Chương 10: Cuộc sống mới của cặp song sinh

Trans, edit và beta : Phong Linh

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Với những lời đó, ông ấy mở cửa mà không cho chúng tôi thời gian để chuẩn bị. Khi cánh cửa mở ra, tôi không thể vào trong dễ dàng vì cảm thấy choáng ngợp bởi mùi hương và bầu không khí kích thích vị giác. Ishina nói giọng nhỏ từ phía sau Argen và tôi, người không thể vào được mặc dù cả hai chân của chúng tôi đều không dính chặt vào sàn.

" Các ngài hãy và và chào ' Xin chào thưa người cha đáng kính'."

Cùng lúc cô ấy nói vậy, tôi tỉnh táo lại và bước đi. Thời gian tôi bước vào phòng ăn có cảm giác lâu hơn thời gian tôi đi bộ từ phòng đến đây. Cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi khi chúng tôi bước vào. Tôi đi bên cạnh một chiếc bàn cao đến mức chỉ có thể nhìn thấy chân ngài ấy và khi tôi đi đến ghế trên, có một người đàn ông với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lá cây đang ngồi đó. Hoàng đế nhìn xuống chúng tôi và chúng tôi chào ông ấy khi Ishina nói với chúng tôi một bước sau đó.

" X ... Xin kính chào Hoàng đế đáng kính của chúng ta."

" Xin kính chào Hoàng đế của chúng ta."

Cha của chúng ta - Hoàng đế... .. Argen và tôi cũng có những ý tưởng tương tự với danh hiệu đó. Nếu tôi phải nói: 'Xin kính chào Hoàng đế bệ hạ', tôi đã có thể nói mà không lắp bắp.

" Ngồi xuống."

Đôi mắt xanh lục lạnh lùng lướt qua hai chúng tôi. Nhìn thấy chúng tôi cứng đờ và căng thẳng trước mặt mình, hoàng đế không nói gì nữa. Giống như trong phòng ngủ, có một số lượng lớn người hầu và người giúp việc cạnh bức tường của phòng ăn. Khi người hầu đến gần, anh ta đặt chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế cao hơn chúng tôi rất nhiều và quàng một tấm vải trắng quanh cổ chúng tôi. Tôi liếc mắt nhìn xuống bộ dáng giống cái yếm của trẻ, sau đó cẩn thận nhìn vào mắt Hoàng đế. Chúng tôi đảo mắt qua bàn và ngồi yên khi Hoàng đế chưa bắt đầu bữa ăn. Tôi nghĩ rằng mình nên ăn một cách lịch sự. Tôi có nên bắt đầu với cái ở bên ngoài trước không?Khi tôi đang suy nghĩ về bàn df ăn trước mặt, Hoàng đế nhìn vào bàn và nói chuyện với chúng tôi, những người vẫn còn cứng đơ.

" Con có thể nói với những người hầu đồ ăn mà con muốn."

Với hoàng đế, Argen và tôi đều không ăn một nửa thức ăn. Không có chuyện tôi có thể ăn một cách thoải mái trước mặt Hoàng đế. Tuy nhiên, có vẻ như anh ấy đang bảo chúng tôi phải ăn nhanh, vì vậy tôi cẩn thận lấy món ăn gần nhất và nhai nó một cách vô nghĩa. Thật là ngạc nhiên khi tôi không thể nếm được bất cứ thứ gì mặc dù nó rõ ràng là rất ngon. Hoàng đế trầm mặc nhìn chúng tôi, nâng ly lên uống cạn. Ông ấy có lẽ không biết ánh mắt của mình nặng nề đến mức nào. Tôi ăn sạch đĩa của mình một cách máy móc. Đáng lẽ tôi nên ăn chậm hơn một chút, nhưng trong khi tôi đang cố gắng chọn món thứ hai, hoàng đế mở miệng sau sự im lặng.

" Cái gì thế kia ?"

Tôi càng ăn và uống nhiều. Tôi không biết hoàng đế đang ám chỉ điều gì. Tôi chỉ đang ăn và tự hỏicó chuyện gì, nhưng khi ánh mắt của hoàng đế chạm vào chúng tôi, tôi và Argen tái mặt. Argen nhanh chóng xắn tay áo xuống để che đi vết sẹo dài từ cổ tay đến mu bàn tay, tôi chưa kịp suy nghĩ thì đã chuyển động trước và tôi nhảy khỏi chỗ ngồi. Khi tôi di chuyển, bộ đồ ăn rơi xuống sàn.


Hoàng đế, ngồi ở một chỗ đã từng đổ nhiều máu như vậy, sẽ không dễ dàng để cảm xúc dư thừa điều khiển. Thật là ngu ngốc khi để Lulahel làm hoàng hậu nhằm hợp phsp hóa thân phận của chúng tôi

Nếu Lulahel trở thành hoàng hậu thì sẽ có mâu thuẫn nội bộ vì có quá nhiều người phản đối và Lulahel sẽ tiếp tục sống trong cảnh xa hoa, điều này chắc chắn sẽ lan truyền những tin đồn không hay. Xem xét thiệt hại mà các hoàng tử khác sẽ phải gánh chịu, lựa chọn tốt hơn là giết những đứa trẻ được sinh ra. Ngoài ra, những bí mật của một người phụ nữ tên là Lulahel đã... .. trở thành một vấn đề lớn. Giết một đứa con ngoài giá thú phù hợp với phong tục xã hội của đế quốc hơn là để chúng sống mà không có lợi về mặt chính trị. Ngày đầu tiên tận mắt nhìn thấy bọn trẻ, ta đã nghĩ đến việc giết chúng. Nhưng khi nhìn thấy tóc vàng, một biểu tượng của hoàng tộc, ta quyết định để chúng sống sót. Nhưng đó là tất cả. Nếu không muốn giết chúng thì cách tốt nhất là che giấu chúng đi. Bên cạnh đó, có rất nhiều chuyện xảy ra vì 'hợp đồng' với Lulahel, nhưng việc không tiết lộ sự tồn tại của hai đứa trẻ cho cả thế giới biết là đúng.

Và 5 năm sau, Lulahel, người luôn nghiện rượu và ma túy, qua đời. Sau khi Lulahel qua đời, ta đã nói với chánh văn phòng chuẩn bị một người giúp việc để chăm sóc bọn trẻ chu đáo.

Không có gì thay đổi nhiều sau khi Lulahel qua đời. Ngoại trừ việc kết thúc 'hợp đồng' với Lulahel. Ta có một 'hợp đồng' với Lulahel, nhưng những đứa con của tôi – những sự cố ngoài ý muốn - không đủ quan trọng để vi phạm 'hợp đồng'. Đó chỉ là một mối quan hệ.

Vì vậy, lần thứ hai ta gặp bọ trẻ là khi chúng vừa tròn năm tuổi. Chúng quá nhỏ bé, không giống như những hoàng tử khác, chúng có thể bị thương nếu ta không ôm chúng đúng cách. Ta đã làm rất tốt với vai trò của Hoàng đế, nhưng điều ta làm có thật sự đúng không ?


Tôi tái mặt trong khi Argen cố gắng che đi vết sẹo của mình. Không phải vì Ishina nói về 'giá trị' mà là vì tôi ghét Hoàng đế, người đã bỏ rơi chúng tôi, và ông ấy không biết về vết thương của Argen và tôi. Chúng tôi không muốn để lộ vết thương của mình cho bất kỳ ai. Đó không phải là một vết thương trên cơ thể, mà là một vết thương bị khắc sâu trong trái tim của chúng tôi... Chỉ như vậy thôi.

Tôi bật dậy, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn và hoa mắt. Argen đang nghiến răng trong khi che mu bàn tay. Làm ơn, tôi hy vọng rằng Hoàng đế sẽ không khó chịu vf tức giận với chúng tôi.

'..... Hãy cẩn thận.'

Argen nói chuyện với tôi giữa lúc đó và tôi nhận ra rằng anh ấy đang nghĩ đến tôi đầu tiên, cũng như tôi nghĩ về anh ấy đầu tiên. May mắn thay, Argen đã đưa tôi trở lại với một giọng bình tĩnh. Tôi có thể thấy rằng cảm giác kỳ lạ đã giảm bớt, vì vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát. Hành động của tôi có thể khiến Hoàng đế tức giận, nhưng tôi cho rằng nó sẽ tốt hơn khi cho ông ấy nhìn những vết sẹo của Argen.

" Có phải Lulahel đã làm điều đó không ? "

Hoàng đế nhìn chúng tôi và đặt tách trà của mình xuống. Tôi không thể chịu nổi khi nhìn lên ông ấy. Đầu tôi choáng váng và đổ mồ hôi lạnh. Tôi không thể trả lời bất cứ điều gì, và tôi đang khẩn trương kiểm tra Argen trong khi run rẩy. Nó giống như buổi tối hôm qua, tôi cảm thấy thật bất lực và nản lòng. Miệng tôi run lên trước những ánh mắt vô định xung quanh cơ thể mà tôi không thể nhìn thấy, chạm vào hay nghe thấy. Ttôi không thể điều khiển cơ thể mình theo ý muốn.

"Argen."

Ngay sau khi hoàng đế gọi Argen, những cảm xúc mà Argen cảm thấytôi có thể hiểu được. Đối thủ trước mắt là Hoàng đế - người có thể tươc đi mạng sống của chúng tôi. Môi của Argen mím chặt.

" Đây là ...... do tai nạn."

Khi chúng tôi ba tuổi, một người hầu đã ném mảnh kính vỡ đã làm cho Argen bị thương. Không có ai chăm sóc, chúng tôi phải tự dựa vào chính mình. Hôig đó năng lực tự chữa lành củ chúng tôi rất yếu nên Argen đã bị sốt suốt mấy ngày liền.

Tôi nắm chặt tay Argen.

" Đừng hỏi chúng tôi điều đó."

Tôi không muốn ông ta nhìn vết sẹo của chúng tôi. Tôi nghiến răng nói với một phát âm kém :

" Argen lúc đó... lúc đó ..."

" Arien ! "

Cơ thể tôi lảo đảo và lùi lại , Argen vội vàng đưa tay ra để che miệng tôi, nhưng tôi đã ngã xuống trước.


Suýt thì không thoát được khỏi chỗ của Hoàng đế - đó chính xác là những gì tôi nghĩ khi tỉnh dậy với cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh trên giường. Tôi quay lại nhìn Argen vì có thứ gì đó đang ngọ nguậy bên cạnh. Tôi đã cố gắng đánh thức anh ấy bằng cách chạm vào anh ấy, nhưng những người hầu gái đã kéo tôi dậy và đưa tôi xuống giường trong khi tôi chớp mắt Nghĩ lại, tôi nghe nói tất cả những cung nữ hầu hạ hoàng gia đều là quý tộc. Cô hầu gái có mùi thơm trong người, đặt tôi xuống sàn phòng ngủ và lấy khăn ướt lau cho tôi sau đó thay quần áo cho tôi. Khi tôi ho giữa chừng, tôi thấy cô ấy thậm chí còn né tránh một cách dứt khoát nên tôi thở dài.

Nhìn thời gian, trời đã về đêm. Lúc tôi chưa tỉnh dậy, họ có vẻ phải chờ ở đây rất khó chịu. Có lẽ nhìn tôi non nớt nên họ có vẻ cư xử thoải mái, nhưng tôi không nói gì vì tôi biết hoàn cảnh của mình. Cho đến khi tôi nằm trên giường, thì những cô hầu mới bước ra và bỏ tôi lại một mình với Argen.

"Argen."

"... .."

Khi tôi đi qua giường không thành công và đánh Argen bằng bàn tay nhỏnhắn, mắt anh ấy đang mở to.

" Em đã làm gì..."

Tôi ôm lấy Argen, người vừa mới thức dậy. Argen dụi mắt nhìn khuôn mặt chán nản của tôi và thì thầm như thể anh ấy đoán được cảm giác của tôi.

" Không sao đâu."

"... .. ???"

" Hoàng đế để chúng ta đi mà không nói bất cứ điều gì."

"Vậy thì chúng ta ổn chứ?"

Trước lời nhận xét đó, Argen nheo mắt và thở dài

" Những gì em đã làm rất nguy hiểm."

"..... Nhưng..."

Như bảo tôi đừng nói nữa, Argen vòng tay qua cổ tôi và kéo tôi xuống giường. Anh ấy đang buồn ngủ nên tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ấy. Thở phào nhẹ nhõm, tôi kéo chăn và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi không biết có phải vì tôi đã ngủ một lúc trước không, nhưng... .Tôi không thể ngủ ngon.