Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.
Tập 1: Sự Khởi Đầu.
Chương 7: Ổn Định Việc Làm Cho Dân Ngụ Cư.
....................
Vào lúc nửa đêm, trong căn phòng ngủ của Hắc Hoàn. Sau khi ngủ được một lúc thì cậu bỗng nhiên thức giấc với nhiều tiếng động kì lạ liên tiếp diễn ra. Không giống như ở tiền thế, ban đêm vẫn còn thỉnh thoảng có một vài tiếng xe chạy trên đường. Thì ở đây, ban đêm quá mức là tỉnh lặng đến mức đủ khiến một người ở Trái Đất khi mới tới đây có thể hốt hoảng. Bị đánh thức bởi tiếng động kì lạ này cũng khiến cho cậu đây cảm thấy hơi bực bội khi mà đang ngủ ngon lành thì lại bị đánh thức bởi tiếng động liên tục đó.
Nhưng, khi nghe kĩ lại. Cậu cảm thấy rằng đây không phải là một tiếng động rón rén của một tên trộm đang lén lút xâm nhập vào lâu đài, nhưng lại cũng không phải âm thanh của hai người đang đánh nhau vì sự xung đột không giải quyết được xích mích thông qua đối thoại. Nó lại hơi giống với tiếng vỗ tay hơn nhiều. Khiến cho cậu tự hỏi:
- Cái âm thanh này rốt cuộc nó là thứ tiếng gì vậy? Sao lại nghe quen quen thế này!
Khi cậu đã thấy cái âm thanh lạ này có vẻ như là an toàn cho bản thân. Thì cậu cũng bước ra ngoài xem thử tình hình như thế nào và cũng sẵn tiện đi vệ sinh luôn một lượt.
Cánh cửa phòng đã được mở ra. Cậu bước ra và xác định thứ âm thanh kì lạ đó được phát ra từ đâu. Thì trong chốc lát, Hắc Hoàn đã xác định được nó phát ra từ chính căn phòng bên cạnh phòng của cậu. Nhìn qua bên đó, Hắc Hoàn nhận ra đây chính là của vị bá tước đại nhân đây. Căn phòng của hắn hiện đang được mở hơi hé ra một chút. Để lộ ra một chút ánh nên phát ra từ căn phòng đối với hành lang tối tăm này. Cậu không chợt nhận ra, những âm thanh này lại chả quen thuộc như vậy. Thì ra nó chính là âm thanh của một bộ phim có hiệu "con chim sẽ" mà cậu thường xem khi mà con ở Địa Cầu.
Khi nhận ra được âm thanh này. Cậu cười tít cả con mắt lên và nhanh chóng khẽ đến gần cánh cửa đang hé ra và nhìn thấy những gì xảy ra trong căn phòng của vị bá tước đại nhân này.
Nhìn vào trong căn phòng đó, Hắc Hoàn đây chứng kiến tận mắt, tai nghe khi mà quan sát qua cánh cửa đang hé mở đó. Cậu quan sát thấy thông qua ngọn lửa lờ mờ chiếu sáng cả hai thân hình. Cậu nheo hai con mắt lại để xác định được hai thân hình đó là ai, thì cậu lập tức nhận ra không ai khác chính là Ngô Cao Đoàn và phu nhân của hắn.
Có thể nói, đây có thể là lần đầu tiên. Cậu tận mắt chứng kiến một cảnh tượng đầy kích thích này. Cảnh trời đất dung hòa, vạn vật sinh sôi đã khiến cho cậu bạn nhỏ bé của cậu muốn đứng dựng thẳng lên. Tiếp theo đó là âm dương hòa hợp, la hán đẩy xe bò, tiên ông trồng củ cải, vác cầy qua núi. Sau đó, cả hai người đều ôm nhau và nói những lời yêu thương sâu đậm, đường mật với nhau:
- Vợ à, anh yêu em!
- Em cũng yêu anh!
Còn cậu, lần đầu tiên trong hai kiếp người được chứng kiến trực tiếp thì vẫn còn đứng sững sờ ra đấy. Nhưng Hắc Hoàn cũng nhanh chóng bước đi tới phòng vệ sinh và nhanh chóng bước vào phòng ngủ để ngày mai còn giải quyết việc làm cho dân ngụ cư.
....................
Vào tối qua, khi mà cậu đang ngủ thì đột nhiên cậu lại mơ thấy cảnh tượng đêm qua. Cậu thức dậy và cũng hơi uể oải, nhưng khi nghĩ lại thì cậu lại vui cười như một đứa trẻ rồi nói:
- Thế là sau này, mình lại có thêm một đứa em rồi!
Sau đó, cậu xuống giường và bắt đầu sinh hoạt hàng ngày như bình thường. Sáng sớm, cậu chạy bộ xung quanh lâu đài và tập luyện các bài tập thể dục của Quả Đất để rèn luyện sức khỏe. Ban đầu, có một vài người thấy thì cảm thấy kì lạ trước những thứ động tác quái dị này. Nhưng, khi chứng kiến được thể trạng của cậu khỏe hơn nhiều thì mới bắt đầu lại gần cậu và xin tập theo. Thế là, một đồn mười, mười đồn trăm. Bây giờ đây, ở khắp chốn Hải Đông này, ai ai cũng thức dậy sớm để tập thể dục buổi sáng. Bởi vì ai cũng biết rằng, có như vậy thì mới đảm bảo sau này có đủ sức để có thể làm việc kiếm tiền để nuôi sống bản thân và gia đình qua ngày được.
Thế là, sau cỡ nửa tiếng tập luyện. Cậu cũng vào nhà để ăn sáng do chính những vị đầu bếp trong lâu đài nấu. Bữa ăn thì cũng như bao ngày, toàn là những món ngon được bày biện mỗi ngày. Nếu như là một người dân bình thường, thì ngoại trừ mùa đông lạnh giá khó đánh bắt ra, thì ngày nào họ cũng phải ăn cá thay cơm cả. Đó là bởi vì giá gạo ở đây còn đắt hơn cả cá. goài ra còn do nơi này bên phải là biển, bên trái là núi. Khiến cho vùng đất này không có nhiều chỗ để trồng lúa.
Nghĩ đến đây thì cậu cũng thôi không nghĩ nhiều nữa. Việc trước tiên là phải ăn sáng rồi mới giải quyết việc làm cho bọn họ.
Trên bữa ăn, mẹ cậu hỏi Ngô Cao Đoàn:
- Anh à, hôm nay anh còn có làm việc gì nữa không?
Ngô Cao Đoàn trả lời:
- Có. Hôm nay anh sẽ cùng với bé Hoàn sẽ cùng nhau giải quyết việc làm cho bọn họ.
Người vợ thắc mắc liền hỏi người chồng:
- Thế tại sao ta lại phải tìm việc làm cho bọn họ chứ? Chẳng phải để họ tự đi tìm việc là được sao?
Ngô Cao Đoàn nghe vậy thì liền cười nói:
- Vợ ngốc! Với lượng người đổ về đây một cách đột ngột và đông đảo như vậy, nếu mà không cho họ một cuộc sống ổn định thì sẽ dễ gây nên bạo loạn, ảnh hưởng xấu tới an ninh thị trấn và những vùng xung quanh nằm dưới quyền của chúng ta.
Sau đó, hai người đều thân mật nói chuyện với nhau. Mặc dù đang ở độ tuổi trung niên, nhưng cách hành xử của họ trong giống như vợ chồng mới cưới vậy. Điều này khiến cho Hắc Hoàn và những người xung quanh đều được cho ăn "cẩu lương" ngập mồm.
....................
Ăn sáng xong, cậu và Cao Đoàn điều sửa soạn quần áo lại cho sạch sẽ và bước lên chiếc xe ngựa đang chờ ở phía trước cửa.
Về chiếc xe ngựa này, có thể ví von đây chính là chiếc siêu xe ở Trái Đất vậy. Chiếc xe ngựa này được nghe nói là làm từ loài gỗ quý, lại còn được chạm khác cực kì tinh xảo. Nếu như cậu đoán không lầm, thì giá cả của nó sẽ nhiều hơn thu nhập trung bình của ba chục người làm ra trong một năm của thị trấn này.
Sau đó, hai người bước lên xe ngựa và di chuyển tới thẳng quân trại của tư binh của Ngô gia. Ở cái vương quốc tại dị giới này, việc mỗi gia tộc sở hữu tư binh là một điều hết sức bình thường. Bởi vì, nếu không cho bọn họ sở hữu tư binh thì sao? Thì chắc chắn chúng sẽ liên kết lại và nói một câu:
- Không cho cho bọn ta sở hữu binh quyền ư? Vậy thì, ta làm loạn!
Và vụ đảo chính lật đổ vương tộc Schneider là một ví dụ điển hình, khi mà lúc đó muốn tập trung toàn bộ quân quyền vào tay nhà vua. Nhưng vì đụng chạm lợi ích quá lớn, khi mà đối với đám quý tộc mà nói, mất đi quân quyền chẳng khác gì trong tay không có lá bùa hộ mạng hộ thân vậy. Vì vậy, bọn họ liên kết với nhau và lật đổ vương tộc và đã thành công.
Với suy nghĩ khi đang xe ngựa như vậy, thì cậu cũng đã nhận ra một điều rằng, nơi đây vẫn còn trong đang thời kì phong kiến phân quyền các cứ. Tức là đất nước này cũng có vua, nhưng quyền lực nằm trong tay vua lại giới hạn.
Trong lúc trên xe ngựa, thấy đứa con của mình như đang suy nghĩ một điều gì đó với vẻ mặt đang nghiêm túc thì Cao Đoàn hỏi:
- Hắc Hoàn, có việc gì khiến con phải lo lắng sao?
Trước câu hỏi của hắn, thì những dòng suy nghĩ miên man khi nãy của cậu bỗng bị chặt đứt giữa chừng. Nãy giờ có vẻ như cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng vì không muốn để hắn biết cậu nghĩ gì thì cậu liền nói dối:
- Không có gì đâu. Chỉ là con còn cảm thấy hơi mệt mà thôi!
Ngô Cao Đoàn có chút lo lắng, quan tâm cho đứa con trai của mình liền khuyên ngủ đứa con trai:
- Hoàn à, nếu con cảm thấy mệt mỏi thì có thể về nghĩ ngơi một chút. Còn việc giải quyết việc làm cho họ thì hãy để tự thân cha lo.
Trước lời đề nghị khuyên cậu nên trở về nhà nghỉ ngơi, thì cậu ngay lập tức lắc đầu từ chối và nói:
- Dù có mệt thì con vẫn không về đâu. Với lại, con cần phải tích lũy kinh nghiệm để sau này có thể quản lý tốt được cơ nghiệp của Ngô gia.
Nhìn thấy ánh mắt của cậu, Cao Đoàn cảm thấy thú vị. Người xưa có câu" con hơn cha là nhà có phúc", câu nói này trả sai chút nào cả. Khi nhìn thấy đứa con của mình lại có một lối suy nghĩ như là một người trưởng thành, à không, là hơn như thế nữa. Thế nhưng, hắn vẫn còn lo lắng cho con mình là liệu sau này nó có trở nên kiêu ngạo hay không thì hắn lại không biết. Vì thế, hắn quyết định từ nay trở về sau sẽ uốn nắn cho cậu thật tốt để sau này tiếp quản sự nghiệp của gia tộc mình.
....................
Sau một hồi di chuyển thì cuối cùng chiếc xe ngựa cũng đến được quân trại. Cả hai người bước xuống và tiến thẳng vào phòng họp đang tập trung đông đúc nhiều người ở đó.
Khi nhìn thấy Cao Đoàn đến thì mọi người liền lập tức cúi chào. Dù sao thì hắn cũng là bá tước nha! Quyền lực của hắn chỉ thua đám hoàng tộc và bọn công tước chút thôi. Với lại, thực lực của Cao Đoàn ngang bằng mấy tên hầu tước, nhưng vì hắn muốn sống một cuộc đời yên bình, cho nên không thèm leo lên vị trí cao hơn mà chỉ làm bá tước thôi!
Sau đó, hắn tiến vào và ngồi trên chiếc ghế chủ tọa rồi nói:
- Mọi người đều đã đến dự họp, ta cảm thấy rất cảm kích. Bây giờ, việc đầu tiên ta phải bàn chính là nên tìm việc gì cho họ trước đây?
Lúc này, thì có một người trung niên đứng ra, nhìn trong có vẻ là có tí học thức liền đứng ra nói:
- Thưa bá tước đại nhân. Tôi xin phép được đưa ra lời đề nghị.
Ngô Cao Đoàn gật đầu và nói:
- Được, ngươi cứ nói ra đề nghị của mình đi. Biết đâu ta lại có thêm ý hay nữa thì sao. Khi đó ta có thể nhanh chóng giải quyết xong đám dân ngụ cư đó. Còn ngươi thì sẽ được trọng thưởng với phát kiến của mình.
Tên kia làm hành động để cảm tạ hắn rồi nói:
- Thưa ngài, việc đưa nhiều người về đây như vậy, tuy rằng sẽ giúp chúng ta sẽ được bổ trợ bởi những đám dân này, thì cũng có thể xem như là giải quyết được vấn đề cơ bản về nguồn nhân lực, thậm chí chúng ta nâng lên làm thành phố cũng được. Nhưng, có nhiều vấn đề mà tôi cho rằng chúng ta khó có thể giải quyết triệt để, nếu làm không khéo thì có khi chả khác gì tự lấy đá đâp chân mình.
Nói đến đây, thì tên trung niên này bỗng chần chừ, kiểu như nếu cứ thế mà nói huỵch toẹt ra như thế thì cũng dễ làm mất lòng vị bá tước này, thậm chí còn bị phạt mấy thứ vô cớ, tương lai sẽ khó mà ngóc đầu lên nổi.
Ngô Cao Đoàn nhìn thấy biểu hiện của tên này thì trong lòng cũng gật đầu hài lòng. Dù sao thì tên này cũng có một chút ý tứ, biết thân biết phận. Sau đó, hắn ra lệnh cho cái tên khi nãy phát biểu vẫn đang còn dang dở:
- Dù sao thì suy nghĩ của một người cũng không bằng suy nghĩ của nhiều người gộp lại.Cho nên, có việc gì thì ngươi cứ nói tiếp, đừng ngại.
Được vị bá tước đại nhân Ngô Cao Đoàn đây nói vậy, hắn cũng tạm thời thấy ổn một chút. Sao đó, hắn dừng lại một chút để sắp xếp câu từ cho phù hợp. Dù sao thì nhân gian cũng có câu "uốn lưỡi bảy lần trước khi nói". Cho nên, mọi câu từ khi nói cho vị bá tước kia nghe cũng phải trở nên cực kì cẩn trọng. Hắn nghĩ dù sao thì người ta cũng là bá tước, leo lên được tới đây thì cũng không phải là tầm thường, với chức vụ này thì ở mảnh đất mình cai quản chả khác gì tiểu vương là mấy. Cho nên với chức vụ quý tộc cao như vậy, thì việc giữ gìn bản thân, sĩ diện là một điều rất là quan trọng. Nếu như bị một tên có chức vụ nhỏ bé như hắn đây vô tình có ý đụng chạm đến vị bá tước thì không khéo sẽ bay đầu.
Suy nghĩ được một lúc, hắn nói:
- Thưa bá tước đại nhân, một trong những điều mà chúng ta không thể giải quyết. Chẳng hạn như, sự khác biệt về văn hóa. Về văn hóa, mặc dù chúng ta đã xa đất tổ gần nửa thế kỷ, tuy thế nhưng vẫn còn mang nguồn gốc phương Đông. Cho nên sự xung đột văn hóa này sẽ có thể gây nên sự hỗn loạn trong dân chúng. Thứ hai là việc đột nhiên có một lượng người đông đúc như vậy thì sẽ tạo ra áp lực lớn cho thị trấn này.
Nghe đến đây, Ngô Cao Đoàn cũng gật đầu và nói:
- Tốt, lời của ngươi quả không sai.
Sau đó, hắn nhìn những người trong cuộc họp được một lúc và hỏi:
- Thế, trong số những người ở đây. Ai có cao kiến gì không?
Nói xong, hắn lại nhìn tiếp. Thấy ai cũng có một chút rụt rè cũng khiến cho hắn cảm thấy hơi thất vọng một chút. Dù sao thì nhưng người tham dự ở dưới đó, thì bọn họ ít nhiều thì cũng chỉ biết đánh trận là giỏi nhất, có những người giỏi hơn thì cũng chỉ biết tính toán thì được đẩy lên để quản lí người dân thôi, còn lại thì luyện võ trong quân đội. Sau đó, hắn lại quay sang nhìn tên trung niên khi nãy để xem có tìm được giải pháp hay không thì cũng bị một cơn lắc đầu từ chối.
Ngô Cao Đoàn đây bắt đầu chán nản với đám người này. Trong lòng hiện giờ cũng có một chút hơi chửi thầm, nào là nuôi bọn này tốn cơm, chả được cái tích sự gì, không có đầu óc mà chỉ có mỗi cơ bắp và biết ăn chơi.
Trong lúc này, Ngô Hắc Hoàn cũng có suy nghĩ một chút. Dù sao thì cậu cũng là người Trái Đất của nền văn minh nhân loại thế kỷ hai mươi mốt. Với việc đã từng sinh sống ở thế giới cũ cũng đã hơn hai chục năm, thậm chí là từng học tới năm cuối ở trường đại học danh tiếng. Vì thế, nếu cậu chịu khó suy nghĩ một chút, thì cũng có thể nghĩ ra được cách để giải quyết vấn đề này. Nhưng đối với Ngô Hắc Hoàn, đây là lần đầu tiên cậu phải tìm cách giải quyết công ăn việc làm cho số lượng lên tới khoảng ba ngàn người. Tương đương cỡ một phần năm dân số nằm dưới quyền của Ngô gia.
Sau một hồi suy nghĩ, Hắc Hoàn cuối cùng cũng nghĩ ra được giải pháp, lập tức quay sang Ngô Cao Đoàn nói:
- Thưa cha, con có ý này, mong cha lắng nghe.
Trước lời đề nghị của đứa nhóc con mười tuổi của mình. Thì hắn cảm thấy trong lòng bỗng nhiên phơi phới trở lại. Dù sao thì nhìn thất đứa con của mình thì trong lòng người cha, người mẹ nào lại cảm thấy không vui? Thế là hắn cũng cảm thấy trong lòng cũng cảm thấy bớt phiền lòng hơn.
Hắn lập tức cười nói với đứa con của mình:
- Hắc Hoàn, hãy nói cho cha nghe về suy nghĩ của con đi.
....................
Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.
(Ngày hoàn thành: Thứ ba, ngày 30/3/2021.)
....................
Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."
- Tập 1: Sự Khởi Đầu.
Chương 1: Bắt Đầu Cuộc Đời Ở Thế Giới Mới.
Chương 2: Ngôn Ngữ Khác Biệt Và Sự Khó Khăn Trong Giao Tiếp.
Chương 3: Chuyến Du Ngoạn Tại Thị Trấn Biển.
Chương 4: Trấn Áp Sơn Tặc.
Chương 5: Thủ Lĩnh Bị Bắt.
Chương 6: Trở Về Thị Trấn Biển Và Giải Quyết Một Số Vấn Đề.
Chương 7: Ổn Định Việc Làm Cho Dân Ngụ Cư.