Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.
Tập 1: Sự Khởi Đầu.
Chương 8: Xử Lí Những Thứ Còn Lại.
....................
- Hắc Hoàn, hãy nói cho cha nghe về suy nghĩ của con đi.
Cha của cậu nói như vậy, tức là đồng nghĩa với việc hắn đồng ý lắng nghe đề xuất của cậu. Và thế là cậu nhanh chóng đáp:
- Thưa cha, những khó khăn trên thì theo con, mọi việc có thể sẽ được giải quyết một cách triệt để.
Ngô Cao Đoàn gật đầu và đáp lại cậu:
- Con cứ nói tiếp đi.
Được Ngô Cao Đoàn cho phép, cậu lập tức nói trước mặt hắn và khoảng hơn năm chục người hiện đang đứng ở đây. Cậu phát biểu:
- Việc trước tiên mà ta cần phải giải quyết chính là phải tìm được nơi an cư lập nghiệp cho bọn họ. Thế nhưng, nếu như chúng ta đem họ ném thẳng vào cái thị trân này thì sẽ rất là một thành động rất là dại dột. Việc này sẽ gây náo loạn cho nơi này, gây mất ổn định đến căn cơ.
Những người ở dưới và cả cha cậu thì cũng dần dần hiểu qua và bắt đầu đồng tình với những gì mà cậu nói. Dù sao thì những người có mặt ở đây cũng thừa biết rằng, đám dân đen này dù sao cũng từ xứ khác mà đến. Ít nhất thì cũng sẽ xuất hiện những sự chênh lệch, khác biệt về phong tục, tập quán. Cho nên, nếu đẩy họ vào sống cùng với người dân rồi mặc kệ rồi không quan tâm, thì chắc chắn sẽ gây một sự náo loạn không nhỏ trong người dân. Nó sẽ khiến người dân không thể sống được một cuộc đời yên ả, dần dần họ sẽ bỏ đi nơi khác kiếm sống. Vì thế, nếu chuyện đó mà xảy ra thì sẽ khiến cho nguồn ngăn lực bị suy giảm trầm trọng. Điều đó sẽ dẫn đến quyền lực của bọn họ trở nên yếu thế hẳn đi và sẽ bị những thế lực khác xung quanh nhảy vào sâu xé, thế là đã tiêu diệt xong một đối thủ khó chịu.
Nhưng, đám dân đen trên vùng núi này lại chính là do vị bá tước đại nhân Ngô Cao Đoàn đây đem về. Mà đã do chủ của bọn họ quyết định rồi thì cũng khó lòng mà cãi được. Giờ thì, tất cả bọn họ đều đang có cùng một suy nghĩ rằng phải giải quyết cái việc này càng nhanh càng tốt.
Sau đó, Ngô Hăc Hoàn tạm thời dừng lại việc phát biểu một chút để cho bọn họ thảo luận. Dù sao thì cậu cũng muốn xem năng lực tư duy của họ tới đâu. Với lại cậu cũng muốn giấu năng lực của mình một chút, bởi vì nếu có một đứa nhóc con mười tuổi bỗng nhiên khôn hơn họ thì cũng sẽ khiến họ cảm thấy trở nên phiền toái, như là muốn sỉ nhục vậy.
Thế nhưng, khi quan sát nãy giờ. Cậu thấy cuộc bàn luận này chả đi đến đâu cả. Làm cậu cũng cảm thấy hơi bắt đầu nản ý. Biết sao được, chín người mười ý, ai ai cũng tự cao vì ở đây toàn là quý tộc, tước vị gần ngang nhau. Với lại bọn họ lại không chịu khó lắng nghe ý kiến của nhau, kiểu như "nếu như ta nghe lời ngươi thì há chẳng phải chính ta là người phải kính phục ngươi à?". Chính cái tư tưởng như vậy, nếu không có vị bá tước đại nhân ở đây thì ắt hẳn sẽ có một trận chiến nho nhỏ sẽ diễn ra ở đây với cái đám quý tộc đầy tính tự cao, tự đại này.
Sau một hồi bàn luận đầy áp đặt bởi tư tưởng xã hội phong kiến này, thì kết quả của cuộc bàn luận chả đâu vào đâu cả. Điều này khiến cho có vài tên chịu không nổi đều hỏi một câu với với giọng nói lớn, mong rằng để cậu và vị bá tước đại nhân nghe thấy được giữa cái đám ồn ào này:
- Thưa ngài, giờ thì chúng ta nên làm gì để giải quyết cái đám dân đen đó đây? Dù sao thì ngài cũng nên mau giải quyết để chúng tôi làm những việc khác nữa chứ, đâu thể cứ ở đây mãi được.
Khi có người hỏi thì Ngô Cao Đoàn nghe thấy được thì lập tức cất giọng:
- Mọi người, mau chóng giữ im lặng!
Chất giọng của vị bá tước đại nhân vang dội rất lớn, khiến cho sự ồn ào đó bị dập tắt ngay lập tức. Ngoài ra, giọng của hắn lớn tới nổi khiến cho Ngô Hắc Hoàn đây có chút run sợ. Điều này chứng tỏ một điều rõ ràng rằng, võ lực của hắn không phải là bình thường. Cũng may một điều là hắn là cha cậu, sau này chấc cũng sẽ giúp cậu rất nhiều.
Sau khi được Ngô Cao Đoàn ra lệnh cho tất cả những người có mặt ở đây im lặng thì họ cũng dừng lại cuộc đàm đạo của mình. Sau khi thấy tình hình đã được ổn định, Ngô Cao Đoàn quay sang cậu rồi nói:
- Hắc Hoàn, con mau nói cho bọn họ nghe phương thức giải quyết của mình đi.
Ngô Hắc Hoàn gật đầu và quay sang mọi người nói về những việc mà họ phải giải quyết để mọi chuyện được ổn thỏa. Nói được một lát lâu thì tuy cũng có vài người vẫn còn đang hoài nghi vì nhìn cậu thì cũng như là một đứa bé mười tuổi, cho nên phát ngôn cũng không đáng tin cậy cho lắm. Thế nhưng, vẫn có nhiều người thấy được tiềm năng của cậu bé này, nên quyết định ủng hộ cậu để sau này có chỗ để mà bám víu.
....................
Đã gần khoảng thời là mười ngày kể từ khi đó. Theo như kế hoạch mà cậu vạch ra. Những người dân ngụ cư đang được gần giải quyết về những thứ cơ bản cần thiết trong cuộc sống. Mặc dù bọn họ là dân từ xứ khác đến, mặc dù có hơi thỉnh thoảng gây ổ với dân địa phương, nhưng nhìn chung thì họ cũng rất là nghe theo lời của đám lính hướng dẫn. "Không nghe theo sao được khi mà có một thằng luôn cầm lăm lăm một cây vũ khí sắt bén đang đứng bên mình thì thách xem có kẻ nào dám có thái độ?"
Quay trở lại chuyện hồi nãy. Những người này hay vì được sắp xếp cho ở trong thị trấn thì dưới sự đề nghị của cậu, thì vị bá tước đại nhân ưu ái cho xây thẳng một ngôi làng luôn. Có một điều khá là đặc biệt từ ngôi làng mới lập từ tập hợp của ba ngàn cư dân mới này, đó chính là do cậu tự quy hoạch.
Về quy hoạch thì cậu cũng không rành cho lắm. Cậu chỉ nhớ mang máng ở thế giới cũ, cậu cũng có đôi lúc thỉnh thoảng lại lên xem việc quy hoạch ở các thành phố lớn như là New York và Barcelona chẳng hạn. Hai thành phố này chẳng phải tự nhiên mà nổi tiếng khắp toàn cầu, chúng nổi lên cũng nhờ vào một phần quy hoạch ấn tượng đấy.
Điểm chung của hai thành phố nổi tiếng này đó chính là phong cách quy hoạch hình bàn cờ. Vì thế cậu quyết định luôn làm thẳng cái quy hoạch bàn cờ luôn cho nó dễ. Mặc dù mảnh đất được quyết định để xây làng nằm giữa cái làng chài và thị trấn. Tức là đi bộ cũng hơi lâu một chút, nhưng ít ra thì mảnh đất này cũng khá là bằng phẳng, cho nên quy hoạch theo lối bàn cờ là một điều vô cùng khả khi.
Thế nhưng trong lúc đang thực hiện việc quy hoạch này, thì có người chịu không nổi bởi tính cách của bản thân mình liền hỏi cậu về lối quy hoạch có phần lạ đời này. Những kẻ này không ai khác chính là cái đám người kiến trúc sư đây. Cớ sự này là do khi nghe tin có một ngôi làng mới đang xây nằm dưới sự trợ giúp "đắc lực" của vị bá tước đại nhân đây. Thế là bọn họ cứ thế mà kéo ùn ùn tới đây để mong ăn được một chút gì đó từ cái đám dân này.
Bọn họ cứ tưởng ăn được đám dân này là một điều dễ dàng, thế nhưng đời không như là mơ, muốn ăn được tiền từ bọn họ thì đâu có dễ như vậy. Bởi vì chỉ đơn giản một điều, bọn họ ít ra cũng là dân sống trên vùng núi, dù ít hay là nhiều thì họ cũng phải sống một cuộc sống chống chọi lại với thiên nhiên khắc nghiệt. Cho nên, việc xây dựng nhà cửa đối với bọn họ cũng không phải là quá sức khó khăn cho lắm.
Chính vì việc đám dân này không cần cả đám kiến trúc sư, khiến bọn họ không kiếm được một đồng bạc đã khiến cho cơn bực bội có đôi lúc dâng trào. Khiến cho bọn chúng kéo cả đám tới tìm cậu.
....................
Trong một căn nhà mới được dựng lên ở ngôi làng mới này, có vẻ như đây chính là căn nhà xịn nhất ở ngôi làng này, bởi vì nó được xây bằng một loại vật liệu cùng với lâu đai. Ngô Hắc Hoàn tuy nhìn vào vẻ bề ngoài chỉ có mười tuổi. Đáng lẽ bây giờ cậu nên nghỉ ngơi, thư giãn, thăm thú sự đời thì lại bị cha của cậu ném vào ngôi làng mới này để tạm thời quản lí một khoảng thời gian trước khi đưa người khác vào thay.
Trong khoảng thời gian một tuần, cậu cùng với những người khác làm việc liên tục không ngừng nghỉ. Nào là tạo lập tiểu sử của từng người, các mối quan hệ, rồi làm nhà, làm đường, chia đất ở, đất trồng. Nói chung là lo cho bọn họ cũng rất là mệt mỏi, nhưng ít ra là họ cũng có tính cách chăm chỉ, cần cù, siêng năng cũng đã khiến cho Hắc Hoàn và những người được cha cậu cử tới cũng cảm thấy thoải mái hơn được một chút.
Thế nhưng, sự mệt mỏi này của cậu vốn được giảm bớt phần nào, thì nay lại bị một chuyện phiền toái nữa kéo đến. Đó là chính là trong lúc Hắc Hoàn đang nằm trên cái võng "tự làm" trong lúc đang nghỉ trưa, cái võng được treo giữa hai cái cây gần cái căn nhà làm việc.
Trong lúc đang nằm trên cái võng lắc lư một thời gian đến mức chán trường, thì cậu lập tức cảm thấy có một cơn buồn ngủ kéo ập tới. Biết sao được, dù sao thì kiếp trước cậu là một con người Việt Nam, cho nên việc có thói quen ngủ trưa là một điều khá là bình thường. Do đó, mặc dù cậu đã được vị nữ thần tai mèo đáng yêu kia ban cho một cuộc sống mới cùng với một nhiệm vụ quan trọng. Thì dù ở một thân thể khác đầy xa lạ này, thì cái thói quen đã thắm sâu tới tận xương tủy này vẫn khó mà bỏ được.
Sau khi nằm được một lúc và sắp chìm vào giấc mộng thì cô gái Miêu Nhân Tộc Stella chạy lại tìm Hắc Hoàn và báo cho cậu:
- Thưa thiếu gia, có một đám người tự xưng là kiến trúc sư đến tìm gặp cậu ạ!
Khi nghe thấy, Hắc Hoàn cảm thấy hơi không thoải mái cho lắm khi mà việc nghỉ ngơi của mình bị phá đám. Nhưng cậu cũng kệ, cho qua vì không muốn cằn nhằn, cãi có chi cho mệt. Thế là sau khi nghe thấy câu nói của Stella, cậu chuyển từ tư thế nằm thành ngồi trên võng rồi nói:
- Chị Stella, có chuyện gì vậy? Đám kiến trúc sư mà chị nói khi nãy là sao?
Sau đó, Stella kể cho cậu về đám người đó. Kể xong, cậu cũng hiểu ra được một chút vấn đề.
Hắc Hoàn cho rằng. Có thể ở những vùng xung quanh, người ta đã xây nhà dầy đủ hết rồi. Cho nên, có lẽ vì thế mà không có ai cần đến đám kiến trúc sư này nữa, nay lại nghe thấy có một ngôi làng mới đang được xây lên, thế là cả đám người này tự mò đến đây.
Hắc Hoàn nghe vậy, cũng hiểu ra được một chút vấn đề. Đó dù sao cũng chính là mưu sinh mà thôi. Người ta cũng thường nói một câu "bần cùng sinh đạo tặc" cơ mà. Vì mưu sinh cả thôi, đã là con người thì cũng cần cái ăn, cái mặc. Với lại, cái đám người này chưa trở thành trộn cắp là may lắm rồi.
Thế nhưng trong đầu cậu lại lóe lên một tia suy nghĩ khác nữa. Đó chính là tại sao lại không tìm một công việc khác cơ chứ? Mà kéo đến đây kiếm cậu là như thế nào? Hay là có kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi lại kéo đám này đi phá cậu?
Nghĩ qua nghĩ lại thì cũng mệt não, thế là cậu quyết định. Cậu đứng dậy ra khỏi cái võng mà trước đó đang định đánh một giấc, hòa mình vào thiên nhiên này rồi quay sang Stella nói:
- Giờ ta mau đi gặp họ thôi.
....................
Ngô Hắc Hoàn cứ thế mà ra lệnh cho cái đám người phiền phức kia vào để gặp mặt. Để cho chắc ăn, cậu nhờ tên tướng từng ra trận đánh bọn sơn tặc Diva đi theo cậu cho chắc ăn.
Ở trước cửa, những tên đó đang đứng chờ đợi thì đột nhiên thấy có một cậu nhóc đang tiến ra ngoài. Rồi vang vọng nói:
- Xin lỗi đã để cho mọi người chờ lâu!
Cả đám người này ngơ ngác nhìn nhau và tự hỏi rằng nhìn chả khác gì một đứa nhóc con cơ chứ? Với lại nó giúp được gì cho họ? Cứ thế những dòng suy nghĩ cứ lẩn quẩn, khiến cho trong đám có một tên tính tình nóng nảy, hắn chịu không nổi liền thất khố:
- Này, các người có nhầm không vậy, đưa đứa nhóc ra đến gặp chúng tôi? Bộ mấy người bị hâm à?
Ngô Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng cười trừ, dù sao thì bây giờ cậu cũng còn trông một đứa con nít cho nên có chút hiểu lầm là chuyện bình thường. Và cũng may là lúc này cậu vẫn còn "hiền khô", nếu không thì đã ra lệnh cho đám lính tẩn cho tên kia một trận rồi tống thẳng vào ngục rồi.
Tất nhiên thì tên Diva nghe thấy lời lẽ đầy xúc phạm như vậy liền cho tay vào chuôi kiếm hòng muốn lấy mạng tên kia, thế nhưng Hắc Hoàn đã nhìn ra và liền ra lệnh:
- Diva, chú hãy bình tĩnh. Tạm thời thì đừng làm hại tới họ, dù sao có thể là chỉ nhầm lẫm một chút, không sao đâu.
Sau đó, Diva mới buông tay ra khỏi cái chuôi kiếm. Còn Stella thì lên tiếng:
- Có thể mọi người đã hiểu lầm. Người mà được xem là "đứa nhóc" khi nãy chính là con trai của vị bá tước đại nhân. Ngô Hắc Hoàn.
Một tên kinh hãi hô:
- Cái gì! Con trai của bá tước?
Rồi quay sang cái tên thất khố khi nãy rồi đưa ra lời khuyên:
- Này, mày mau xin lỗi cậu nhóc đó đi. Không là mất cơ hội đấy.
Tên kia gật đầu nhè nhẹ rồi đáp lại:
- Để tao đi xin lỗi một chút là được chứ gì?
Sau đó, tên đó lại gần cậu và nói vài câu xin lỗi. Cậu cũng gật đầu tha cho hắn vì dù sao cũng là hiểu lầm mà thôi, không có gì to tát cả. Sau đó, cả đám mười người kiến trúc sư, Diva và cậu tiến vào phòng làm việc để nói chuyện được khoải mái một chút.
....................
Trong căn phòng làm việc, cánh cửa được đẩy ra bởi những tên lính canh. Cậu bước vào và ngồi chễm chệ trên đó rồi nói:
- Thế, mọi người đến đây là có chuyện gì?
Ngô Hắc Hoàn hỏi, lập tức trong khoảng mười người đó thì có một tên đứng ra nói:
- Chúng tôi tới đây cũng chỉ là để tìm kiếm cái ăn mà thôi! Dù sao thì ngôi làng này cũng mới được xây, chúng tôi tới đây là để kiếm việc nhưng khổ nổi là không có ai để chịu nhờ bỏ tiền thuê chúng tôi cả.
Cậu thắc mắc hỏi:
- Chỉ là một việc nhỏ như vậy mà lại tới đây tìm tôi sao? Các người có thể làm những việc khác cơ mà?
Trước câu hỏi của cậu thì có một tên than vãn:
- Ngài nói vậy thì chúng tôi biết tìm việc gì khác để làm chứ? Chúng tôi đâu có giỏi lao động chân tay đâu?
Sau đó, có một tên để một cái túi xuống và lấy cái cuộn giấy ra và nói:
- Đây là bản thảo thiết kế nhà, mong ngài xem qua.
Sau đó tên đó lên đưa bản thảo cho cậu. Stella thì thấy có gì đó không đúng lắm liền tỏ ra một chút nghi ngờ. Quả nhiên là nghi ngờ của Stella là đúng, từ trong cái cuộn giấy, lập tức tên kia rút một thanh kiếm nhỏ ra rồi xông đến cậu. Còn Stella nhanh chóng ngay lập tức lấy thân mình ra đỡ cậu một nhát, khiến cho cô gái trẻ bị thanh kiếm đâm có vẻ là ngay tim.
Chứng kiến cảnh tượng xảy ra một cách quá đột ngột như vậy, Ngô Hắc Hoàn liền thất thanh gọi tên cô:
- Stella!
....................
Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.
(Ngày hoàn thành: Chủ nhật, ngày 4/4/2021.)
....................
Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."
- Tập 1: Sự Khởi Đầu.
Chương 1: Bắt Đầu Cuộc Đời Ở Thế Giới Mới.
Chương 2: Ngôn Ngữ Khác Biệt Và Sự Khó Khăn Trong Giao Tiếp.
Chương 3: Chuyến Du Ngoạn Tại Thị Trấn Biển.
Chương 4: Trấn Áp Sơn Tặc.
Chương 5: Thủ Lĩnh Bị Bắt.
Chương 6: Trở Về Thị Trấn Biển Và Giải Quyết Một Số Vấn Đề.
Chương 7: Ổn Định Việc Làm Cho Dân Ngụ Cư.
Chương 8: Xử Lí Những Thứ Còn Lại.