Chương 11: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

" Thưa điện hạ, nếu ngài cảm thấy không thoải mái, xin hãy trở về phòng ngủ của mình, tôi sẽ phục vụ ngài ".

Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy mệt mỏi khi nằm trên giường suốt mặc dù tôi đã khá hơn. Đó là một tin tốt cho chúng tôi, những người đã im lặng trong hai ngày trong căn phòng này, không nói, không làm điều gì.

' Hãy ra khỏi đây.'

Argen nhìn tôi với khuôn mặt hơi đỏ và một lúc lâu sau mới lên tiếng.

' Anh không biết khi nào chúng ta có thể ra ngoài hay không.'

May mắn thay, chúng tôi đã không gặp hoàng đế trong hai ngày này và mọi người không thân thiện với chúng tôi, nhưng ít nhất chúng tôi cảm thấy thoải mái hơn so với khi ở lâu đài Derolina. Sau khi quyết định đi chơi, chúng tôi phải đi bộ một quãng đường dài. Chúng tôi nhỏ và lâu đài hoàng đế thì rộng. Tôi tự hào về sức mạnh thể chất của mình, nhưng tôi tự hỏi liệu những quý tộc khác cùng tuổi với tôi có phải chịu nỗi đau này mỗi khi họ đi trên hành lang hay không. May mắn thay, đường ra vườn ngắn hơn hành lang giữa phòng ngủ và phòng ăn. Người giúp việc đưa chúng tôi đến một nơi có hoa nở rộ, và sau khi cô ấy bảo chúng tôi đến đây chơi một lúc, tôi ngồi xuống sàn và bắt đầu hái hoa và làm vương miện cho hoa.

Hàng chục con mắt đã dán vào từng chuyển động của tôi. Tôi không nói bất cứ điều gì vì tôi cảm thấy có gánh nặng khi bị theo dõi từng lời nói và từng hơi thở của mình. 'Tôi chán.'

' Họ sẽ theo dõi chúng ta trong bao lâu? '

' Anh chắc rằng họ theo dõi cả ngày.'

' Cả ngày ... ..'

' Cả ngày dài . '

Họ theo dõi chúng tôi và không có ý định để chúng tôi rời khỏi tầm nhìn của họ trừ khi chúng tôi đang ngủ, giống như bị giám sát ......

' Giám sát ? '

' Huh ?

' Argen, những người hầu gái trong cung điện của hoàng đế là người hầu của cố Hoàng hậu , đúng không ? '

' Đúng. '

' Họ là người của hoàng đế. '

'..... Ah.'

Không sai khi nói rằng họ đang theo dõi chúng ta.

" Chúng ta có nên đặt những bông hoa theo cách này không? "

Tôi nói, cẩn thận đưa đống hoa cho Argen xem, đề phòng họ nghĩ chúng tôi không giống trẻ con nếu chúng tôi không tiếp tục nói chuyện. Chiếc vương miện hoa tuy thô sơ, nhưng rất đáng xem. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp này trước đây khi tôi ở lâu đài Derolina.

" Không phải theo cách đó, làm theo cách này thử xem."

Anh ấy hành động hoàn hảo. Theo quan điểm này của những người hầu, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ. Nhìn chúng tôi chơi đùa với một đống hoa có lẽ sẽ rất nhàm chán, nhưng họ nhìn tôi không rời mắt. Họ không phải là người máy, nhưng tôi đang tự hỏi liệu họ có đang chớp mắt hay không.

' Thật nặng nề, thật khó chịu.'

' Em không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.'

' Em ước mình có thể quay đầu của mình.'

' Họ tiếp tục nhìn về phía này.'

' ... Ờ .'

Giả vờ ngửi mùi hoa, tôi cúi đầu xuống và bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi tầm mắt của họ.

" Các em đang làm gì ở đây? "

Tất nhiên, không lâu sau khi một vị khách không mời đến và tôi phải ngừng suy nghĩ về điều đó. Tôi ngẩng đầu lên trước giọng nói của một người đàn ông mà tôi dường như đã nghe thấy từ đâu đó. Tấm lưng của Argen trước mặt tôi cứng đơ. Khi tôi càng ngày càng nhìn lên, chỉ có một người tỏa sáng trong số những người hầu mặc quần áo tương tự.

Điều đầu tiên tôi nhận thấy là mái tóc vàng. Không phải gì khác, mà chính là Tóc vàng. Với một giọng nói thân thiện, đôi mắt màu tím của anh ấy chạm vào mắt tôi.

" Có vẻ vui nhỉ."

Đó là người đàn ông hồi đó. Một người đàn ông với đôi mắt màu tím sẫm mà chúng tôi đã gặp vào ngày sinh nhật của Nhị hoàng tử và ngày Lulahel qua đời. Anh vẫn nở nụ cười.Tóc vàng...... Tôi không thể rời mắt khỏi mái tóc vàng của đối phương. Trên lục địa rộng lớn này, chỉ có một dòng máu được phép để tóc vàng. Người đàn ông cười. Không hiểu sao phía sau lưng của người đàn ông có chút xôn xao, nhưng ngay khi người đàn ông quay lại, nó trở nên yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

" Anh có làm các em ngạc nhiên không ? "

Nói rồi, anh ta tiến lại gần một bước và khuỵu một gối xuống. Như thể anh ấy đang tuyên thệ hiệp sĩ, anh ấy để mắt tới chúng tôi đang quỳ một chân.

" Lần này anh sẽ chào hỏi đàng hoàng."

Anh ấy cho chúng tôi thấy một nụ cười tươi đến mức để lộ hàm răng như thể anh ấy đã chờ đợi giây phút này.

" Nhị hoàng tử của Đế chế Yuriana và gia đình của các em"

Người đàn ông đã nói như vậy.


Anh là Nhị hoàng tử - là người đàn ông tôi đã gặp trên cây vào thời điểm đó. Sự khác biệt duy nhất là màu tóc, nhưng mái tóc vàng trông đẹp hơn tóc sẫm màu.

' Nhị hoàng tử ......'

' Nó không có ý nghĩa gì cả.'

Anh ấy ngồi xuống trước khi tôi kịp phản ứng. Cùng nhau ngồi trên bồn hoa, anh nhìn thấy chiếc vương miện hoa mà chúng tôi đã làm với vẻ mặt tò mò. Mặc dù anh ấy có một cái nhìn nhẹ nhàng, tôi nắm chặt bàn tay đang cầm chiếc vương miện hoa vì ánh mắt nóng ranđó.

' Arien. '

' Gì? '

Tôi không biết Nhị hoàng tử, sinh nhật chỉ cách chúng tôi hai tuần, là người đàn ông đó. Hoàng tộc đầu tiên tôi gặp phải sửa thành Nhị hoàng tử chứ không phải Hoàng đế. Có lẽ chính vì nhìn Nhị hoàng tử mà ta tưởng đã nhìn thấy hoàng thượng ở đâu đó. Ừ ...... Thì ra anh ấy là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi và Argen.... Người không giống như chúng ta, có thể là thái tử tương lai của đế chế.

Bằng cách này hay cách khác, anh ta là một hoàng tộc thuần huyết. Nó có nghĩa là dù cùng một dòng máu, anh ấy vẫn vượt xa chúng tôi. Chúng tôi đã cố gắng kiềm chế các biểu hiện của mình để không thể hiện cảm giác cảnh giác sâu sắc.

' Nhị hoàng tử không phải mới 10 tuổi sao? '

"...... Hở?"

Vào lúc đó, tôi đã gây ra tiếng động lớn khi Argen nói điều đó.Nhị hoàng tử nhìn tôi tò mò, thấy tôi kinh ngạc chỉ có chiếc vương miện hoa bay phấp phới. Tôi đã hoảng sợ theo một nghĩa khác khi nhìn thấy Nhị hoàng tử. Người đàn ông với thân hình cao lớn, rắn chắc này giống một người lớn với giọng nói nặng và cách nói linh hoạt... 10 tuổi ?

" Chuyện gì vậy? "

" Ồ không có gì đâu."

"Ôi trời, cuối cùng thì em cũng đang trả lời anh."

Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng chúng tôi không thể thư giãn vì người kia là đối thủ của chúng tôi.

" Em cảm thấy thế nào khi ở nơi tuyệt đẹp mà em đã nói đến?"

Họ nói chúng tôi là con ngoài giá thú và bỏ mặc chúng tôi, nhưng anh ấy thật không biết điều khi hỏi chúng tôi một câu hỏi như vậy, vì vậy tôi cúi đầu và dời mắt.

"...... .."

Khi tôi đang phân vân,Nhị hoàng tử cười nhẹ.

" Anh hy vọng em thích nó."

"......."

" Em không muốn biết tên của anh ?"

"... .. Ừm... Tên anh là gì ? "

" Alec. "

" Alec ? "

Tên anh ta nói lạ nên tôi mới nói theo anh ta. Thoạt nhìn, cái tên Nhị hoàng tử có cảm giác khá dơn giảm. Khi Argen cũng đưa cái nhìn tò mò, anh ta đặt ngón trỏ lên môi mình trong tư thế hậm hực.

" Chính xác thì anh là Alexander Eugen Yuriana "

Vậy thì Alec có phải là biệt danh không? Để tránh hoàng tử cố gắng ngồi gần chúng tôi nhất có thể, tôi tinh tế di chuyển cơ thể của mình về phía sau. Không giống như khi chúng tôi gặp nhau vào buổi tối hôm đó, mái tóc vàng sẫm hơn chúng tôi một chút tỏa sáng dưới ánh nắng.

" Alec là biệt danh mà chỉ có gia đình mới được gọi."

Gia đình...

Alec dường như không biết những từ này nhạy cảm như thế nào đối với Argen và tôi. Những người anh cùng cha khác mẹ thậm chí không biết chúng tôi - chẳng là gì ngoài đối tượng của sự oán hận. Trên thực tế, họ vô tội. Tuy nhiên, trái tim tôi cảm thấy khó chịu mặc dù bộ não của tôi hiểu được đô.

Họ không có lý do gì để bực bội với chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn còn trẻ để biết điều đó và giả vờ như không có gì sai. Ngay cả khi Nhị hoàng tử tiếp cận chúng tôi với một nụ cười và cách chúng tôi 10 tuổi, anh ấy vẫn là một người ngoài.

" Argen, Arien. Biệt danh của các e là gì?"

"......."

" Chúng tôi không có....."

Tôi ước anh ấy sẽ ngừng đặt câu hỏi và rời khỏi đây. Tôi và Argen là những người duy nhất gọi tên nhau, và tôi chưa bao giờ đặt một biệt danh hoặc từng có một biệt danh.

" Em không cần nó vì tên của các em ban đầu rất là đẹp."

Nhị hoàng tử đưa tay ra như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Đó là về phía tôi, không phải Argen. Mặc dù tôi đã cố gắng không lo lắng bởi bàn tay từ trên cao xuống đang muốn chạm vào đầu tôi, cơ thể tôi tự nhiên trở nên cứng đờ.

" Các em là người đầu tiên có cái tên được cha đặt cho. Mẹ anh đã đặt tên cho tất cả các anh em khác ".

Tôi biết anh ấy sẽ không đánh tôi, nhưng vai tôi hơi run. Nhị hoàng tử nheo mắt khi nhìn thấy nó. Tôi không thể rời tay anh ta và giữ im lặng một lúc, nhưng sau đó anh ta tiếp tục.

"......Có thứ gì đó trên đó."

Anh ta gỡ cánh hoa khỏi đầu tôi, tôi nhíu mày.

' Chúng ta hãy đi khỏi đây thôi. '

' Kể từ khi Hoàng đế đưa chúng ta đến, anh ấy có vẻ tò mò... ..'

'... .. có lạ không?'

'Chắc lạ lắm, anh ấy có em trai và em gái sau một đêm.'

Tôi chợt nhìn người đàn ông trước mặt. Đến mức tôi tự hỏi liệu anh ấy có thực sự là hoàng tử hay không, anh ấy không khác biệt lắm so với hoàng đế. Qua phản ứng của người hầu gái, tôi nghĩ anh ấy đúng la Nhị hoàng tử, nhưng tại sao anh ta lại lớn như vậy?

' Nếu đó là sự tò mò, nó sẽ không tồn tại lâu.'

' Anh ta có thể đang quan sát một người lạ trong lãnh thổ của mình.'

Ở đây, chúng tôi đáng bị tẩy chay hoàn toàn. Lẽ ra họ phải phớt lờ và coi thường chúng tôi vì sự bất hợp pháp thay vì nói chuyện với chúng tôi với sự tò mò và quan tâm không biết từ đâu như Nhị hoàng tử. Đó là một trong số ít những điều chúng ta đã trải qua trên thế giới này.

" AH...! "

Vào lúc đó, bàn tay của tôi cảm thấy như bị kim châm. Có thứ gì đó chọc vào đủ mạnh để tôi phát ra một tiếng đau đớn, mặc dù tôi đã quen với nỗi đau.

"Arien, có chuyện gì vậy."

Một lần nữa, chúng tôi phát âm rất kém. Điều mà Argen lo lắng có lẽ khó mà người khác hiểu được. Tôi cố gắng đặt tay lên bàn tay bị đau của mình, nhưng có thứ gì đó bay ra khỏi quần áo của tôi. Một cái gì đó trông giống như một con ong và bay lên trời. Đây là một khu vườn được quản lý tốt, không có ong, nhưng chắc hẳn rất khó để loại bỏ tất cả chúng. Đây là một điều không thể tránh khỏi, vì vậy tôi chỉ có thể chịu đựng cơn đau. Tôi biết cơ thể này tốt như thế nào nên tôi chỉ ôm nó vào lòng, hy vọng nó sẽ sớm lành lại.

" Đến đây."

Nhị hoàng tử thu hẹp đáng kể khoảng cách mà tôi đã duy trì được một chút. Anh cố gắng vừa nhìn vết thương vừa giữ cổ tay tôi để không bị đau. Mọi người cứ tự nhiên chạm vào chúng tôi như thế này, rồi tự mình trở nên ngạc nhiên. Đây là lần thứ hai, từ Hoàng đế đén Nhị hoàng tử.

" Cái này là cái gì ? "

Anh ta xắn tay áo tôi và phun ra những lời lạnh lùng. Sau đó, với một khuôn mặt đáng sợ, anh ta nắm lấy cổ tay tôi và kéo nó lên. Cánh tay lộ ra ngoài có vết bỏng và sẹo tương tự như của Argen. Khoảnh khắc khi cẳng tay của tôi đau nhói, tôi rên rỉ, nhưng cuối cùng anh ấy không để tôi đi.

" Có chuyện gì đây? "

Giọng nói lạnh lùng như ần đầu gặp trên cây.