một sai lầm khiến tôi mất lòng tin. Nhị hoàng tử nắm lấy cổ tay tôi và đặt tay lên trên vùng bị thương của tôi. Trước khi tôi cảm thấy đau đớn, anh ấy đã nói những lời không rõ. Ánh sáng chảy ra từ tay Nhị hoàng tử, như thể những gì anh ấy vẽ trên tay tôi có liên quan đến phép thuật. Đó là ngôn ngữ tôi nghe lần đầu tiên trong đời, nhưng đôi mắt tôi nhẹ nhõm bởi những từ làm say đắm đôi tai tôi.

" Không sao đâu. Nó không còn đau nữa, phải không? "

Anh ấy thả tay tôi ra và nở một nụ cười vô hại. Tôi gật đầu vì cơn đau nhói đã thực sự biến mất.

"Arien, anh xin lỗi, nhưng em có thể cho anh biết ai đã làm điều này không?"

Tôi chớp mắt để thông báo rằng tôi không bị thương, nhưng anh ấy lại đưa ra một chủ đề nhạy cảm. Argen ngăn tôi lại khi tôi cố thể hiện rõ ràng rằng tôi không muốn nói chuyện. Tôi giật mình và nhanh chóng ngậm miệng.

' Hãy nói với anh ấy.'

' Tại sao? '

' Hoặc em ngậm chặt miệng và không nói chuyện, hoặc nói ra vì bạn sợ hãi, một trong hai điều đó thật trẻ con. "

'...... ..'

' Anh đã nói với Hoàng đế trước đó rằng những người hầu gái đã làm điều đó, vì vậy ... không có lựa chọn nào khác.'

Tôi cúi đầu không hài lòng vì đó là sự thật và nói nhỏ như không thể vượt qua được những câu hỏi liên tục củaNhị hoàng tử.

"Lu ...... Mẹ và... Những người hầu đã làm điều đó."

"...... Đã từ lâu ?."

"Vâng, từ lâu lắm rồi... .."

Tại sao anh ta lại hỏi như vậy? Khi tôi tò mò, tôi ngẩng đầu lên, đưa mắt qua lại.

" Em có vết thương nào khác ngoài cánh tay của em ? "

Đừng hỏi tôi nữa. Tôi càng đem câu chuyện ra, ánh sáng ban ngày càng trở nên u ám. Thấy chúng tôi như vậy, Nhị hoàng tử muộn màng ngậm miệng.

" Anh....... Anh chưa từng biết về chúng tôi... .. Phải không? "

Ngay cả khi chúng tôi bị che giấu với những người khác, các Hoàng tử phải dược biết rằng co em trai và em gái của họ được sinh ra. Trong quá trình đó, tôi đặt câu hỏi, tự hỏi liệu anh ấy có biết chúng tôi đang đau khổ không. Chỉ vì đột nhiên anh ấy tốt bụng không có nghĩa là tôi coi đó là tình yêu. Chúng ta không phải là những đứa trẻ bình thường có thể dễ dàng bị lung lay bởi những cảm xúc nhỏ nhặt.

" Anh không biết ...... Về chúng tôi?"

Argen hỏi lại Nhị hoàng tử, người không có câu trả lời. Đó không phải là vấn đề lớn vì tôi đã biết câu trả lời. Đó là bởi vì tôi đã nghĩ về nó. Có lẽ chúng ta đã trách nhầm họ. Tôi biết điều đó khó xảy ra, nhưng tôi mong chờ nó. Tôi hy vọng vì chúng tôi có thể xin lỗi vì sự hiểu lầm.

" Anh biết."

"......."

"......"

" Anh chỉ không quan tâm."

Tôi dã biết trước điều này, nên cũng không bất ngờ lắm. Chẳng qua, tôi thật ngu ngốc khi mong chờ một điều hão huyền.

' Đừng bị tổn thương khi anh ấy nói rằng anh ấy không quan tâm, Arien.'

' Em không bị tổn thương.'

' Các hoàng tử không quan tâm đến chúng ta. '

' Em biết. '

Tôi ngẩng đầu lên trước những lời của Argen.

" Anh không biết các em có đầy vết thương, nhưng anh biết về sự tồn tại về các em."

Sau khi anh ấy nói ra, tôi nghĩ rằng nó đã quá nhiều nên tôi đã đưa cái đầu gối uốn cong lên và lắc đầu. Đó không phải là điều để nói với những đứa trẻ 5 tuổi bình thường.

"5 tuổi là độ tuổi mà anh trai chúng ta lên ngôi thái tử, và nếu em là hoàng tộc, thì đó cũng là lúc bạn đã bước vào tuổi vị thành niên."

...... Đúng, công thức 'bình thường' đối với hoàng tộc có vẻ không phù hợp.

" Argen, Arien. Cung điện Hoàng gia là một nơi đầy những người thậm chí không thèm để mắt đến ngay cả khi người ta chết. "

Anh ấy nói như thể anh ấy đang khuyên chúng tôi.

" Đồng thời, có rất nhiều người thể hiện lòng trung thành của mình bằng cách lấy đi mạng sống của chính mình chỉ vì một vài lời nói của anh."

Nhị hoàng tử không còn nhìn chúng tôi nữa. Những gì anh ta đang nhìn là một người hầu và người hầu gái đang đứng ở phía xa.

" Đó là ý nghĩa của việc trở thành một phần Hoàng tộc của một trong những cường quốc mạnh nhất trên lục địa. Một nơi mà em cũng sẽ phải chịu thật nhiều gánh nặng. "

Anh ấy nói hơi ít, nhưng không hề dối trá. Ngay cả khi chúng tôi không muốn, khoảnh khắc Hoàng đế buộc chúng tôi vào hoàng cung và khoảnh khắc những người hầu gái gọi chúng tôi là 'điện hạ', chúng tôi đã có một gánh nặng phải chịu.

"... .. Nhưng em sẽ không chỉ phải chịu sức nặng này."

Đôi mắt của hoàng tử chạm vào cơ thể của Argen. Anh ta có một khuôn mặt cũng mong đợi những vết thương nằm ở những nơi khác với những nơi đã lộ ra.

" Nó quá khó hiểu phải không?"

"......."

" Nói cách khác, chỉ cần em được cha công nhận, em có quyền hưởng thụ tất cả như một phần của hoàng tộc."

Nhị hoàng tử bắt đầu dùng ngón tay vẽ thứ gì đó trên tay tôi. So với anh, một bàn tay rất nhỏ đã bị anh nắm chặt.

" Có thể bây giờ em chưa hiểu, nhưng em sẽ hiểu khi em lớn hơn một chút."

"......."

Anh ấy bỏ tay ra sau khi chạm vào tôi một thứ gì đó. Argen cũng vậy, bị bắt trên tay và có khắc thứ gì đó.

" Đây là món quà của anh. Đây là lần đầu tiên tôi ở với ' những người em' nhỏ tuổi của mình, vì vậy anh đã suy nghĩ xem nên tặng gì. "

Thật tự nhiên, giống như dòng nước chảy, tôi đưa lòng bàn tay của mình cho anh ấy mà không hề phản kháng. Tôi không biết anh ấy đã làm gì trên lòng bàn tay của tôi vì tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng đó là một món quà, vì vậy tôi lặng lẽ nắm chặt tay.

"Bây giờ có thể em không biết, nhưng đây là sự quan tâm của anh trai dành cho các em."

"...... .."

Argen tiếp thêm sức mạnh cho bàn tay nắm lấy tay áo tôi.

" Anh ... thật sao ?"

Nghe có vẻ lạ khi nghe những lời đó ở độ tuổi mà tôi không thể nghi ngờ tình cảm của anh ấy, nhưng tôi không thể bỏ qua nó, vì vậy tôi đã nói.

" Đó là sự thật. Thực tế, nếu 'anh ấy' không xuất hiện, bọn anh sẽ không quan tâm đến các em. Tuy nhiên, khi anh gặp các em, em quá nhỏ... .. Em nhỏ hơn anh nghĩ. "

Anh ta ?? Tôi không tìm được manh mối, thậm chí không có tên của anh ta. Khi tôi vội vàng hỏi nguyên nhân, Nhị hoàng tử đã làm một thứ gì đó từ không khí loãng và cho vào miệng tôi.

Argen cũng phải cắn một thứ gì đó. Viên kẹo ngọt vị chanh tan vào miệng. Tôi chỉ muốn biết Hoàng tộc đang nghĩ gì, giống họ đang chờ Lulahel chết, nhưng anh ấy không nói cho tôi biết tại sao.

Nhị hoàng tử đứng dậy quay lại lầm bầm với vẻ mặt chua xót.

" Các em thường nói những điều không giống trẻ con".

".........."

".........."

"Chà, đó là bởi vì em là một phần hoàng tộc. Nhưng em vẫn còn nhỏ và trẻ, vì vậy em có thể bị ốm nếu ở bên ngoài quá lâu. Ishina, đưa bọn trẻ vào trong đi. "

Nói rồi, Nhị hoàng tử rời đi.