Chương 6: Trở Về Thị Trấn Biển Và Giải Quyết Một Số Vấn Đề.

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Chương 6: Trở Về Thị Trấn Biển Và Giải Quyết Một Số Vấn Đề.

....................

Sau trận đấu thắng lợi với danh nghĩa tiêu diệt sơn tặc của quân đội của Ngô gia. Sau khi chiếm được sơn trại và bắt được hơn hai trăm tên sơn tặc, tiêu diệt hơn ba trăm tên. Đổi lại lính của Ngô gia chỉ bị thiệt hại gần năm mươi người. Đây cũng là một con số cũng chấp nhận được khi mà Ngô Cao Đoàn dẫn quân đi đánh đám cướp cạn lộng hành này. Thế là từ bây giờ trở về sau, con đường thông thương từ đồng bằng Trung Tâm đến thị trấn biển Hải Đông sẽ an toàn hơn nhiều. Từ đó, sẽ giúp cho ngành thương mại của thị trấn phát triển, có thể lên thành một thành phố biển nếu như mọi việc đều được tiến triển một cách vô cùng thuận lợi và không gặp một trở lớn nào.

Lúc này, cũng đã là ba ngày sau khi chiếm được sơn trại. Cuối cùng cả đội quân đều đã chuẩn bị xong xuôi. Trong đó, có một xe được chở đầy ấp vàng bạc, đá quý, tiền bạc do bọn cướp bắt được. Chúng sẽ được đem về thị trấn như là một chiến lợi phẩm có giá trị.

Mặt trời mới ló rạng thì cũng là lúc mà đoàn quân trở về. Trên đường về, ngoài quân đội và quân phu ra, thì còn có những người dân đi theo để tìm một cuộc sống tốt đẹp hơn sau khi làng xã của họ đã bị đám sơn tặc phá hoại, cướp bóc gần như chẳng còn thứ gì. Đối với họ mà nói, dù có quay về đi nữa, thì cũng phải chịu khổ mà thôi. Nếu như vậy, thì thà di cư sang chỗ khác để lập nghiệp có khi còn tốt hơn nhiều.

Đối với Ngô Hắc Hoàn, thì đây là đầu tiên trong cuộc đời của cậu phải chứng kiến một lúc nhiều hoàn cảnh khốn khổ đến như vậy. Thấy vậy, cậu cũng cảm thấy buồn thương thay cho họ. Vì thế mà ba ngày trước, cậu đến gặp Ngô Cao Đoàn để đề nghị tạo cho họ một việc làm, với những lí luận cực kì thuyết phục của cậu, đã khiến cho hắn đồng ý và trầm trồ khen cậu. Vấn đề về việc cũng có thể xem như là đã được giải quyết, nhưng vấn đề lương thực, quần áo cho những người dân thì vẫn chưa được giải quyết. Đến lúc này, thì họ vẫn cứ theo đoàn quân mà về thị trấn. Nhưng, thức ăn và quần áo đâu, khi mà gần một ngàn người này bỗng đột ngột xuất hiện một cách bất thình lình như vậy? Không những vậy, họ sẽ ở đâu? Làm việc ở đâu để kiếm tiền nuôi sống bản thân, gia đình? Rồi thậm chí có người tự đặt ra một câu hỏi rằng liệu đem họ về đây có phải là quá đột ngột không? Và còn nhiều câu hỏi tương tự như vậy nữa.

Mặc dù, có tới nhiều câu hỏi được đặt ra như vậy. Nhưng, việc trước mắt là phải trở về thị trấn trước đã. Dù sao thì đoàn quân cũng mệt mỏi sau một thời gian đánh sơn tặc. Cho nên họ cũng phải nhanh chóng quay trở về quân doanh để nghỉ ngơi. Ngoài ra cũng có người bị thương trong đó. Vì thế cho nên, họ được ưu tiên chở về trước bằng những chiếc xe ngựa xịn nhất của đoàn. Còn những người còn lại thì đi bộ, những chiếc xe ngựa thì chỉ chở những chiến lợi phẩm của bọn cướp.

Đang trên đường chuẩn bị về. Thì Ngô Hắc Hoàn chợt nhớ đến khi còn đang học ở Địa Cầu. Cậu đã từng đi vài buổi cắm trại do nhà trường tổ chức, vì thế cậu biết một chút kiến thức về dựng lều. Vì thế, cậu xin Ngô Cao Đoàn:

- Thưa cha, con có ý này. Hay là con đi về thị trấn trước rồi đi tới doanh trại, lấy danh nghĩa của cha để dựng tạm những cái lều cho họ ở trước, như vậy thì có thể tạm thời giải quyết được vấn đề chỗ ở rồi.

Ngô Cao Đoàn khi mà nghe thấy được ý kiến giải quyết tạm thời trước mắt thì bỗng nhiên nhớ sực ra. Dù sao đã là quân đội, thì tất nhiên, ít nhất là cũng phải biết dựng lều. Mà dựng lều thì cũng không quá khó. Chỉ cần làm một khung gỗ nối với nhau và phủ miếng vải lớn lên là xong. Hắn tự trách mình là nếu biết sớm hơn thì đã làm từ mấy ngày trước rồi, không cần phải mà suy nghĩ nát óc như vậy.

Sau đó, hắn quay sang cậu vừa cười vừa khen ngợi:

- Đúng là con trai của ta!

Sau đó đưa một tấm thẻ nhỏ cho cậu rồi nói:

- Đây là một tấm thẻ đặc biệt giúp con dễ dàng ra vào doanh trại. Bây giờ, con hãy mau chóng chở về và ra lệnh cho binh lính dựng một khu lều ở thao trường trước. Sau đó, cha cùng đoàn quân sẽ cùng người dân chở về. Mau chóng kiếm cho họ chỗ ở trước. Còn thức ăn, quần áo thì cha sẽ cho người lo sau.

Sau đó, hắn quay sang Stella và ra lệnh:

- Stella, ngươi hãy mau chóng cùng vài người bảo hộ cưỡi ngựa, chở con trai ta về doanh trại.

Stella và cậu đều nhận lệnh và nhanh chóng rời đi.

....................

Nhưng mà, trước khi leo lên ngựa. Thì thật ra là ở kiếp trước, cậu chưa từng ngồi trên lưng ngựa bao giờ cả. Cậu chỉ nhìn thấy nó trong những lúc đi sở thú chơi mà thôi. Vì thế, với việc ngồi trên lưng ngựa, mặc dù cho là có Stella hỗ trợ thì cậu vẫn còn có cảm giác không yên tâm một chút nào cả.

Lúc này, cậu nhìn thấy con ngựa cao to hơn chính bản thân mình rất nhiều, cậu lo lắng hỏi Stella:

- Chị Stella à, em...

Stella nhìn thấy biểu hiện của thiếu gia nhỏ của mình nên mỉm cười nhẹ nhàng động viên cậu:

- Thiếu gia à, cậu không cần phải sợ nó đâu. Đối với thiếu gia trông to lớn, đáng sợ vậy thôi chứ thật ra cưỡi nó cũng đã lắm đấy!

Sau khi khuyên xong, với sự trợ giúp của Stella, Hắc Hoàn đạp lên bàn đạp và leo lên. Ban đầu, cậu tự trách mình vì ý kiến hồi nãy mà mình vừa mới đưa ra, nếu không đưa ra ý kiến đó thì không phải cưỡi một loài vật tuy quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm này.

Sau khi ngồi trên lưng ngựa, cậu cảm thấy một cảm giác rất khác. Không còn là một cảm giác sợ hãi, mà là rất thích thú khi được leo lên lưng ngựa. Sau đó thì Stella cũng leo lên ngồi theo để cậu ôm eo ở phía sau. Ổn định chỗ ngồi rồi thì ngay lập tức Stella giựt mạnh dây cương ngựa, khiến cho con ngựa di chuyển. Một đám lính hộ tống cũng lập tức đi theo và nhanh chóng chạy thẳng hướng về phía doanh trại.

....................

Với tốc độ của loài ngựa, cuối cùng thì sau nửa ngày thì đoàn ngựa cũng mau chóng tiến về thị trấn. Thật ra thì theo luật của vương quốc hiện giờ thì nơi đây đã đủ tiêu chuẩn để được gọi là một thành phố. Nhưng mà do Ngô Cao Đoàn, y không muốn được gọi là thành phố, còn vì lí do tại sao nó lại như thế này thì không có một ai biết cả, mà có biết thì cũng không ai dám lẻo mép nếu được sống trong những ngày bình yên. Nhưng dù sao, vị quý tộc này thì theo đánh giá cũng nhiều người cũng tốt hơn với những quý tộc khác. Mặc dù vậy, đôi khi hắn cũng có một vài lần hơi tàn nhẫn một chút, nhưng cũng ở mức có thể chấp nhận được.

Đã hơn giữa trưa, đoàn ngựa đã ở trước cổng doanh trại của Ngô gia. Lập tức, có binh lính ra và nói:

- Xin lỗi các vị, nếu muốn vào doanh thì phải được sự cho phép của...

Tên lính canh cổng chưa nói xong thì ngay lập tức trên lưng ngựa lên tiếng:

- Không cần!

Tất nhiên, người trả lời không ai khác chính là một cậu bé mười tuổi nhưng thật ra là người đã có linh hồn trưởng thành. Chưa kịp đợi tên lính canh nói một câu gì thì lập tức cậu móc trong tay ra một tấm thẻ bài có khắc chữ Ngô bá tước ra. Tên lính nhìn thấy và lập tức cân nhắc câu từ rồi nói:

- Vậy, xin mời mọi người tiến vào.

Hành động khi nãy của tên lính gác cổng có vẻ hơi sợ sệt. Bởi vì tấm thẻ bài này chỉ có bá tước đại nhân và những người mà hắn tin tưởng giao cho. Gặp người có trong tay tấm lệnh bài này thì không khác gì gặp vị bá tước cả. Đối xử không khéo là bay đầu như chơi.

Sau đó, cậu với Stella cùng đám lính hộ tống tiến vào doanh trại. Vào trong cậu tiến tới phòng chỉ huy của quân đội, rồi tập hợp những vị tiểu tướng dưới trướng của Ngô Cao Đoàn dưới mệnh lệnh của tấm lệnh bài. Một lúc sau khi được triệu tập thì những người đó cuối cũng đến.

Sau khi tập hợp đầy đủ thì cậu nói với bọn họ với cái chất giọng của trẻ con:

- Tôi tập hợp mọi người đến đây là muốn báo cho mọi người tin vui.

Sau đó, những tên đó xì xào ầm cả lên, dù cậu có kêu mọi người im lặng thì vẫn không ngăn được. Ngay lập tức, cậu rút lệnh bài ra và nói:

- Tất cả nhìn xem, trong tay tôi là thứ gì?

Ngay sau khi cậu rút ra thì có một vài tên nhìn thấy và nói:

- Các ngươi mau im lặng. Trong tay thằng nhóc đó là tấm lệnh bài của bá tước đại nhân đấy. Không mau ổn định thì coi chừng bị xem là đắc tội thì khổ.

Vài phút sau, cả đám từng đông như cái chợ cũng chịu im tiếng dưới tấm lệnh bài quyền lực trong tay của Ngô Hắc Hoàn. Quả thật là tấm lệnh bài này đối với cậu có một phần nào đó giống chiếc thẻ vạn năng, một món bảo bối trong bộ phim hoạt hình nhiều tập Doraemon mà cậu rất là thích khi còn nhỏ. Sau đó, thấy những tên kia đã im lặng và sẵn sàng lắng nghe những thông tin trong cuộc chinh phạt bọn sơn tặc thì cậu cũng bắt đầu nói:

- Tôi có một tin vui, đó là đoàn quân đã thắng trận. Trong đó, ta đã thu được nhiều chiến lợi phẩm. Bao gồm: tiền, vàng, bạc, đá quý, vải vóc và đồ gốm.

Nghe cậu báo tin thắng trận thì bọn hắn cũng vui mừng. Dù sao thì chiến đi chinh phạt nàn cũng không phải là vô ích. Vừa được tiếng lại còn được miếng nữa thì ai lại chẳng thích. Và cậu cũng đoán chắc là sau khi đoàn quân trở về thì bọn chúng sẽ nhân cơ hội này để nịnh nọt cha của cậu và sau đó cũng mở tiệc ăn mừng luôn.

Nhưng, có một chuyện có thể khiến cho bọn hắn khó chịu. Mặc dù thế, cậu vẫn quyết tâm nói ra dù có thể đoán trước được kết quả:

- Nhưng, có một vấn đề mà theo cha của tôi, tức là vị bá tước đại nhân, chủ nhân của các vị cần mọi người giải quyết một số việc.

Khi cậu vừa dứt lời xong thì có một người đứng ra hỏi:

- Vậy thì, có việc gì cần những người trong quân phải giải quyết?

Cậu lập tức trả lời sau khi có người đại diện đứng ra hỏi:

- Thật ra là, sau trận chiến này, ta không chỉ thu được mỗi chiến lợi phẩm. Ngoài ra còn có thêm khoảng thêm gần ba ngàn người nữa. Vì thế,...

Cậu chưa nói xong thì bỗng nhiên có một kẻ xen vào cắt ngang:

- Nếu như thắng trận là đem chiến lợi phẩm về là được rồi. Cớ sao lại phải đem theo đám dân đen về làm chi chứ?

Tên mới vừa hỏi cậu là một tên tiểu tướng, nhưng nhìn hắn lại không giống một chút nào cả. Với lại, tên đó nhìn mập ú như mấy tên quý tộc lười biếng trong phim vậy. Cậu cũng không hiểu tại sao hắn lại có thể leo vào đây được, chắc chắn một là nhờ tiền, hai là mối quan hệ. Nhưng mà suy đoán thì cũng là suy đoán mà thôi, phải điều tra rõ thì mới biết được.

Nghĩ lại câu hỏi của tên kia thì cậu liền thở dài rồi nói luôn mà không muốn cãi cọ với tên kia làm chi cho mệt:

- Dù họ có là dân đen thì họ cũng là con người, đồng loại của chúng ta. Nếu chúng ta xem thường họ thì không khác gì tự lấy tay vả vào mặt cả. Với lại đã là người của quân đội thì không được coi thường người dân, không có người dân thì sẽ không có quân đội. Nếu các người xem người dân như cỏ rác thì không khác gì những kẻ ăn cháo đá bát cả.

Câu khẳng định hồi nãy của Hắc Hoàn đã khiến vài tên hơi bị nhột. Nói thật, việc dám nói những điều này trước mặt bọn hắn thì cũng khá là cam đảm. Nếu như cậu không phải là quý tử của vị bá tước Ngô Cao Đoàn kia, thì cậu đã bị cái đám quý tộc nửa mùa đó đem đi hiến mất rồi.

Nhận thấy như đã ổn định được hầu hết những người đang có mặt tại đây. Cậu cũng ôn hòa mà nói với họ nhiệm vụ mà Ngô Cao Đoàn giao cho, nhưng thật ra cậu là người ra lệnh, chỉ dưới danh nghĩa của hắn ta mà thôi! Cậu nói:

- Dù sao thì đoàn quân cũng sắp trở về, ngoài ra còn thêm gần ba ngàn người nữa. Vì thế, khi mà trước khi họ trở về, cha của tôi đã nhờ tôi ra lệnh cho mọi người hãy gấp rút dựng trại càng nhanh càng tốt.

....................

Sau đó, thì họ kêu đám lính ra nhanh chóng dựng mấy cái lều ở ngay thao trường. Những cái lều được dựng lên nhanh chóng, sau một ngày miệt mài thì cuối cùng có khoảng một trăm cái lều tạm thời được dựng lên, mỗi cái chứa khoảng được ba mươi người, được quy hoạch theo hình bàn cờ.

Sau khi dựng xong lều thì khoảng hơn hai ngày sau, đoàn quân cũng rục rịch trở về. Trên những chiếc xe ngựa có những cái hòm gỗ được chất đầy vài xe, nhìn qua thôi thì cũng thừa biết nó chính là những tài sản mà bọn cướp tích lũy qua nhiều năm qua việc trộm cướp, buôn lậu. Số tài vật này quá kếch xù khiến cho cả Ngô Cao Đoàn cũng cảm thấy bất ngờ.

Đoàn quân và những người dân xin đi theo đã tiến vào thị trấn lớn Hải Đông. Họ tiến thẳng tới doanh trại khi băng qua thị trấn trên con đường lớn. Những người dân ở trên con đường thì cũng nhanh chóng dạt ra khi đoàn quân đi tới. Sau một lúc, đoàn quân cuối cùng cũng tới cổng quân trại. Lúc này, cậu cũng ra đón và nói:

- Thưa cha, việc dựng lều cũng đã xong. Bây giờ, ta hãy nên nhanh chóng cho người sắp xếp họ lại để tạm thời ổn định họ trước. Sau đó, con sẽ đích thân tạo việc làm cho họ.

Nghe đến đây, Ngô Cao Đoàn cũng rất là ngạc nhiên. Bởi vì, nếu là những đứa trẻ khac cùng trang lứa thích chơi bời. Thì cậu đây lại chững chạc hơn đám nhóc tì nhiều. Hắn nghĩ có lẽ là do tác động từ cái vụ tai nạn hai năm trước, đã khiến cho một cậu nhóc tham chơi tới mức chạy thẳng vào rừng không may đầu bị đập thẳng vào đá. Điều đó đã khiến cho đứa con của hắn trưởng thành hơn, biết suy nghĩ cho đại cuộc. Bây giờ, trong lòng của hắn đã cảm thấy rất là yên tâm khi mà đứa con này đã thừa sức kế thừa dòng họ, không những vậy mà còn làm cho gia tộc này trở nên mạnh mẽ hơn, làm chủ một phương thậm chí là xưng bá thiên hạ.

Nghĩ đến viễn cảnh tương lai huy hoàng của gia tộc. Hắn lại cười ha hả cả lên. Ngô Hắc Hoàn nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng chả biết cái tên này đang nghĩ cái gì mà cười rộ lên như thế? Nhưng, cậu cũng mặc kệ vì xen vào lúc này cũng hơi bất lịch sự. Cao Đoàn nhìn cậu rồi nói tiếp chủ đề khi nãy:

- Hắc Hoàn, việc tìm kiếm việc làm cho bọn họ thì khoảng hôm sau chúng ta sẽ bàn tiếp. Còn bây giờ, ta hãy mau vào nhà nghỉ ngơi trước cái đã. Dù sao thì mệt mỏi thì cũng không đủ tinh thần để mà giải quyết như vậy đâu!

Cậu đáp lại:

- Vâng! Vậy thì chúng ta nên nhanh chóng về nghỉ ngơi thôi.

Sau đó, hai cha con cùng nhau về đến nhà sau một trận chiến không cân sức cho lắm. Đối với người lớn thì không mệt mỏi gì vì đi có vài người, nhưng đối với thân thể trẻ nhỏ mười tuổi đây cũng khiến cho cậu thở dốc không thôi. Với lại, cái thân thể này đã không hoạt động được hai năm, cho nên cậu cũng phải ráng tiết kiệm thể lực nhất có thể để không làm tổn thương các bộ phận trong cơ thể.

....................

Trong căn phòng tắm xa hoa, cậu ngâm mình vào làn nước ấm. Quả thật, sau vài ngày hoạt động liên tục thì được tắm như thế này thì cái cảm giác rất là phiêu. Nếu như theo thông lệ, thì mỗi lần một tên quý tộc nào đó đi tắm thì sẽ được một vài cô người hầu "phục vụ" chu đáo như kì cọ khắp người chẳng hạn. Thế nhưng, "ở Việt Nam chúng tôi không làm thế!". Nói vui là vậy thôi chứ cậu cũng thấy ngại khi mà có ngươi lạ kì cọ người mình.

Cậu lấy tay vỗ nhẹ mặt và tự nhủ không suy nghĩ lung tung nữa. Giờ trước mắt là phải nghỉ ngơi thoải mái trước cái đã.

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ tư, ngày 17/3/2021.)

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Chương 1: Bắt Đầu Cuộc Đời Ở Thế Giới Mới.

Chương 2: Ngôn Ngữ Khác Biệt Và Sự Khó Khăn Trong Giao Tiếp.

Chương 3: Chuyến Du Ngoạn Tại Thị Trấn Biển.

Chương 4: Trấn Áp Sơn Tặc.

Chương 5: Thủ Lĩnh Bị Bắt.

Chương 6: Trở Về Thị Trấn Biển Và Giải Quyết Một Số Vấn Đề.